Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chuyện cũ năm đ...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có lẽ là Tô Như Thiến và Tô Như Quân đều cùng nghĩ tới một số chuyện đã qua trong quá khứ, nên biểu tình của hai người theo hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Tô Như Thiến là kinh hoàng, Tô Như Quân là cảm khái.
Tô Như Quân khẽ mỉm cười, nói: "Tô Như Thiến, bà luôn nhìn chằm chằm vào Tô gia, nhưng tôi chưa bao giờ đặt trái tim ở đó. Dù sao, ngoại trừ cho tôi sinh mạng này, Tô Chân chưa bao giờ cho tôi tình thương của người cha. Người làm tôi công nhận Tô gia, chỉ có một mình ông nội. Nếu năm đó không có ông nội, chắc tôi đã sớm chết rét ở ven đường, bị chó hoang tha đi ăn rồi. Sở dĩ năm đó cho dù bà có tính toán tôi, tôi vẫn im hơi lặng tiếng, lựa chọn nhượng bộ. Bởi vì tôi không muốn để ông nội phải khó xử, không muốn để Tô gia phải khó xử, chứ không phải là vì sợ bà."
Sắc mặt của Tô Như Thiến nhanh chóng tái nhợt đến đáng sợ!
Bà ta khó có thể tin được, nhưng lại không thể nói ra được một chữ nào.
"Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không có gì phải so đo nữa. Nếu không phải bởi vì con gái bà bắt nạt con gái tôi, chắc tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt bà. Bởi vì, không cần phải vậy. Nhưng Tô Như Thiến này, bà bắt nạt tôi cũng không sao cả, nhưng bà không được bắt nạt con gái tôi! Con bé là người tôi dùng mạng đổi lấy, tôi tuyệt đối không cho phép Tô gia bắt nạt con bé!"
“Bà xác định muốn phơi bày những chuyện xấu năm đó ra ngoài ánh sáng lần nữa?" Tô Như Quân mặt đầy bình tĩnh, nhưng trong mắt thoáng vẻ bất nhẫn, bà vẫn quá tốt bụng, không hề muốn đuổi tận giết tuyệt.
Nếu Mao Vũ Phỉ biết cảm kích, chuyện này sẽ đến đây là chấm dứt.
Kết quả Mao Vũ Phỉ nghe thấy Tô Như Quân nói như vậy, cô ta nhất thời hét lên: "Bà nói bậy nói bạ gì đấy? Bà nói bà là ngươì của Tô gia? Đúng là không biết xấu hổ! Chuyện xấu năm đó? Còn không phải là bà ăn nói bậy bạ? Chắc chắn là bà lừa gạt cụ nội của tôi, lừa gạt lấy đi công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia từ tay cụ nội! Chuyện đến bây giờ còn muốn ăn nói bừa bãi làm xáo trộn thị phi, nếu bây giờ bà ngoan ngoãn giao công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị ra đây, nói không chừng tôi và mẹ còn có thể nể tình Tô gia, tha cho bà một lần! Nếu bà vẫn u mê không tỉnh nữa, vậy cứ chờ hàm luật sư từ nhà chúng tôi đi!"
Nghe thấy những lời này của Mao Vũ Phỉ, mấy người tại chỗ đều khẽ bật cười.
Quả nhiên là người không biết gì sẽ không biết sợ!
Bây giờ sự thật đã như vậy rồi, cô ta vẫn còn ngoan cố kháng cự không chịu nhận thua.
Có thể thấy gia giáo của Mao gia, khó có thể nói hết chỉ trong một lời!
Quả nhiên, đầu óc của Tô Như Thiến dạy dỗ ra Mao Vũ Phỉ cũng không dùng được, nghe thấy con gái mình nói như vậy, bà ta không những không ngăn cản, ngược lại còn thêm dầu thêm mỡ: "Tô Như Quân, bà chỉ là đứa cháu gái riêng được nuôi ở bên ngoài thể không thấy được ánh sáng, mà tôi là cháu gái có tên đàng hoàng trong gia phả của Tô gia, bà lấy cái gì để so với tôi? Vũ Phỉ nói không sai! Bây giờ bà chiếm đoạt công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia, còn dám vác mặt tới đây! Bây giờ bà ngoan ngoãn giao ra đây, tôi có thể nể tình mọi người đều mang họ Tô, tha cho bà một mạng! Nếu không, bà cứ chờ xem! Một đứa con gái riêng sinh con ra, chẳng phải cũng là con hoang! Tô Như Quân, con gái bà cũng là con hoang giống bà! Không xứng có được công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia!"
Tô Như Quân cười khổ sở.
Có lẽ là Tô Như Thiến và Tô Như Quân đều cùng nghĩ tới một số chuyện đã qua trong quá khứ, nên biểu tình của hai người theo hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Tô Như Thiến là kinh hoàng, Tô Như Quân là cảm khái.
Tô Như Quân khẽ mỉm cười, nói: "Tô Như Thiến, bà luôn nhìn chằm chằm vào Tô gia, nhưng tôi chưa bao giờ đặt trái tim ở đó. Dù sao, ngoại trừ cho tôi sinh mạng này, Tô Chân chưa bao giờ cho tôi tình thương của người cha. Người làm tôi công nhận Tô gia, chỉ có một mình ông nội. Nếu năm đó không có ông nội, chắc tôi đã sớm chết rét ở ven đường, bị chó hoang tha đi ăn rồi. Sở dĩ năm đó cho dù bà có tính toán tôi, tôi vẫn im hơi lặng tiếng, lựa chọn nhượng bộ. Bởi vì tôi không muốn để ông nội phải khó xử, không muốn để Tô gia phải khó xử, chứ không phải là vì sợ bà."
Sắc mặt của Tô Như Thiến nhanh chóng tái nhợt đến đáng sợ!
Bà ta khó có thể tin được, nhưng lại không thể nói ra được một chữ nào.
"Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không có gì phải so đo nữa. Nếu không phải bởi vì con gái bà bắt nạt con gái tôi, chắc tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt bà. Bởi vì, không cần phải vậy. Nhưng Tô Như Thiến này, bà bắt nạt tôi cũng không sao cả, nhưng bà không được bắt nạt con gái tôi! Con bé là người tôi dùng mạng đổi lấy, tôi tuyệt đối không cho phép Tô gia bắt nạt con bé!"
“Bà xác định muốn phơi bày những chuyện xấu năm đó ra ngoài ánh sáng lần nữa?" Tô Như Quân mặt đầy bình tĩnh, nhưng trong mắt thoáng vẻ bất nhẫn, bà vẫn quá tốt bụng, không hề muốn đuổi tận giết tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Mao Vũ Phỉ biết cảm kích, chuyện này sẽ đến đây là chấm dứt.
Kết quả Mao Vũ Phỉ nghe thấy Tô Như Quân nói như vậy, cô ta nhất thời hét lên: "Bà nói bậy nói bạ gì đấy? Bà nói bà là ngươì của Tô gia? Đúng là không biết xấu hổ! Chuyện xấu năm đó? Còn không phải là bà ăn nói bậy bạ? Chắc chắn là bà lừa gạt cụ nội của tôi, lừa gạt lấy đi công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia từ tay cụ nội! Chuyện đến bây giờ còn muốn ăn nói bừa bãi làm xáo trộn thị phi, nếu bây giờ bà ngoan ngoãn giao công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị ra đây, nói không chừng tôi và mẹ còn có thể nể tình Tô gia, tha cho bà một lần! Nếu bà vẫn u mê không tỉnh nữa, vậy cứ chờ hàm luật sư từ nhà chúng tôi đi!"
Nghe thấy những lời này của Mao Vũ Phỉ, mấy người tại chỗ đều khẽ bật cười.
Quả nhiên là người không biết gì sẽ không biết sợ!
Bây giờ sự thật đã như vậy rồi, cô ta vẫn còn ngoan cố kháng cự không chịu nhận thua.
Có thể thấy gia giáo của Mao gia, khó có thể nói hết chỉ trong một lời!
Quả nhiên, đầu óc của Tô Như Thiến dạy dỗ ra Mao Vũ Phỉ cũng không dùng được, nghe thấy con gái mình nói như vậy, bà ta không những không ngăn cản, ngược lại còn thêm dầu thêm mỡ: "Tô Như Quân, bà chỉ là đứa cháu gái riêng được nuôi ở bên ngoài thể không thấy được ánh sáng, mà tôi là cháu gái có tên đàng hoàng trong gia phả của Tô gia, bà lấy cái gì để so với tôi? Vũ Phỉ nói không sai! Bây giờ bà chiếm đoạt công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia, còn dám vác mặt tới đây! Bây giờ bà ngoan ngoãn giao ra đây, tôi có thể nể tình mọi người đều mang họ Tô, tha cho bà một mạng! Nếu không, bà cứ chờ xem! Một đứa con gái riêng sinh con ra, chẳng phải cũng là con hoang! Tô Như Quân, con gái bà cũng là con hoang giống bà! Không xứng có được công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia!"
Tô Như Quân cười khổ sở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro