Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Có người tấn cô...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngu Đình Huyên hít sâu một hơi, tích hết sức lực còn sót trong cơ thể, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu tôi đã mời mọi người đến đây, tự nhiên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn của mọi người! Tôi đã ra lệnh, để tất cả bảo vệ cùng vệ sĩ bao vây cả biệt thự. Tổng cộng hai trăm vệ sĩ, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai xảy ra bất trắc gì! Ngu Đình Huyên tôi lấy danh dự đảm bảo, chắc chắn sẽ để bình an trở về!"
Nói xong một hơi, Ngu Đình Huyên không khỏi thở dốc.
Hiển nhiên, vừa nãy cô ấy đã dùng hết sức nói.
Không biết cô trợ lí phản bội đó cho cô uống thuốc gì.
Ngu Đình Huyên chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, cực kì nóng bỏng, thậm chí cô còn phải chủ động dựa vào người Tô Ảnh, cố gắng mượn hơi lạnh trên người cô ấy để xoa dịu nóng bỏng trên người mình.
Mẫn Chỉ thấy Ngu Đình Huyên kì lạ, lập tức nói với trợ lí của mình: "Mau đi tìm bác sĩ!"
Trợ lí ủa Mẫn Chỉ lập tức chạy ra ngoài.
Mẫn Chỉ lại quay sang nói với mọi người: "Mặc dù vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao đột nhiên lại mất điện, nhưng vì vấn đề an toàn, xin mọi người hãy về phòng thay quần áo, mang những gì cần mang, mười phút sau chúng ta tập trung ở phòng khách tầng một. Ở cùng nhau một là cũng bớt ợ hơn, hai là an toàn, mọi người tụm lại, chờ trời sáng rồi tính tiếp!"
Ngu Đình Huyên thì thào: "Cám ơn cậu, Mẫn Chỉ."
"Được rồi, đã lúc nào rồi còn khách sáo." Mẫn Chỉ giúp Tô Ảnh đỡ Ngu Đình Huyên về phòng, vốn định thay quần áo, nhưng vừa vào cửa lại nhìn thấy phòng của Ngu Đình Huyên toán loạn, dưới đất còn có mấy dấu chân mang bùn.
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ trợn mắt, đồng loạt dừng bước.
"Đến phòng mình!" Mẫn Chỉ nhỏ giọng nói, không do dự, thuận tay kéo cửa phòng Ngu Đình Huyên lại, khóa trái!
Quay lại phòng Mẫn Chỉ, đầu tiên Mẫn Chỉ cẩn thận xác nhận trong phòng an toàn, sau đó mới dựa vào ánh sáng từ điện thoại lựa ra một bộ quần áo thật dày đưa cho Tô Ảnh: "Giúp Đình Huyên thay!"
Tô Ảnh cũng không nói nhiều, nhanh nhẹn mặc lên cho Ngu Đình Huyên.
Mẫn Chỉ không quên giải thích với Ngu Đình Huyên: "Đình Huyên, chịu khó chút nhé."
Ngu Đình Huyên khẽ lắc đầu, thều thào: "Có gì mà chịu khó chứ? Chút này có là gì, nếu không phải hai người đến tìm tôi, có khi tôi thật sự xảy ra chuyện rồi!"
Những dấu chân vừa rồi trong phòng, cô ấy cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đường trong biệt thự đều là đường bê tông, không thì là lạt gạch, cộng thêm mưa lớn như vậy, dưới chân tuyệt đối không thể nào có bùn!
Cho nên mấy dấu chân mang bùn trong phòng kia, tuyệt đối không phải của người trong biệt thự!
Nếu không phải người trong biệt thự, như vậy cho dù từ đâu đến cũng tuyệt đối không có ý tốt!
Xem ra kẻ kia ngắt điện trong biết thự là muốn tắt hệ thống dải ngăn cách bên ngoài, trèo qua lưới điện cùng vách tường lẻn vào!
Bọn họ chạy thẳng đến phòng Ngu Đình Huyên, hiển nhiên mục đích nhằm vào Ngu Đình Huyên mà tới!
Nếu như không phải Mẫn Chỉ nhanh chóng đưa Ngu Đình Huyên rời phòng, còn không quên đặt một cái bẫy lại, giả vờ cô vẫn ngủ trên giường, e rằng đến bây giờ bọn họ còn không biết mục đích đối phương tới!
Ngu Đình Huyên cười lạn: "Xem ra người phụ nữ ba tôi nuôi bên ngoài kia không đợi được nữa rồi! Nói không chừng trong này còn có mấy vị chú bác của tôi nữa! Bọn họ chỉ nóng lòng mong tôi chết ở chỗ này!"
Tô Ảnh nhìn thẳng Ngu Đình Huyên: "Không đâu, cô sẽ không chết!"
Ngu Đình Huyên đảo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Tô Ảnh.
Cô mượn ánh sáng mờ tối, thấy rõ ràng ánh mắt trong suốt không lẫn tạp chất kia của Tô Ảnh.
Ngu Đình Huyên hít sâu một hơi, tích hết sức lực còn sót trong cơ thể, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu tôi đã mời mọi người đến đây, tự nhiên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn của mọi người! Tôi đã ra lệnh, để tất cả bảo vệ cùng vệ sĩ bao vây cả biệt thự. Tổng cộng hai trăm vệ sĩ, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai xảy ra bất trắc gì! Ngu Đình Huyên tôi lấy danh dự đảm bảo, chắc chắn sẽ để bình an trở về!"
Nói xong một hơi, Ngu Đình Huyên không khỏi thở dốc.
Hiển nhiên, vừa nãy cô ấy đã dùng hết sức nói.
Không biết cô trợ lí phản bội đó cho cô uống thuốc gì.
Ngu Đình Huyên chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, cực kì nóng bỏng, thậm chí cô còn phải chủ động dựa vào người Tô Ảnh, cố gắng mượn hơi lạnh trên người cô ấy để xoa dịu nóng bỏng trên người mình.
Mẫn Chỉ thấy Ngu Đình Huyên kì lạ, lập tức nói với trợ lí của mình: "Mau đi tìm bác sĩ!"
Trợ lí ủa Mẫn Chỉ lập tức chạy ra ngoài.
Mẫn Chỉ lại quay sang nói với mọi người: "Mặc dù vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao đột nhiên lại mất điện, nhưng vì vấn đề an toàn, xin mọi người hãy về phòng thay quần áo, mang những gì cần mang, mười phút sau chúng ta tập trung ở phòng khách tầng một. Ở cùng nhau một là cũng bớt ợ hơn, hai là an toàn, mọi người tụm lại, chờ trời sáng rồi tính tiếp!"
Ngu Đình Huyên thì thào: "Cám ơn cậu, Mẫn Chỉ."
"Được rồi, đã lúc nào rồi còn khách sáo." Mẫn Chỉ giúp Tô Ảnh đỡ Ngu Đình Huyên về phòng, vốn định thay quần áo, nhưng vừa vào cửa lại nhìn thấy phòng của Ngu Đình Huyên toán loạn, dưới đất còn có mấy dấu chân mang bùn.
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ trợn mắt, đồng loạt dừng bước.
"Đến phòng mình!" Mẫn Chỉ nhỏ giọng nói, không do dự, thuận tay kéo cửa phòng Ngu Đình Huyên lại, khóa trái!
Quay lại phòng Mẫn Chỉ, đầu tiên Mẫn Chỉ cẩn thận xác nhận trong phòng an toàn, sau đó mới dựa vào ánh sáng từ điện thoại lựa ra một bộ quần áo thật dày đưa cho Tô Ảnh: "Giúp Đình Huyên thay!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh cũng không nói nhiều, nhanh nhẹn mặc lên cho Ngu Đình Huyên.
Mẫn Chỉ không quên giải thích với Ngu Đình Huyên: "Đình Huyên, chịu khó chút nhé."
Ngu Đình Huyên khẽ lắc đầu, thều thào: "Có gì mà chịu khó chứ? Chút này có là gì, nếu không phải hai người đến tìm tôi, có khi tôi thật sự xảy ra chuyện rồi!"
Những dấu chân vừa rồi trong phòng, cô ấy cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đường trong biệt thự đều là đường bê tông, không thì là lạt gạch, cộng thêm mưa lớn như vậy, dưới chân tuyệt đối không thể nào có bùn!
Cho nên mấy dấu chân mang bùn trong phòng kia, tuyệt đối không phải của người trong biệt thự!
Nếu không phải người trong biệt thự, như vậy cho dù từ đâu đến cũng tuyệt đối không có ý tốt!
Xem ra kẻ kia ngắt điện trong biết thự là muốn tắt hệ thống dải ngăn cách bên ngoài, trèo qua lưới điện cùng vách tường lẻn vào!
Bọn họ chạy thẳng đến phòng Ngu Đình Huyên, hiển nhiên mục đích nhằm vào Ngu Đình Huyên mà tới!
Nếu như không phải Mẫn Chỉ nhanh chóng đưa Ngu Đình Huyên rời phòng, còn không quên đặt một cái bẫy lại, giả vờ cô vẫn ngủ trên giường, e rằng đến bây giờ bọn họ còn không biết mục đích đối phương tới!
Ngu Đình Huyên cười lạn: "Xem ra người phụ nữ ba tôi nuôi bên ngoài kia không đợi được nữa rồi! Nói không chừng trong này còn có mấy vị chú bác của tôi nữa! Bọn họ chỉ nóng lòng mong tôi chết ở chỗ này!"
Tô Ảnh nhìn thẳng Ngu Đình Huyên: "Không đâu, cô sẽ không chết!"
Ngu Đình Huyên đảo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Tô Ảnh.
Cô mượn ánh sáng mờ tối, thấy rõ ràng ánh mắt trong suốt không lẫn tạp chất kia của Tô Ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro