Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Hứa Khả đã từng...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh lái xe chạy thẳng tới nhà hàng đã được hẹn trước, vừa xuống xe đã thấy Hứa Khả ôm một bó hoa to đứng ở cửa nhà hàng chờ.
Hứa Khả nhìn thấy Tô Ảnh, trước mắt bỗng sáng lên!
Không ngờ tốt nghiệp một năm, Tô Ảnh càng xinh đẹp hơn so với trước kia!
“Hứa Khả!" Tô Ảnh nhìn thấy Hứa Khả, cũng vui vẻ vẫy tay với anh ta.
Hứa Khả cất bước đi tới chào đón, đưa bó hoa tươi trong tay cho Tô Ảnh: "Tiểu sư muội càng ngày càng xinh đẹp, hoa này đều bị vẻ đẹp của em làm lu mờ rồi."
Tô Ảnh cười ha ha, nhận lấy bó hoa nói: "Anh lại giễu cợt em rồi!"
Hứa Khả chân thành nhìn Tô Ảnh nói: "Anh nào dám giễu cợt em, em là hoa khôi của học viện âm nhạc chúng ta mà."
"Được rồi, đừng nói đến mấy chuyện này nữa, chuyện đã qua lâu rồi sao còn nói đến làm gì." Tô Ảnh cười híp mắt nói: "Đi, trưa hôm nay em mời khách."
Hứa Khả chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Hai người cất bước đi vào bàn ăn, Phó Thịnh ngồi ở trong xe lạnh lùng hừ lạnh, cũng đẩy cửa xe ra xuống theo, cất bước đi vào nhà hàng.
Tô Ảnh và Hứa Khả chỉ đặt bàn bình thường, mà Phó Thịnh đặt bàn ở trên nhã gian tầng hai, vừa vặn có thể nhìn được tình hình ở dưới tầng một.
Tô Ảnh hoàn toàn không biết Phó Thịnh cũng tới đây, vừa nói vừa cười ngồi xuống chỗ ngồi với Hứa Khả, sau đó vừa ôn chuyện cũ vừa dùng bữa.
Hứa Khả nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ảnh, chớp chớp mắt, làm như lơ đãng hỏi: "Nghe nói em đã chia tay với bạn trai?"
Tô Ảnh ngừng động tác dùng dao cắt, rồi lập tức buông xuống, bưng ly nước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: "Đúng vậy, đã chia tay mấy tháng rồi."
Trước mắt của Hứa Khả bỗng sáng lên, nói: "Chia tay là tốt. Người đàn ông kia vốn không xứng với em. Em là người có tiền năng và chuyên môn vững nhất trong số bạn bè cùng khóa. Thầy đã nói rồi, nếu em muốn theo con đường ca sỹ, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nếu lần đó em không mải chăm sóc cho mẹ bị bệnh, em cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc thi lần đó."
Ánh mắt của Tô Ảnh trở nên buồn bã, khóe miệng khẽ nở nụ cười khổ.
Đúng vậy, cô vốn đã thu âm xong ca khúc chuẩn bị dự thi, kết quả lại bị Điền Mỹ Hòa đánh cắp.
Cố tình ở giây phút quan trọng đó, mẹ cô lại bị cha ghẻ làm cho tức giận đến sinh bệnh.
Để lấy được tiền thuốc men từ tay Điền Mỹ Hòa, cô chỉ có thể thầm chấp nhận chuyện Điền Mỹ Hòa ăn trộm ca khúc của mình.
Có lẽ đây là số mệnh đi.
"Xem anh này, tự dưng lại nói chuyện này với em làm gì?" Hứa Khả bưng ly rượu lên, chân thành nhìn Tô Ảnh, nhẹ nhàng nói: "Trước kia hồi còn đi học, em đã có bạn trai, vậy nên anh chỉ có thể nhịn không dám nói ra. Bây giờ, em đã khôi phục tình trạng độc thân, Tô Ảnh, em có thể cho anh một cơ hội chăm sóc em không?"
Tô Ảnh sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Hứa Khả: "Hả?"
"Anh nói là, Tô Ảnh, xin hãy cho anh một cơ hội biểu hiện, làm bạn gái của anh đi!" Hứa Khả đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, móc ra một chiếc hộp gấm từ trong túi, quỳ một chân xuống trên đất, mở hộp gấm ra hướng về phía Tô Ảnh, bên trong là sợi dây chuyền kim cương cực kỳ đẹp: "Anh xin nguyện dùng cả cuộc đời này để đối xử tốt với em, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em, lừa dối em! Tô Ảnh, xin hãy chấp nhận anh!"
Tô Ảnh ngẩn cả người!
Cô vạn vạn không ngờ Hứa Khả sẽ bày tỏ với mình!
Thời đại học, cô chỉ coi Hứa Khả là bạn, chưa từng có ý niệm khác.
Từ bao giờ mà Hứa Khả...
Nụ cười trên môi Tô Ảnh dần cứng lại, không biết tại sao, trong đầu cô lập tức lóe lên khuôn mặt đẹp trai củaPhó Thịnh.
Thật kỳ quái, tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến Phó Thịnh?
Chắc chắn là cô đã mệt mỏi đến hồ đồ rồi!
Hứa Khả thâm tình nhìn Tô Ảnh, tiếp tục nói: "Tô Ảnh, thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi. Trước kia em có bạn trai, anh chỉ có thể lấy thân phận bạn tốt để xuất hiện bên cạnh em. Có trời mới biết, anh đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi. Anh vừa nghe thấy em khôi phục tình trạng độc thân, đã ngựa không ngừng vó chạy tới. Tô Ảnh, chấp nhận anh đi, cho anh một cơ hội, được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh thích hợp với em hơn bất cứ ai!"
Tô Ảnh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải!
Lúc này, Phó Thịnh ngồi ở trên tầng hai, âm trầm nhìn tất cả diễn ra dưới tầng một.
Nĩa trong tay anh, đã nhanh chóng bị bóp đến biến dạng!
Theo đuổi Tô Ảnh?
Hừ, anh ta xứng hả?
Tô Ảnh lái xe chạy thẳng tới nhà hàng đã được hẹn trước, vừa xuống xe đã thấy Hứa Khả ôm một bó hoa to đứng ở cửa nhà hàng chờ.
Hứa Khả nhìn thấy Tô Ảnh, trước mắt bỗng sáng lên!
Không ngờ tốt nghiệp một năm, Tô Ảnh càng xinh đẹp hơn so với trước kia!
“Hứa Khả!" Tô Ảnh nhìn thấy Hứa Khả, cũng vui vẻ vẫy tay với anh ta.
Hứa Khả cất bước đi tới chào đón, đưa bó hoa tươi trong tay cho Tô Ảnh: "Tiểu sư muội càng ngày càng xinh đẹp, hoa này đều bị vẻ đẹp của em làm lu mờ rồi."
Tô Ảnh cười ha ha, nhận lấy bó hoa nói: "Anh lại giễu cợt em rồi!"
Hứa Khả chân thành nhìn Tô Ảnh nói: "Anh nào dám giễu cợt em, em là hoa khôi của học viện âm nhạc chúng ta mà."
"Được rồi, đừng nói đến mấy chuyện này nữa, chuyện đã qua lâu rồi sao còn nói đến làm gì." Tô Ảnh cười híp mắt nói: "Đi, trưa hôm nay em mời khách."
Hứa Khả chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Hai người cất bước đi vào bàn ăn, Phó Thịnh ngồi ở trong xe lạnh lùng hừ lạnh, cũng đẩy cửa xe ra xuống theo, cất bước đi vào nhà hàng.
Tô Ảnh và Hứa Khả chỉ đặt bàn bình thường, mà Phó Thịnh đặt bàn ở trên nhã gian tầng hai, vừa vặn có thể nhìn được tình hình ở dưới tầng một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh hoàn toàn không biết Phó Thịnh cũng tới đây, vừa nói vừa cười ngồi xuống chỗ ngồi với Hứa Khả, sau đó vừa ôn chuyện cũ vừa dùng bữa.
Hứa Khả nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ảnh, chớp chớp mắt, làm như lơ đãng hỏi: "Nghe nói em đã chia tay với bạn trai?"
Tô Ảnh ngừng động tác dùng dao cắt, rồi lập tức buông xuống, bưng ly nước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: "Đúng vậy, đã chia tay mấy tháng rồi."
Trước mắt của Hứa Khả bỗng sáng lên, nói: "Chia tay là tốt. Người đàn ông kia vốn không xứng với em. Em là người có tiền năng và chuyên môn vững nhất trong số bạn bè cùng khóa. Thầy đã nói rồi, nếu em muốn theo con đường ca sỹ, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nếu lần đó em không mải chăm sóc cho mẹ bị bệnh, em cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc thi lần đó."
Ánh mắt của Tô Ảnh trở nên buồn bã, khóe miệng khẽ nở nụ cười khổ.
Đúng vậy, cô vốn đã thu âm xong ca khúc chuẩn bị dự thi, kết quả lại bị Điền Mỹ Hòa đánh cắp.
Cố tình ở giây phút quan trọng đó, mẹ cô lại bị cha ghẻ làm cho tức giận đến sinh bệnh.
Để lấy được tiền thuốc men từ tay Điền Mỹ Hòa, cô chỉ có thể thầm chấp nhận chuyện Điền Mỹ Hòa ăn trộm ca khúc của mình.
Có lẽ đây là số mệnh đi.
"Xem anh này, tự dưng lại nói chuyện này với em làm gì?" Hứa Khả bưng ly rượu lên, chân thành nhìn Tô Ảnh, nhẹ nhàng nói: "Trước kia hồi còn đi học, em đã có bạn trai, vậy nên anh chỉ có thể nhịn không dám nói ra. Bây giờ, em đã khôi phục tình trạng độc thân, Tô Ảnh, em có thể cho anh một cơ hội chăm sóc em không?"
Tô Ảnh sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Hứa Khả: "Hả?"
"Anh nói là, Tô Ảnh, xin hãy cho anh một cơ hội biểu hiện, làm bạn gái của anh đi!" Hứa Khả đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, móc ra một chiếc hộp gấm từ trong túi, quỳ một chân xuống trên đất, mở hộp gấm ra hướng về phía Tô Ảnh, bên trong là sợi dây chuyền kim cương cực kỳ đẹp: "Anh xin nguyện dùng cả cuộc đời này để đối xử tốt với em, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em, lừa dối em! Tô Ảnh, xin hãy chấp nhận anh!"
Tô Ảnh ngẩn cả người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vạn vạn không ngờ Hứa Khả sẽ bày tỏ với mình!
Thời đại học, cô chỉ coi Hứa Khả là bạn, chưa từng có ý niệm khác.
Từ bao giờ mà Hứa Khả...
Nụ cười trên môi Tô Ảnh dần cứng lại, không biết tại sao, trong đầu cô lập tức lóe lên khuôn mặt đẹp trai củaPhó Thịnh.
Thật kỳ quái, tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến Phó Thịnh?
Chắc chắn là cô đã mệt mỏi đến hồ đồ rồi!
Hứa Khả thâm tình nhìn Tô Ảnh, tiếp tục nói: "Tô Ảnh, thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi. Trước kia em có bạn trai, anh chỉ có thể lấy thân phận bạn tốt để xuất hiện bên cạnh em. Có trời mới biết, anh đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi. Anh vừa nghe thấy em khôi phục tình trạng độc thân, đã ngựa không ngừng vó chạy tới. Tô Ảnh, chấp nhận anh đi, cho anh một cơ hội, được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh thích hợp với em hơn bất cứ ai!"
Tô Ảnh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải!
Lúc này, Phó Thịnh ngồi ở trên tầng hai, âm trầm nhìn tất cả diễn ra dưới tầng một.
Nĩa trong tay anh, đã nhanh chóng bị bóp đến biến dạng!
Theo đuổi Tô Ảnh?
Hừ, anh ta xứng hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro