Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Làm tốt công tá...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh há hốc mồm, không biết vì sao Phó Thịnh lại tức giận.
Người bị đánh là cô, anh ta tức giận làm gì chứ? Đúng rồi, nhất định cảm thấy mình làm anh ta mất mặt nên mới tức giận như vậy.
Cũng phải, mình là bạn gái anh ta mang đi theo lại bị nhục nhã ở trước mặt mội người, vừa ăn một bạt tai vừa bị đẩy ngã, còn bị vu oan, thật đúng là làm Phó Thịnh mất hết thể diện.
Tô Ảnh nhanh chóng đứng lên: “Phó tổng, ngài không ăn hả?”
“Ăn cái gì mà ăn? Đi quét dọn phòng tắm đi!” Phó Thịnh cũng không quay đầu mà ra lệnh.
“Vâng Phó tổng.” haiz, lại tức giận rồi!
Tô Ảnh ngoan ngoãn đi phòng tắm, cô cầm lấy bàn chải cọ rửa phòng tắm sạch sẽ.
Lúc cọ bồn tắm, cô nhìn thấy bồn tắm như bể bơi mini còn chưa xả nước, nghĩ nghĩ lại vén tay áo đi mở van xả nước.
Sờ nửa ngày không thấy đâu, cô dứt khoát xách váy lên nhảy vào bồn tắm lúc này mới tìm thấy van xả nước.
Mở van xả nước, nháy mắt nước trong bồn tắm như con lốc xoáy nhỏ cuốn theo tà váy cô, nháy mắt quần áo trên người cô xoay tròn như đóa hoa, đẹp khỏi bàn luôn.
Tô Ảnh nổi lên cơn ham chơi, lập tức xoay vòng ở trong bồn tắm, cơn lốc xoáy càng ngày càng lớn, làn váy của cô cũng tung ra như đóa hoa mẫu đơn nở rộ.
Tô Ảnh chơi vui vẻ, miệng thì thầm: “Trăng sáng bao lâu, nâng chén thử hỏi trời xanh, không biết hôm nay trăng tròn hay khuyết…”
Âm thanh của Tô Ảnh trong sáng mang theo cảm giác ngọt ngào làm người ta không nhịn được muốn lắng nghe.
Cô vừa hát vừa hất nước trong bồn tắm, cuối cùng không nhịn được vừa hát vừa múa ở bên trong.
Âm thanh múa hát của cô như ẩn như hiện truyền ra khỏi phòng tắm, vốn dĩ Phó Thịnh đang nằm trên giường, anh chợt nghe thấy tiếng hát của Tô Ảnh lại không tự giác đi tới phòng tắm.
Đẩy cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tô Ảnh ở trong bồn tắm chơi vui vẻ, lễ phục dán sát trên người càng phô rõ thân hình lả lướt của cô, giống như tiên tử rơi xuống nhân gian vậy.
Cô múa trong nước tuy không tiện lắm nhưng đủ để thấy bản lĩnh vũ đạo của cô.
Quả nhiên là xuất thân học viện âm nhạc, đa tài đa nghệ đó nha.
Phó Thịnh nhìn đến Tô Ảnh chơi vui vẻ, nghĩ tới mình còn đang dỗi cô mà cô còn ở đây chơi vui vẻ nên nổi lên ý tưởng chọc ghẹo tính toán tới gần dọa cô một cái: “Cô đang làm gì vậy hả?”
Tô Ảnh cho rằng Phó Thịnh đã nghỉ ngơi, trăm triệu lần không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên vào phòng tắm, dưới chân trượt một cái, cả người ngã ngửa ra sau.
“Cẩn thận!” Phó Thịnh nhìn đến Tô Ảnh bị chính mình sợ tới mức té ngã một cái, theo bản năng duỗi tay lập tức ôm vòng eo cô.
Nào biết đâu Tô Ảnh bởi vì dùng sức xoay tròn quá lớn, Phó Thịnh không có phòng bị, lập tức bị thân thể Tô Ảnh kéo theo.
Bộp!
Hai người cùng nhau ngã vào bồn tắm!
Bọt nước bắn ra tung tóe nuốt chửng hai người.
Hai người lập tức chìm trong bồn tắm.
Tô Ảnh không nhịn được nhíu mà, Phó Thịnh xoay người để cô nằm trên người mình còn anh chịu đựng va chạm với đáy bồn.
“Á…” Tô Ảnh kêu lên một tiếng, giây tiếp theo lại cảm nhận được có gì đó mềm mềm chạm vào môi mình.
Chờ cô thấy rõ ràng người trước mắt thì cả người đã dại ra rồi!
Câu đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Ảnh chính là: Xong rồi, xong rồi, xong rồi, lần này thật là xong rồi! Phó tổng ghét nhất bị đàn bà đụng chạm, chính mình thế nhưng, thế nhưng chủ động, hôn anh ta!
Lúc này, thật sự chết chắc rồi!
Tô Ảnh há hốc mồm, không biết vì sao Phó Thịnh lại tức giận.
Người bị đánh là cô, anh ta tức giận làm gì chứ? Đúng rồi, nhất định cảm thấy mình làm anh ta mất mặt nên mới tức giận như vậy.
Cũng phải, mình là bạn gái anh ta mang đi theo lại bị nhục nhã ở trước mặt mội người, vừa ăn một bạt tai vừa bị đẩy ngã, còn bị vu oan, thật đúng là làm Phó Thịnh mất hết thể diện.
Tô Ảnh nhanh chóng đứng lên: “Phó tổng, ngài không ăn hả?”
“Ăn cái gì mà ăn? Đi quét dọn phòng tắm đi!” Phó Thịnh cũng không quay đầu mà ra lệnh.
“Vâng Phó tổng.” haiz, lại tức giận rồi!
Tô Ảnh ngoan ngoãn đi phòng tắm, cô cầm lấy bàn chải cọ rửa phòng tắm sạch sẽ.
Lúc cọ bồn tắm, cô nhìn thấy bồn tắm như bể bơi mini còn chưa xả nước, nghĩ nghĩ lại vén tay áo đi mở van xả nước.
Sờ nửa ngày không thấy đâu, cô dứt khoát xách váy lên nhảy vào bồn tắm lúc này mới tìm thấy van xả nước.
Mở van xả nước, nháy mắt nước trong bồn tắm như con lốc xoáy nhỏ cuốn theo tà váy cô, nháy mắt quần áo trên người cô xoay tròn như đóa hoa, đẹp khỏi bàn luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh nổi lên cơn ham chơi, lập tức xoay vòng ở trong bồn tắm, cơn lốc xoáy càng ngày càng lớn, làn váy của cô cũng tung ra như đóa hoa mẫu đơn nở rộ.
Tô Ảnh chơi vui vẻ, miệng thì thầm: “Trăng sáng bao lâu, nâng chén thử hỏi trời xanh, không biết hôm nay trăng tròn hay khuyết…”
Âm thanh của Tô Ảnh trong sáng mang theo cảm giác ngọt ngào làm người ta không nhịn được muốn lắng nghe.
Cô vừa hát vừa hất nước trong bồn tắm, cuối cùng không nhịn được vừa hát vừa múa ở bên trong.
Âm thanh múa hát của cô như ẩn như hiện truyền ra khỏi phòng tắm, vốn dĩ Phó Thịnh đang nằm trên giường, anh chợt nghe thấy tiếng hát của Tô Ảnh lại không tự giác đi tới phòng tắm.
Đẩy cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tô Ảnh ở trong bồn tắm chơi vui vẻ, lễ phục dán sát trên người càng phô rõ thân hình lả lướt của cô, giống như tiên tử rơi xuống nhân gian vậy.
Cô múa trong nước tuy không tiện lắm nhưng đủ để thấy bản lĩnh vũ đạo của cô.
Quả nhiên là xuất thân học viện âm nhạc, đa tài đa nghệ đó nha.
Phó Thịnh nhìn đến Tô Ảnh chơi vui vẻ, nghĩ tới mình còn đang dỗi cô mà cô còn ở đây chơi vui vẻ nên nổi lên ý tưởng chọc ghẹo tính toán tới gần dọa cô một cái: “Cô đang làm gì vậy hả?”
Tô Ảnh cho rằng Phó Thịnh đã nghỉ ngơi, trăm triệu lần không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên vào phòng tắm, dưới chân trượt một cái, cả người ngã ngửa ra sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cẩn thận!” Phó Thịnh nhìn đến Tô Ảnh bị chính mình sợ tới mức té ngã một cái, theo bản năng duỗi tay lập tức ôm vòng eo cô.
Nào biết đâu Tô Ảnh bởi vì dùng sức xoay tròn quá lớn, Phó Thịnh không có phòng bị, lập tức bị thân thể Tô Ảnh kéo theo.
Bộp!
Hai người cùng nhau ngã vào bồn tắm!
Bọt nước bắn ra tung tóe nuốt chửng hai người.
Hai người lập tức chìm trong bồn tắm.
Tô Ảnh không nhịn được nhíu mà, Phó Thịnh xoay người để cô nằm trên người mình còn anh chịu đựng va chạm với đáy bồn.
“Á…” Tô Ảnh kêu lên một tiếng, giây tiếp theo lại cảm nhận được có gì đó mềm mềm chạm vào môi mình.
Chờ cô thấy rõ ràng người trước mắt thì cả người đã dại ra rồi!
Câu đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Ảnh chính là: Xong rồi, xong rồi, xong rồi, lần này thật là xong rồi! Phó tổng ghét nhất bị đàn bà đụng chạm, chính mình thế nhưng, thế nhưng chủ động, hôn anh ta!
Lúc này, thật sự chết chắc rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro