Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Mạnh Tiểu kinh...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Các món ăn của Mao Vũ Phỉ, từng món từng món đặt lên bàn.
Tô Ảnh càng nếm càng kinh ngạc.
Món ăn của Mao Vũ Phỉ, ngoại trừ hương vị kém hơn mẹ một chút, dường như là giống như đúc.
Tại sao lại như vậy?
Từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ nói đồ ăn của mẹ là học được của ai, chỉ nói là gia truyền.
Nhưng mà, nếu là gia truyền, vậy tại sao lại giống với đồ ăn của Tô gia?
Tô Ảnh từ từ buông đôi đũa xuống, bỗng nhiên hiểu được buổi tối ngày hôm đó, vì sao hơn hai mươi người nhìn mình với đôi mắt mong chờ, hỏi mình có quan hệ với ẩm thực Tô gia không.
Thật sự bởi vì phương pháp nấu ăn của hai người rất giống.
Nếu nói không có liên quan người ta cũng sẽ tin sao?
Lúc này, bưng lên món tráng miệng ngọt.
Coi như buổi tiệc này đã tiến hành được một nửa, tạm thời nghỉ ngơi.
Mao Vũ Phỉ chỉ cao có một mét năm mươi lăm, là một cô gái nhỏ nhắn, phải cầm cái nồi ước chừng mấy chục cân, quả thật là một chuyện rất tiêu hao thể lực.
Cho nên, giữa trận nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường.
Những người khác đều khen ngợi Mao Vũ Phỉ, khen cô lên tận trên mây không thể gần mặt đất: “Gia đình Mao tiểu thư quả nhiên có truyền thống học giỏi, cái này thật sự là đồ ăn của Tô gia, ẩm thực Tô gia có hy vọng vùng dậy rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy. Còn tưởng ẩm thực Tô gia chìm trong bốn phương, không ngờ Mao tiểu thư còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể nắm giữ tinh hoa của ẩm thực Tô gia, kế thừa hoàn toàn, chúng ta sau này đều khâm phục! Không biết thiếu gia nhà ai có phúc, có thể cưới được Mao tiểu thư về nhà, ngày hôm nay ăn đồ của Tô gia, cái này là may mắn cỡ nào!”
“Mao tiểu thư là con gái ruột của Tô Như Thiến, đương nhiên kế thừa truyền thống của gia đình, cái này không có gì hay để nói. Đây là món ngon nhất tôi từng ăn, phải khen ngợi!”
“Ăn rất ngon! Nếu không Mao tiểu thư cứ ở lại thành phố G của chúng tôi đi, sau này muốn ăn đồ Tô gia, yêu cầu Mao tiểu thư thể hiện tài nghệ nấu ăn!”
“Đúng vậy đúng vậy! Thành phố G của chúng ta có nhiều nhà giàu sang quyền thế và danh tiếng như song Giang, Mao tiểu thư vừa đẹp lại vừa tài giỏi, gia thế trong sạch, muốn chọn người có dáng vẻ gì làm chồng mà không được.”
.... .
Nghe những người đó khen ngợi, Mao Vũ Phỉ ngoài miệng khiêm tốn, vẻ mặt lại đắc ý không thể che giấu được.
Ánh mắt Mao Vũ Phỉ lướt qua lướt lại tất cả, muốn tìm tung tích của Phó Thịnh.
Không biết Phó Thịnh đến ăn đồ ăn mình làm, có biểu cảm gì.
Anh có lẽ sẽ tìm mình, sau đó mời mình đến nhà lớn Phó gia nấu ăn cho lão phu nhân Nguyên soái không?
Chỉ cần được lão phu nhân Nguyên soái khen ngợi, chẳng khác nào đã bước được nửa bước vào cửa lớn Phó gia!
Nhưng mà, Mao Vũ Phỉ tìm nửa ngày, vẫn không thấy tung tích của Phó Thịnh, khuôn mặt không tránh được vẻ thất vọng.
Cô lại không biết, Phó Thịnh lúc này đang ở trong phòng, ngồi với Diệp Tự.
Trên bàn trước mặt hai người bày đầy chén đĩa, là đồ ăn Mao Vũ Phỉ vừa mới làm.
Phó Thịnh và Diệp Tự ăn hai miếng đã dừng.
Diệp Tự mặc quần dài trắng và áo trắng, bưng cái chén, từ từ thổi hơi nóng, điềm tĩnh như ngọc, khôi ngô sang trọng như công tử.
Trái ngược hoàn toàn với anh, cả người Phó Thịnh mặc áo sơmi màu đen và quần dài đen, không đè nén được sự ngang ngược và nghiêm nghị, hơi thở như bậc đế vương.
Các món ăn của Mao Vũ Phỉ, từng món từng món đặt lên bàn.
Tô Ảnh càng nếm càng kinh ngạc.
Món ăn của Mao Vũ Phỉ, ngoại trừ hương vị kém hơn mẹ một chút, dường như là giống như đúc.
Tại sao lại như vậy?
Từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ nói đồ ăn của mẹ là học được của ai, chỉ nói là gia truyền.
Nhưng mà, nếu là gia truyền, vậy tại sao lại giống với đồ ăn của Tô gia?
Tô Ảnh từ từ buông đôi đũa xuống, bỗng nhiên hiểu được buổi tối ngày hôm đó, vì sao hơn hai mươi người nhìn mình với đôi mắt mong chờ, hỏi mình có quan hệ với ẩm thực Tô gia không.
Thật sự bởi vì phương pháp nấu ăn của hai người rất giống.
Nếu nói không có liên quan người ta cũng sẽ tin sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, bưng lên món tráng miệng ngọt.
Coi như buổi tiệc này đã tiến hành được một nửa, tạm thời nghỉ ngơi.
Mao Vũ Phỉ chỉ cao có một mét năm mươi lăm, là một cô gái nhỏ nhắn, phải cầm cái nồi ước chừng mấy chục cân, quả thật là một chuyện rất tiêu hao thể lực.
Cho nên, giữa trận nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường.
Những người khác đều khen ngợi Mao Vũ Phỉ, khen cô lên tận trên mây không thể gần mặt đất: “Gia đình Mao tiểu thư quả nhiên có truyền thống học giỏi, cái này thật sự là đồ ăn của Tô gia, ẩm thực Tô gia có hy vọng vùng dậy rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy. Còn tưởng ẩm thực Tô gia chìm trong bốn phương, không ngờ Mao tiểu thư còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể nắm giữ tinh hoa của ẩm thực Tô gia, kế thừa hoàn toàn, chúng ta sau này đều khâm phục! Không biết thiếu gia nhà ai có phúc, có thể cưới được Mao tiểu thư về nhà, ngày hôm nay ăn đồ của Tô gia, cái này là may mắn cỡ nào!”
“Mao tiểu thư là con gái ruột của Tô Như Thiến, đương nhiên kế thừa truyền thống của gia đình, cái này không có gì hay để nói. Đây là món ngon nhất tôi từng ăn, phải khen ngợi!”
“Ăn rất ngon! Nếu không Mao tiểu thư cứ ở lại thành phố G của chúng tôi đi, sau này muốn ăn đồ Tô gia, yêu cầu Mao tiểu thư thể hiện tài nghệ nấu ăn!”
“Đúng vậy đúng vậy! Thành phố G của chúng ta có nhiều nhà giàu sang quyền thế và danh tiếng như song Giang, Mao tiểu thư vừa đẹp lại vừa tài giỏi, gia thế trong sạch, muốn chọn người có dáng vẻ gì làm chồng mà không được.”
.... .
Nghe những người đó khen ngợi, Mao Vũ Phỉ ngoài miệng khiêm tốn, vẻ mặt lại đắc ý không thể che giấu được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Mao Vũ Phỉ lướt qua lướt lại tất cả, muốn tìm tung tích của Phó Thịnh.
Không biết Phó Thịnh đến ăn đồ ăn mình làm, có biểu cảm gì.
Anh có lẽ sẽ tìm mình, sau đó mời mình đến nhà lớn Phó gia nấu ăn cho lão phu nhân Nguyên soái không?
Chỉ cần được lão phu nhân Nguyên soái khen ngợi, chẳng khác nào đã bước được nửa bước vào cửa lớn Phó gia!
Nhưng mà, Mao Vũ Phỉ tìm nửa ngày, vẫn không thấy tung tích của Phó Thịnh, khuôn mặt không tránh được vẻ thất vọng.
Cô lại không biết, Phó Thịnh lúc này đang ở trong phòng, ngồi với Diệp Tự.
Trên bàn trước mặt hai người bày đầy chén đĩa, là đồ ăn Mao Vũ Phỉ vừa mới làm.
Phó Thịnh và Diệp Tự ăn hai miếng đã dừng.
Diệp Tự mặc quần dài trắng và áo trắng, bưng cái chén, từ từ thổi hơi nóng, điềm tĩnh như ngọc, khôi ngô sang trọng như công tử.
Trái ngược hoàn toàn với anh, cả người Phó Thịnh mặc áo sơmi màu đen và quần dài đen, không đè nén được sự ngang ngược và nghiêm nghị, hơi thở như bậc đế vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro