Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Mạnh Tiểu Ngư t...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh tin là thật, lập tức nắm tay Mạnh Tiểu Ngư, kích động nói: “Thật tốt quá, thành phố G có rất nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó, mình mang cậu đi ăn từng món một.”
“Được nha.” Tuy Mạnh Tiểu Ngư tỏ vẻ vui mừng nhưng đáy mắt hiện lên một mạt thâm ý.
Tô Ảnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ còn Mạnh Tiểu Ngư lại trằn trọc rất lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Ảnh trả phòng, chào hỏi đạo diễn Dương và người khác sau đó kéo Mạnh Tiểu Ngư tới sân bay.
Bởi vì Mạnh Tiểu Ngư không có nhà ở thành phố G cho nên Tô Ảnh chủ động tìm giúp cho cô ta một căn chung cư nhỏ để thuê.
Thấy trong nhà còn thiếu nhiều thứ, Tô Ảnh lại đặt hàng thay cô ta.
Bận rộn đến chập tối cuối cùng mới thu xếp xong.
Mạnh Tiểu Ngư cảm kích nắm tay Tô Ảnh: “May mắn có cậu hỗ trợ, nếu không không biết mấy ngày nữa mình mới có thể mua sắm đầy đủ như vậy.”
“Ôi chao, chúng ta là bạn mà, đừng khách khí với mình.” Tô Ảnh vui vẻ nói: “Sau này cậu thật sự ở lại thành phố G hả?”
Mạnh Tiểu Ngư cười gật đầu: “Nghề của mình tự do, đi đâu cũng sống được. Dù sao, chỉ cần có yêu cầu, bọn mình đều bay đi công tác. Nhưng công ty điện ảnh cũng chỉ có mấy nhà cho nên bay tới bay lui cũng chỉ có mấy thành phố. Thành phố G cũng có công ty điện ảnh cho nên mình ở đây cũng khá tiện.”
Tô Ảnh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ việc gọi điện thoại cho mình.”
“Được.” Mạnh Tiểu Ngư nắm tay Tô Ảnh nói: “Hôm nay cậu giúp mình nhiều như vậy, mình mời cậu ăn cơm nhé?”
Tô Ảnh nhìn thời gian, vẻ mặt xin lỗi nói: “Chỉ sợ hôm nay không được. Lát nữa mình phải đi về trả phép. Mình chỉ xin nghỉ ra ngoài, ca hát chỉ là hứng thú và nghề phụ, nghề chính của mình là làm trợ lý.”
Lúc này Mạnh Tiểu Ngư mới hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy được rồi, chờ cậu có thời gian thì tới tìm mình.”
“Ok.” Tô Ảnh xách theo hành lý, chào tạm biệt với Mạnh Tiểu Ngư xong nhanh chóng gọi taxi về biệt viện.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh cảm giác được không khí trong nhà không đúng.
Giống như mây đen giăng đầy trời, sắp xảy ra bão táp vậy.
Có chuyện gì sao?
Lúc này, Lâm quản gia nhìn đến Tô Ảnh trở về, quả thực vui mừng quá đỗi, đẩy cô lên lầu: “Mau, mau, mau, may mà cô đã trở lại! Đại thiếu gia đang ở trong phòng giận dỗi đấy!”
Tô Ảnh trừng to đôi mắt: “Lâm quản gia, ông nói rõ ràng cho tôi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Lâm quản gia cười khổ một tiếng, nói: “Đại thiếu gia vừa trở về đã nhốt mình ở trong phòng, ai kêu cũng không mở cửa, ngay cả Mộc Minh cùng Cát Tuấn gõ cũng không mở. Cô thân là trợ lý sinh hoạt của đại thiếu gia, cô đi gõ cửa, thiếu gia khẳng định sẽ mở cửa cho cô!”
Nói xong, ông ấy đẩy Tô Ảnh đến trước cửa phòng cửa Phó Thịnh.
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của đám người kia, Tô Ảnh đành phải giơ tay gõ cửa: “Phó tổng, ta là Tô Ảnh, tôi tìm ngài trả phép.”
Trong phòng đầu tiên vẫn trầm mặc, ngay sau đó vang lên thanh âm bạo nộ của Phó Thịnh: “Lăn vào đây!”
Tô Ảnh hoảng sợ, đẩy cửa nhanh chóng đi vào.
Những người khác thấy Tô Ảnh đi vào không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lâm quản gia không nhịn được nhỏ giọng hỏi Mộc Minh: “Đại thiếu gia làm sao vậy?”
Sắc mặt Mộc Minh có chút âm trầm, nhàn nhạt trả lời: “Có người tự chủ trương.”
Trong phòng, Tô Ảnh mới vừa đi vào đã nhìn thầy đồ đạc đổ vỡ đầy đất, cô lập tức ngồi xổm xuống muốn dọn.
“Ai bảo cô động mấy thứ này hả?” Phó Thịnh quát lớn một tiếng, dọa Tô Ảnh sợ run tay, ngón tay bị mảnh vỡ cắt qua một vết.
Tô Ảnh theo bản năng trả lời: “Không có, Phó tổng.”
Tô Ảnh tin là thật, lập tức nắm tay Mạnh Tiểu Ngư, kích động nói: “Thật tốt quá, thành phố G có rất nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó, mình mang cậu đi ăn từng món một.”
“Được nha.” Tuy Mạnh Tiểu Ngư tỏ vẻ vui mừng nhưng đáy mắt hiện lên một mạt thâm ý.
Tô Ảnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ còn Mạnh Tiểu Ngư lại trằn trọc rất lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Ảnh trả phòng, chào hỏi đạo diễn Dương và người khác sau đó kéo Mạnh Tiểu Ngư tới sân bay.
Bởi vì Mạnh Tiểu Ngư không có nhà ở thành phố G cho nên Tô Ảnh chủ động tìm giúp cho cô ta một căn chung cư nhỏ để thuê.
Thấy trong nhà còn thiếu nhiều thứ, Tô Ảnh lại đặt hàng thay cô ta.
Bận rộn đến chập tối cuối cùng mới thu xếp xong.
Mạnh Tiểu Ngư cảm kích nắm tay Tô Ảnh: “May mắn có cậu hỗ trợ, nếu không không biết mấy ngày nữa mình mới có thể mua sắm đầy đủ như vậy.”
“Ôi chao, chúng ta là bạn mà, đừng khách khí với mình.” Tô Ảnh vui vẻ nói: “Sau này cậu thật sự ở lại thành phố G hả?”
Mạnh Tiểu Ngư cười gật đầu: “Nghề của mình tự do, đi đâu cũng sống được. Dù sao, chỉ cần có yêu cầu, bọn mình đều bay đi công tác. Nhưng công ty điện ảnh cũng chỉ có mấy nhà cho nên bay tới bay lui cũng chỉ có mấy thành phố. Thành phố G cũng có công ty điện ảnh cho nên mình ở đây cũng khá tiện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ việc gọi điện thoại cho mình.”
“Được.” Mạnh Tiểu Ngư nắm tay Tô Ảnh nói: “Hôm nay cậu giúp mình nhiều như vậy, mình mời cậu ăn cơm nhé?”
Tô Ảnh nhìn thời gian, vẻ mặt xin lỗi nói: “Chỉ sợ hôm nay không được. Lát nữa mình phải đi về trả phép. Mình chỉ xin nghỉ ra ngoài, ca hát chỉ là hứng thú và nghề phụ, nghề chính của mình là làm trợ lý.”
Lúc này Mạnh Tiểu Ngư mới hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy được rồi, chờ cậu có thời gian thì tới tìm mình.”
“Ok.” Tô Ảnh xách theo hành lý, chào tạm biệt với Mạnh Tiểu Ngư xong nhanh chóng gọi taxi về biệt viện.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh cảm giác được không khí trong nhà không đúng.
Giống như mây đen giăng đầy trời, sắp xảy ra bão táp vậy.
Có chuyện gì sao?
Lúc này, Lâm quản gia nhìn đến Tô Ảnh trở về, quả thực vui mừng quá đỗi, đẩy cô lên lầu: “Mau, mau, mau, may mà cô đã trở lại! Đại thiếu gia đang ở trong phòng giận dỗi đấy!”
Tô Ảnh trừng to đôi mắt: “Lâm quản gia, ông nói rõ ràng cho tôi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Lâm quản gia cười khổ một tiếng, nói: “Đại thiếu gia vừa trở về đã nhốt mình ở trong phòng, ai kêu cũng không mở cửa, ngay cả Mộc Minh cùng Cát Tuấn gõ cũng không mở. Cô thân là trợ lý sinh hoạt của đại thiếu gia, cô đi gõ cửa, thiếu gia khẳng định sẽ mở cửa cho cô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, ông ấy đẩy Tô Ảnh đến trước cửa phòng cửa Phó Thịnh.
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của đám người kia, Tô Ảnh đành phải giơ tay gõ cửa: “Phó tổng, ta là Tô Ảnh, tôi tìm ngài trả phép.”
Trong phòng đầu tiên vẫn trầm mặc, ngay sau đó vang lên thanh âm bạo nộ của Phó Thịnh: “Lăn vào đây!”
Tô Ảnh hoảng sợ, đẩy cửa nhanh chóng đi vào.
Những người khác thấy Tô Ảnh đi vào không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lâm quản gia không nhịn được nhỏ giọng hỏi Mộc Minh: “Đại thiếu gia làm sao vậy?”
Sắc mặt Mộc Minh có chút âm trầm, nhàn nhạt trả lời: “Có người tự chủ trương.”
Trong phòng, Tô Ảnh mới vừa đi vào đã nhìn thầy đồ đạc đổ vỡ đầy đất, cô lập tức ngồi xổm xuống muốn dọn.
“Ai bảo cô động mấy thứ này hả?” Phó Thịnh quát lớn một tiếng, dọa Tô Ảnh sợ run tay, ngón tay bị mảnh vỡ cắt qua một vết.
Tô Ảnh theo bản năng trả lời: “Không có, Phó tổng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro