Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Ngà ngà say (2)
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, Phó Thịnh cúi đầu nhìn về phía Tô Ảnh trong vòng tay của mình.
Dưới ánh trăng, gương mặt cuả Tô Ảnh mang theo chút men say, tựa như bông hoa mẫu đơn từ từ nở rộ, duyên dáng quý phái, liễm diễm vô song.
Đôi mắt mờ mịt mang theo lớp sương mù mờ mịt.
Đôi môi đỏ căng đặn, bởi vì liếm môi, nhìn càng quyến rũ hơn.
Phó Thịnh chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, vô thức cúi người từ từ dán môi mình lên môi của Tô Ảnh.
Tô Ảnh ngà ngà say mông lung nhìn Phó Thịnh từ từ đến gần mình, cơ thể như bị chế trụ, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Lúc đôi môi của Phó Thịnh sắp chạm vào đôi môi của Tô Ảnh, Tô Ảnh đột nhiên mở miệng nói như mê sảng: "Em đang nằm mơ sao? Tại sao dạo này mỗi lần nằm mơ em đều nằm mơ thấy anh nhỉ?"
Phó Thịnh đột nhiên dừng động tác lại.
Anh cố che đi ánh mắt như đang nhảy múa của mình, giọng nói mang theo sự đầu độc: "Em nói, em thường xuyên nằm mơ thấy anh?"
Tô Ảnh ngà ngà say nhìn Phó Thịnh, khẽ gật gật đầu, giơ tay lên sờ vào trên khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Phó Thịnh, xúc cảm ấm áp và cảm giác nhẵn nhụi của làn da làm ánh mắt của Tô Ảnh càng mê ly hơn: "Giấc mơ lần này chân thực thế! Lại còn có cả nhiệt độ nữa. Oh, đôi môi của anh đẹp quá, làm em chỉ muốn hôn một cái."
Khóe miệng của Phó Thịnh cong lên, giọng nói càng đầu độc hơn: "Phải không? Có muốn nếm thử không?"
Tô Ảnh suy nghĩ, lại giơ tay lên vòng tay ôm lấy cổ cuả Phó Thịnh, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của Phó Thịnh.
Ánh mắt của Phó Thịnh chợt trở nên thâm thúy, anh vòng tay phải ôm chặc lấy eo của Tô Ảnh, ấn cơ thể của cô vào trong lồng ngực của mình, đổi khách thành chủ cạy răng của Tô Ảnh ra.
Mặc dù người chủ động lúc đầu là Tô Ảnh.
Nhưng càng về sau, tất cả quyền chủ động đều bị Phó Thịnh giành mất.
Tô Ảnh bị Phó Thịnh hôn đến đảo lộn trời đất, đến thần chí không rõ.
Phó Thịnh vốn chỉ muốn trêu chọc Tô Ảnh mà thôi, nhưng càng hôn, Phó Thịnh càng không thể kiểm soát chìm đắm vào đó.
Chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần, phát hiện ra Tô Ảnh đã ngủ ở trong vòng tay của anh!
Ngủ!
Lại ngủ!
Phó Thịnh thiếu chút nữa giận quá hóa cười!
Phó Thịnh anh chưa bao giờ cho phép người phụ nữ nào chủ động hôn anh!
Tô Ảnh là người đầu tiên được phép, vậy mà cô lại ngủ mất!
tiểu ngốc nghếch này!
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ngủ say ở trong vòng tay của mình, lại không thể nào tức giận được!
Người phụ nữ này, được ông trời cử tới để khắc chế anh sao?
Làm mình mất đi sự tự chủ hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải là đã điều tra rõ lai lịch của cô, chắc anh sẽ hoài nghi cô có phải là gián điệp do kẻ thù gửi tới hay không!
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ngủ ngon như vậy, chấp nhận bế cô lên theo kiểu công chúa, ung dung đi ra khỏi phòng.
Mộc Minh đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa mở lớn mắt đến nỗi rơi ra con ngươi ra!
Ăn cơm cũng có thể ăn đến ngủ được!
Tô Ảnh, cô được lắm!
Cô là người đầu tiên dám ngủ khi đang ăn cơm ở trước mặt Phó tổng!
Phó Thịnh bình tĩnh đi tới trước mặt anh ta, nói: "Không cần quan tâm đến chỗ này nữa."
Mộc Minh dừng chân, trả lời ngay lập tức: “Dạ, Phó tổng."
Mộc Minh đi tới phòng theo Phó Thịnh, sau khi hỗ trợ quẹt thẻ mở cửa phòng ra, anh ta đóng cửa phòng rời đi.
Tiếp theo, khỏi cần hỏi anh ta cũng biết.
Phó Thịnh đặt Tô Ảnh ở trên giường lớn, cởi giầy ra, xoay người đi vào phòng tắm tắm, sau khi tắm xong đi ra, anh phát hiện ra Tô Ảnh đã cởi bỏ váy trong vô thức, chui vào trong chăn rồi.
Xem ra, hôm nay cô thật sự đã mệt lả.
Cũng đúng thôi, phải gánh trách nhiệm quá nặng trên lưng, còn phải chịu đựng bao nhiêu người nói bóng nói gió, người có kiên cường thế nào đi nữa, cũng sẽ mệt đi.
Nghĩ như vậy, trái tim của Phó Thịnh lại dần trở nên mềm nhũn.
Phó Thịnh nhìn thời gian, đã là nửa đêm.
Anh vén chăn lên, nằm ở phía bên kia của giường lớn.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Tô Ảnh, vô hình cảm thấy an lòng.
Lúc này, Phó Thịnh cúi đầu nhìn về phía Tô Ảnh trong vòng tay của mình.
Dưới ánh trăng, gương mặt cuả Tô Ảnh mang theo chút men say, tựa như bông hoa mẫu đơn từ từ nở rộ, duyên dáng quý phái, liễm diễm vô song.
Đôi mắt mờ mịt mang theo lớp sương mù mờ mịt.
Đôi môi đỏ căng đặn, bởi vì liếm môi, nhìn càng quyến rũ hơn.
Phó Thịnh chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, vô thức cúi người từ từ dán môi mình lên môi của Tô Ảnh.
Tô Ảnh ngà ngà say mông lung nhìn Phó Thịnh từ từ đến gần mình, cơ thể như bị chế trụ, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Lúc đôi môi của Phó Thịnh sắp chạm vào đôi môi của Tô Ảnh, Tô Ảnh đột nhiên mở miệng nói như mê sảng: "Em đang nằm mơ sao? Tại sao dạo này mỗi lần nằm mơ em đều nằm mơ thấy anh nhỉ?"
Phó Thịnh đột nhiên dừng động tác lại.
Anh cố che đi ánh mắt như đang nhảy múa của mình, giọng nói mang theo sự đầu độc: "Em nói, em thường xuyên nằm mơ thấy anh?"
Tô Ảnh ngà ngà say nhìn Phó Thịnh, khẽ gật gật đầu, giơ tay lên sờ vào trên khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Phó Thịnh, xúc cảm ấm áp và cảm giác nhẵn nhụi của làn da làm ánh mắt của Tô Ảnh càng mê ly hơn: "Giấc mơ lần này chân thực thế! Lại còn có cả nhiệt độ nữa. Oh, đôi môi của anh đẹp quá, làm em chỉ muốn hôn một cái."
Khóe miệng của Phó Thịnh cong lên, giọng nói càng đầu độc hơn: "Phải không? Có muốn nếm thử không?"
Tô Ảnh suy nghĩ, lại giơ tay lên vòng tay ôm lấy cổ cuả Phó Thịnh, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của Phó Thịnh.
Ánh mắt của Phó Thịnh chợt trở nên thâm thúy, anh vòng tay phải ôm chặc lấy eo của Tô Ảnh, ấn cơ thể của cô vào trong lồng ngực của mình, đổi khách thành chủ cạy răng của Tô Ảnh ra.
Mặc dù người chủ động lúc đầu là Tô Ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng càng về sau, tất cả quyền chủ động đều bị Phó Thịnh giành mất.
Tô Ảnh bị Phó Thịnh hôn đến đảo lộn trời đất, đến thần chí không rõ.
Phó Thịnh vốn chỉ muốn trêu chọc Tô Ảnh mà thôi, nhưng càng hôn, Phó Thịnh càng không thể kiểm soát chìm đắm vào đó.
Chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần, phát hiện ra Tô Ảnh đã ngủ ở trong vòng tay của anh!
Ngủ!
Lại ngủ!
Phó Thịnh thiếu chút nữa giận quá hóa cười!
Phó Thịnh anh chưa bao giờ cho phép người phụ nữ nào chủ động hôn anh!
Tô Ảnh là người đầu tiên được phép, vậy mà cô lại ngủ mất!
tiểu ngốc nghếch này!
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ngủ say ở trong vòng tay của mình, lại không thể nào tức giận được!
Người phụ nữ này, được ông trời cử tới để khắc chế anh sao?
Làm mình mất đi sự tự chủ hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải là đã điều tra rõ lai lịch của cô, chắc anh sẽ hoài nghi cô có phải là gián điệp do kẻ thù gửi tới hay không!
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ngủ ngon như vậy, chấp nhận bế cô lên theo kiểu công chúa, ung dung đi ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Minh đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa mở lớn mắt đến nỗi rơi ra con ngươi ra!
Ăn cơm cũng có thể ăn đến ngủ được!
Tô Ảnh, cô được lắm!
Cô là người đầu tiên dám ngủ khi đang ăn cơm ở trước mặt Phó tổng!
Phó Thịnh bình tĩnh đi tới trước mặt anh ta, nói: "Không cần quan tâm đến chỗ này nữa."
Mộc Minh dừng chân, trả lời ngay lập tức: “Dạ, Phó tổng."
Mộc Minh đi tới phòng theo Phó Thịnh, sau khi hỗ trợ quẹt thẻ mở cửa phòng ra, anh ta đóng cửa phòng rời đi.
Tiếp theo, khỏi cần hỏi anh ta cũng biết.
Phó Thịnh đặt Tô Ảnh ở trên giường lớn, cởi giầy ra, xoay người đi vào phòng tắm tắm, sau khi tắm xong đi ra, anh phát hiện ra Tô Ảnh đã cởi bỏ váy trong vô thức, chui vào trong chăn rồi.
Xem ra, hôm nay cô thật sự đã mệt lả.
Cũng đúng thôi, phải gánh trách nhiệm quá nặng trên lưng, còn phải chịu đựng bao nhiêu người nói bóng nói gió, người có kiên cường thế nào đi nữa, cũng sẽ mệt đi.
Nghĩ như vậy, trái tim của Phó Thịnh lại dần trở nên mềm nhũn.
Phó Thịnh nhìn thời gian, đã là nửa đêm.
Anh vén chăn lên, nằm ở phía bên kia của giường lớn.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Tô Ảnh, vô hình cảm thấy an lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro