Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Ngu Đình Huyên...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hừ, ai kêu cái Ngu Đình Huyên này không những không nhân cơ hội lấy mạng Tô Ảnh, ngược lại còn giúp Tô Ảnh chứ?
Vốn cô ta đã định mượn thế Ngu Đình Huyên tạo quan hệ với những công tử thế gia kia.
Nhưng Ngu Đình Huyên này dường như biết ý định của cô ta, năm lần bảy lượt không tạo cơ hội, khiến cô ta cứ hy vọng rồi thất vọng!
Cho nên, Ngu Đình Huyên à Ngu Đình Huyên, cô cũng đừng trách Điền Mỹ Hòa tôi lòng dạ ác độc!
Mẹ kế cô cho tôi một số tiền lớn, bảo tôi tìm một cơ hội, trong ứng ngoài hợp với người của bà ta, âm thầm thủ tiêu cô!
Chỉ cần cô chết rồi, tài sản Ngu gia sẽ rơi vào tay đứa con riêng bên ngoài đó.
Nếu cô đã vô dụng như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không giúp cô.
Điền Mỹ Hòa ném mảnh giẻ đã nát tươm xuống đất, xoay người sải bước rời đi.
Chỉ cần qua hôm nay, cô ta liền có thể cầm một số tiền lớn tạm thời rời khỏi nơi này, tìm cơ hội tốt, chuyển mình lần nữa!
Tô Ảnh xã giao với đám tiểu thư xong xuôi, cái duy nhất cảm giác được là miệng đắng lưỡi khô, tiếng cũng sắp mất đến nơi.
Tô Ảnh tự rót cho mình một cốc nước lớn, tu ừng ực, chỉ một lát đã uống cạn.
Vừa quay người, còn phải tiếp tục giữ dáng vẻ nhã nhặn ung dung, mỉm cười gật đầu với những người đó.
Đợi đến lúc Tô Ảnh thoát được về phòng, cô bất chấp quần áo, trực tiếp thả người xuống giường, mệt chết đi được!
Tô Ảnh không nhịn được nhắn tin tố khổ cho Phó Thịnh: "Phó tổng, việc này quả nhiên không dành cho người làm."
"Ừ." Không ngờ Phó Thịnh lại trả lời rất nhanh, cứ như vẫn luôn đợi tin nhắn của cô vậy.
Tô Ảnh tiếp tục kể lể: "Phó tổng, anh không đoán được sáng nay bọn hứa hẹn với tôi thế nào đâu, bỗng dưng thật muốn bán anh đi mấy lần, như thế con đường phát tài không còn xa với tôi rồi!"
Phó Thịnh không nhắn lại nữa mà trực tiếp gọi điện thoại: "Muốn bán bao nhiêu tiền đây?"
Tô Ảnh vuốt cằm: "Phó tổng anh trông đẹp trai như thế, một lần mười triệu chắc không đắt đâu nhỉ?"
Có lẽ là do câu: Phó tổng anh trông đẹp trai như thế lấy lòng Phó Thịnh, Phó Thịnh không nhưng không tức giận, ngược lại còn khinh bỉ đáp: "Mười triệu? Bổn thiếu gia lại không đáng tiền như vậy?"
Tô Ảnh ôm điện thoại ra chiều ngầm nghĩ: "Không thì... một trăm triệu? Không ít! Tôi tính rồi, hôm nay đến tham gia tiếc tổng cộng có hơn bảy mươi người! Cộng thêm cả những người còn chưa tới, còn có vùng khác, tất cả cộng lại, chắc cũng phải chừng một nghìn tám trăm người chứ? Oa, để tôi tính xem nào, đây là bao nhiêu tiền hả trời! Một người một trăm triệu, một nghìn người chính là, chính là... ôi ôi, phải mấy cái số không đây?"
Phó Thịnh vừa đọc tài liệu vừa nghe giọng nói phấn khích của Tô Ảnh.
Không ngờ đồ ngốc nghếch này lại mê tiền như thế?
Nếu như cô ấy biết giá trị con người của anh còn vượt qua tưởng tượng của mình, không biết cô nàng này sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa?
Tô Ảnh tính nửa ngày cũng không tỉnh nổi rốt cuộc là bao nhiêu tiền, Phó Thịnh bên kia cũng đã xử lí công việc xong xuôi, thuận miệng nói: "Nếu đã tính không ra, vậy thì dứt khoát bán cho cô là được rồi."
Tô Ảnh vẫn đang lẩm nhẩm đếm xem có bao nhiêu số không, nghe thấy câu này của Phó Thịnh thì nhất thời nghẹn lại, ngay sau đó cười xòa: "Phó tổng biết nói đùa quá! Tôi nào dám bán ngài đâu! Vừa nãy chỉ đùa thôi, đùa thôi! Phó tổng, tôi cực kì nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ đấy nhé, tôi đã sắp xếp tư liệu của những người này xong xuôi hết rồi, lúc nào cũng có thể đưa cho anh."
"Không vội." Phó Thịnh ngó sắc trời bên ngoài, nói: "Tối hôm nay sẽ có mưa lớn."
Tô Ảnh cho là Phó Thịnh lo cô sẽ làm ướt tài liệu xem mắt của anh, lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Phó tổng, xin yên tâm, tôi còn lưu một bản copy cơ, gửi vào email của anh, tuyệt đối sẽ không làm mất tư liệu của anh đâu!"
Đầu bên kia, Phó Thịnh bỗng khựng người.
Trong đôi mắt sâu thẳm chợt lấp lánh ý cười.
Đồ ngốc này, cô nghĩ rằng anh quan tâm tài liệu của những cô gái kia? Anh muốn tài liệu nào mà không lấy được, há còn phải bắt cô khổ nhọc đi thu thập, sở dĩ anh nói vậy, chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở cô chú ý bản thân...
Đợi đã, tại sao anh phải lo lắng cho cái đồ ngốc nghếch này?
Đùa cái quái gì thế!
Từ lúc nào anh lại quan tâm đến người khác, còn là một người phụ nữ?
Chắc chắn là dạo này công việc nhiều quá ảnh hưởng đến tư duy rồi.
Hừ, anh mới không thèm quan tâm cô, cứ để đồ nghốc nghếch này tiếp tục ngu xuẩn tiếp đi!
Phó Thịnh không nói không rằng cúp máy cái rụp.
Tô Ảnh bất ngờ tròn mắt.
Cô có nói gì đâu?
Sao vị Phó tổng này lại tức giận rồi?
Hừ, ai kêu cái Ngu Đình Huyên này không những không nhân cơ hội lấy mạng Tô Ảnh, ngược lại còn giúp Tô Ảnh chứ?
Vốn cô ta đã định mượn thế Ngu Đình Huyên tạo quan hệ với những công tử thế gia kia.
Nhưng Ngu Đình Huyên này dường như biết ý định của cô ta, năm lần bảy lượt không tạo cơ hội, khiến cô ta cứ hy vọng rồi thất vọng!
Cho nên, Ngu Đình Huyên à Ngu Đình Huyên, cô cũng đừng trách Điền Mỹ Hòa tôi lòng dạ ác độc!
Mẹ kế cô cho tôi một số tiền lớn, bảo tôi tìm một cơ hội, trong ứng ngoài hợp với người của bà ta, âm thầm thủ tiêu cô!
Chỉ cần cô chết rồi, tài sản Ngu gia sẽ rơi vào tay đứa con riêng bên ngoài đó.
Nếu cô đã vô dụng như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không giúp cô.
Điền Mỹ Hòa ném mảnh giẻ đã nát tươm xuống đất, xoay người sải bước rời đi.
Chỉ cần qua hôm nay, cô ta liền có thể cầm một số tiền lớn tạm thời rời khỏi nơi này, tìm cơ hội tốt, chuyển mình lần nữa!
Tô Ảnh xã giao với đám tiểu thư xong xuôi, cái duy nhất cảm giác được là miệng đắng lưỡi khô, tiếng cũng sắp mất đến nơi.
Tô Ảnh tự rót cho mình một cốc nước lớn, tu ừng ực, chỉ một lát đã uống cạn.
Vừa quay người, còn phải tiếp tục giữ dáng vẻ nhã nhặn ung dung, mỉm cười gật đầu với những người đó.
Đợi đến lúc Tô Ảnh thoát được về phòng, cô bất chấp quần áo, trực tiếp thả người xuống giường, mệt chết đi được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh không nhịn được nhắn tin tố khổ cho Phó Thịnh: "Phó tổng, việc này quả nhiên không dành cho người làm."
"Ừ." Không ngờ Phó Thịnh lại trả lời rất nhanh, cứ như vẫn luôn đợi tin nhắn của cô vậy.
Tô Ảnh tiếp tục kể lể: "Phó tổng, anh không đoán được sáng nay bọn hứa hẹn với tôi thế nào đâu, bỗng dưng thật muốn bán anh đi mấy lần, như thế con đường phát tài không còn xa với tôi rồi!"
Phó Thịnh không nhắn lại nữa mà trực tiếp gọi điện thoại: "Muốn bán bao nhiêu tiền đây?"
Tô Ảnh vuốt cằm: "Phó tổng anh trông đẹp trai như thế, một lần mười triệu chắc không đắt đâu nhỉ?"
Có lẽ là do câu: Phó tổng anh trông đẹp trai như thế lấy lòng Phó Thịnh, Phó Thịnh không nhưng không tức giận, ngược lại còn khinh bỉ đáp: "Mười triệu? Bổn thiếu gia lại không đáng tiền như vậy?"
Tô Ảnh ôm điện thoại ra chiều ngầm nghĩ: "Không thì... một trăm triệu? Không ít! Tôi tính rồi, hôm nay đến tham gia tiếc tổng cộng có hơn bảy mươi người! Cộng thêm cả những người còn chưa tới, còn có vùng khác, tất cả cộng lại, chắc cũng phải chừng một nghìn tám trăm người chứ? Oa, để tôi tính xem nào, đây là bao nhiêu tiền hả trời! Một người một trăm triệu, một nghìn người chính là, chính là... ôi ôi, phải mấy cái số không đây?"
Phó Thịnh vừa đọc tài liệu vừa nghe giọng nói phấn khích của Tô Ảnh.
Không ngờ đồ ngốc nghếch này lại mê tiền như thế?
Nếu như cô ấy biết giá trị con người của anh còn vượt qua tưởng tượng của mình, không biết cô nàng này sẽ có vẻ mặt như thế nào nữa?
Tô Ảnh tính nửa ngày cũng không tỉnh nổi rốt cuộc là bao nhiêu tiền, Phó Thịnh bên kia cũng đã xử lí công việc xong xuôi, thuận miệng nói: "Nếu đã tính không ra, vậy thì dứt khoát bán cho cô là được rồi."
Tô Ảnh vẫn đang lẩm nhẩm đếm xem có bao nhiêu số không, nghe thấy câu này của Phó Thịnh thì nhất thời nghẹn lại, ngay sau đó cười xòa: "Phó tổng biết nói đùa quá! Tôi nào dám bán ngài đâu! Vừa nãy chỉ đùa thôi, đùa thôi! Phó tổng, tôi cực kì nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ đấy nhé, tôi đã sắp xếp tư liệu của những người này xong xuôi hết rồi, lúc nào cũng có thể đưa cho anh."
"Không vội." Phó Thịnh ngó sắc trời bên ngoài, nói: "Tối hôm nay sẽ có mưa lớn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh cho là Phó Thịnh lo cô sẽ làm ướt tài liệu xem mắt của anh, lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Phó tổng, xin yên tâm, tôi còn lưu một bản copy cơ, gửi vào email của anh, tuyệt đối sẽ không làm mất tư liệu của anh đâu!"
Đầu bên kia, Phó Thịnh bỗng khựng người.
Trong đôi mắt sâu thẳm chợt lấp lánh ý cười.
Đồ ngốc này, cô nghĩ rằng anh quan tâm tài liệu của những cô gái kia? Anh muốn tài liệu nào mà không lấy được, há còn phải bắt cô khổ nhọc đi thu thập, sở dĩ anh nói vậy, chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở cô chú ý bản thân...
Đợi đã, tại sao anh phải lo lắng cho cái đồ ngốc nghếch này?
Đùa cái quái gì thế!
Từ lúc nào anh lại quan tâm đến người khác, còn là một người phụ nữ?
Chắc chắn là dạo này công việc nhiều quá ảnh hưởng đến tư duy rồi.
Hừ, anh mới không thèm quan tâm cô, cứ để đồ nghốc nghếch này tiếp tục ngu xuẩn tiếp đi!
Phó Thịnh không nói không rằng cúp máy cái rụp.
Tô Ảnh bất ngờ tròn mắt.
Cô có nói gì đâu?
Sao vị Phó tổng này lại tức giận rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro