Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Tay nghề nấu ăn...
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Tiểu Ngư thấy Tô Ảnh ung dung thay trang phục đầu bếp, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tô Ảnh, cậu có nắm chắc không? Chưa bắt đầu bây giờ có thể nhận thua, dù sao cũng mất thể diện.”
Tô Ảnh nghiêm túc lắc đầu: “Không được nhận thua. Hoặc đối phương thắng mình, hoặc tự tay mình có thể vả đối phương. Đối phương sỉ nhục mẹ mình, mình tuyệt đối không thể lùi nửa bước!”
Nói xong, Tô Ảnh dùng sức buộc tạp dề, cô mang vào lộ ra vòng eo thon gọn.
Mao Vũ Phỉ ghen tị nhìn dáng người mảnh mai cao ngất, ghen ghét dưới đáy mắt càng mãnh liệt.
Đời này cô ghét nhất là họ Tô, bây giờ ghét nhất là Tô Ảnh!
Hừ, nếu cô ta muốn chết vội như vậy, thành toàn cho cô ta!
Tô Ảnh, chờ xem.
Mọi người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, hăng hái cực kỳ, vây quanh hai bên, thậm chí cầm máy trên tay, chuẩn bị quay lại quá trình hai người trên võ đài.
Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói, bọn họ muốn nhìn thấy dáng vẻ Mao Vũ Phỉ tức giận lại xinh đẹp tự nhiên và...hình ảnh Tô Ảnh chật vật cầu xin tha thứ.
Những người này đều ủng hộ ẩm thực Tô gia, bọn họ đương nhiên cam tâm tình nguyện giúp đỡ tạo thế cho người thừa kế Tô gia, thuận tiện nêu cao tên tuổi.
Chà đạp lên cô gái không tên tuổi?
Ha ha, bọn họ căn bản không thèm để ý đến việc này.
Tô Ảnh làm sao lại không biết tâm tư của những người này?
Chẳng qua cô không thèm quan tâm.
Từ khi lên năm tuổi, sau đó đi theo mẹ tái giá, hình như cuộc sống mỗi ngày đều là như vậy.
Đả kích mười mấy năm nay còn không thể làm mình ngã xuống, huống hồ hiện giờ sao có thể vì những lời ác ý của những người này mà dao động?
Tô Ảnh cô, từ trước đến giờ không dễ bị ức hiếp!
Tô Ảnh thuần thục sắp xếp đồ gia vị của mình xong, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại mẹ từng dạy mình nấu ăn.
Khi còn bé, mẹ đã bắt đầu dạy mình phải phân biệt rõ nguyên liệu nấu ăn như thế nào, làm sao để chọn lựa ra nguyên liệu nấu ăn tinh hoa ngon nhất, cách chọn lựa và nêm nếm gia vị như thế nào cùng với cách kiểm soát độ lựa trong tay.
Chẳng qua bản thân trước đây, vì phải bận bịu học tập và làm việc kiếm tiền, cho nên học sơ sài, không học hoàn chỉnh những tinh túy mẹ dạy.
Nhưng vậy thì sao?
Mẹ nói rất đúng.
Thân là đầu bếp, kỹ thuật là một mặt, cả người tập trung tinh thần, mới là linh hồn của nấu ăn.
Bây giờ Tô Ảnh tỉnh táo lại, trong đầu nhớ những nội dung mẹ đã dạy, nhớ toàn bộ lại một lần, chờ sau khi bản thân mình bình tĩnh, mới chậm rãi mở mắt.
Trong giây phút cô mở to mắt ra, Phó Thịnh có thể thấy rõ ràng Tô Ảnh chưa bao giờ tự tin ung dung.
Tô Ảnh như vậy không thể nghi ngờ vô cùng chói mắt.
Vốn cô rất xinh đẹp và rất tinh xảo, bây giờ lại tự tin ung dung, càng làm cho Tô Ảnh phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Phó Thịnh thích nhất là nhìn bộ dáng Tô Ảnh dốc hết sức làm việc, anh biết, chỉ có Tô Ảnh như vậy, mới là Tô Ảnh chân chính.
Ánh mắt Phó Thịnh vẫn luôn dừng trên người Tô Ảnh, sau khi Mao Vũ Phỉ thấy, đáy lòng tràn đầy tức giận.
Vốn còn nghĩ thầm đánh bại Tô Ảnh, mà hiện tại, Mao Vũ Phỉ chỉ hận không thể khiến Tô Ảnh nhanh đi tìm chỗ chết!
Người phụ nữ này có gì tốt?
Lại có thể lọt vào tầm mắt của Phó gia!
Tiện nhân!
Không thể tha thứ!
Ánh mắt Mao Vũ Phỉ như bắn ra tia lửa nhìn Tô Ảnh, lạnh lùng mở miệng nói: “Tô tiểu thư, có thể bắt đầu chưa?”
Tô Ảnh bình tĩnh gật đầu: “Có thể. Mời Mao tiểu thư nói, nội dung thách đấu ngày hôm nay là gì?”
Mạnh Tiểu Ngư thấy Tô Ảnh ung dung thay trang phục đầu bếp, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Tô Ảnh, cậu có nắm chắc không? Chưa bắt đầu bây giờ có thể nhận thua, dù sao cũng mất thể diện.”
Tô Ảnh nghiêm túc lắc đầu: “Không được nhận thua. Hoặc đối phương thắng mình, hoặc tự tay mình có thể vả đối phương. Đối phương sỉ nhục mẹ mình, mình tuyệt đối không thể lùi nửa bước!”
Nói xong, Tô Ảnh dùng sức buộc tạp dề, cô mang vào lộ ra vòng eo thon gọn.
Mao Vũ Phỉ ghen tị nhìn dáng người mảnh mai cao ngất, ghen ghét dưới đáy mắt càng mãnh liệt.
Đời này cô ghét nhất là họ Tô, bây giờ ghét nhất là Tô Ảnh!
Hừ, nếu cô ta muốn chết vội như vậy, thành toàn cho cô ta!
Tô Ảnh, chờ xem.
Mọi người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, hăng hái cực kỳ, vây quanh hai bên, thậm chí cầm máy trên tay, chuẩn bị quay lại quá trình hai người trên võ đài.
Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói, bọn họ muốn nhìn thấy dáng vẻ Mao Vũ Phỉ tức giận lại xinh đẹp tự nhiên và...hình ảnh Tô Ảnh chật vật cầu xin tha thứ.
Những người này đều ủng hộ ẩm thực Tô gia, bọn họ đương nhiên cam tâm tình nguyện giúp đỡ tạo thế cho người thừa kế Tô gia, thuận tiện nêu cao tên tuổi.
Chà đạp lên cô gái không tên tuổi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ha ha, bọn họ căn bản không thèm để ý đến việc này.
Tô Ảnh làm sao lại không biết tâm tư của những người này?
Chẳng qua cô không thèm quan tâm.
Từ khi lên năm tuổi, sau đó đi theo mẹ tái giá, hình như cuộc sống mỗi ngày đều là như vậy.
Đả kích mười mấy năm nay còn không thể làm mình ngã xuống, huống hồ hiện giờ sao có thể vì những lời ác ý của những người này mà dao động?
Tô Ảnh cô, từ trước đến giờ không dễ bị ức hiếp!
Tô Ảnh thuần thục sắp xếp đồ gia vị của mình xong, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại mẹ từng dạy mình nấu ăn.
Khi còn bé, mẹ đã bắt đầu dạy mình phải phân biệt rõ nguyên liệu nấu ăn như thế nào, làm sao để chọn lựa ra nguyên liệu nấu ăn tinh hoa ngon nhất, cách chọn lựa và nêm nếm gia vị như thế nào cùng với cách kiểm soát độ lựa trong tay.
Chẳng qua bản thân trước đây, vì phải bận bịu học tập và làm việc kiếm tiền, cho nên học sơ sài, không học hoàn chỉnh những tinh túy mẹ dạy.
Nhưng vậy thì sao?
Mẹ nói rất đúng.
Thân là đầu bếp, kỹ thuật là một mặt, cả người tập trung tinh thần, mới là linh hồn của nấu ăn.
Bây giờ Tô Ảnh tỉnh táo lại, trong đầu nhớ những nội dung mẹ đã dạy, nhớ toàn bộ lại một lần, chờ sau khi bản thân mình bình tĩnh, mới chậm rãi mở mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong giây phút cô mở to mắt ra, Phó Thịnh có thể thấy rõ ràng Tô Ảnh chưa bao giờ tự tin ung dung.
Tô Ảnh như vậy không thể nghi ngờ vô cùng chói mắt.
Vốn cô rất xinh đẹp và rất tinh xảo, bây giờ lại tự tin ung dung, càng làm cho Tô Ảnh phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Phó Thịnh thích nhất là nhìn bộ dáng Tô Ảnh dốc hết sức làm việc, anh biết, chỉ có Tô Ảnh như vậy, mới là Tô Ảnh chân chính.
Ánh mắt Phó Thịnh vẫn luôn dừng trên người Tô Ảnh, sau khi Mao Vũ Phỉ thấy, đáy lòng tràn đầy tức giận.
Vốn còn nghĩ thầm đánh bại Tô Ảnh, mà hiện tại, Mao Vũ Phỉ chỉ hận không thể khiến Tô Ảnh nhanh đi tìm chỗ chết!
Người phụ nữ này có gì tốt?
Lại có thể lọt vào tầm mắt của Phó gia!
Tiện nhân!
Không thể tha thứ!
Ánh mắt Mao Vũ Phỉ như bắn ra tia lửa nhìn Tô Ảnh, lạnh lùng mở miệng nói: “Tô tiểu thư, có thể bắt đầu chưa?”
Tô Ảnh bình tĩnh gật đầu: “Có thể. Mời Mao tiểu thư nói, nội dung thách đấu ngày hôm nay là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro