Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Trả giá lớn (1)
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thịnh nghe Tô Ảnh nói như vậy, anh cười khổ: “Mọi người chỉ biết hỏi tôi thành công hay là thất bại, cũng chỉ có cô mới hỏi tôi trả giá gì.” Phó Thịnh nói: “Tô Ảnh, cô xuất hiện bên người tôi rốt cuộc là vì cái gì?”
Nói xong, anh không chút do dự niết chặt cằm Tô Ảnh.
Tô Ảnh bị niết đau nhưng vẫn không hề sợ hãi nhìn anh.
Cô không hề giải thích mà chỉ dùng ánh mắt thuần tịnh của mình nhìn anh.
Quả nhiên Phó Thịnh bị ánh mắt nóng rát của cô làm cho sát khí chưa kịp trỗi lên đã biến thành vô hình.
Anh không thể xuống tay với cô cũng không thể tỏa ra sát khí với cô.
“Tôi thật sự đã quá dung túng cô rồi.” Phó Thịnh nói xong bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Tô Ảnh không hề để ý đến cằm bị đau mà cố chấp nhìn anh: “Hiển nhiên là tôi đoán đúng.”
Phó Thịnh hơi hơi rũ mắt, một lát sau, mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi đã trả một cái giá lớn, đồng ý ông nội và ba cuối năm nay sẽ kết hôn.”
Tô Ảnh mở to hai mắt.
Cô biết Phó Thịnh rất kháng cự người nhà nhúng tay vào hôn nhân của anh.
Nhưng mà hôm nay…
Phó Thịnh xem hiểu ánh mắt của cô: “Đúng thế, hôn nhân của tôi vẫn do tôi định đoạt, không ai có thể can thiệp. Nhưng vì chú, tôi cam tâm tình nguyện đồng ý với người nhà sẽ kết hôn vào cuối năm.”
Nói xong, anh cười khổ một tiếng: “Mà giây phút tôi đồng ý điều kiện này, tôi thấy được mọi người trong nhà đều nhẹ nhàng thở ra, lúc đó tôi mới hiểu tôi bị người trong nhà đào hố.”
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh: “Vì sao ngài lại nói như vậy?”
“Bởi vì, chờ đến khi tôi xử lý chuyện của chú mình tôi mới biết thật ra mặt trên đã sớm hoàn thành thân phận giả cho ông ấy. Ông ấy có thể tiến vào nghĩa trang liệt sĩ bất cứ lúc nào, hơn nữa thím và em họ vẫn luôn được hưởng đãi ngộ gia đình liệt sĩ. Người nhà đều gạt tôi, thật ra là vì chờ đợi ngày hôm nay.”
“Chú là quân nhân, nguyện vọng chính là an táng ở nghĩa trang liệt sĩ mà không phải an táng ở phần mộ Phó gia chúng tôi, vì nguyện vọng này, tôi sẽ dùng hết sức mình để hoàn thành. Mấy ngày trước có tung ra tin tức có người tự chủ trương muốn mạt tiêu dấu vết của ông ấy, còn không bằng nói là ông nội và đối phương bắt tay chủ yếu dẫn tôi vào hố, để tôi tự mình đồng ý chuyện kết hôn.”
“Tôi hao hết tâm tư, cuối cùng vẫn bại bởi ông nội.”
Phó Thịnh cười khổ: “Cho nên cô đã hiểu chưa? Ông nội, ba, mẹ, thím, em họ, bọn họ đều diễn kịch cho tôi xem cho nên hiện tại khi biết bọn họ bắt tay lừa gạt tôi, tôi vẫn không thể hận bọn họ. Bởi vì ước nguyện của chúng tôi đều là vì chú.”
Tô Ảnh hoảng hốt một lát mới chậm rãi phun ra một câu: “Gừng càng già càng cay!”
Phó Thịnh nói: “Đúng vậy, năm đó ông nội bài binh bố trận đấu trí đấu dũng với thượng tướng Wilson của nước M còn phải phân thân đi giải quyết đặc vụ như hổ rình mồi của địch quốc thì sao thủ đoạn có thể yếu đây? Sao có thể mặc kệ di nguyện của con trai? Chỉ có thể nói là tôi quá để ý chú cho nên mới xem nhẹ điểm này.”
Tô Ảnh nghe Phó Thịnh nói như vậy, trong đầu không biết sao nhớ tới tối ngày hôm đó Phó Thịnh bỗng nhiên bảo cô đưa văn kiện về Phó trạch, còn đi gặp Phó lão nguyên soái.
Chẳng lẽ là ông ấy bảo mình qua?
Ông ấy đoán chắc mình sẽ trấn an được Phó Thịnh?
Trời ạ!
Nếu là như thế, thủ đoạn thâm tàng bất lộ, dụng tâm kín đáo thế này thì 8 đời cô cũng thúc ngựa đuổi không kịp.
Tô Ảnh nghĩ đến đây đã hoàn toàn thất thanh, không nói nên lời.
Nhân sinh chênh lệch quá mà!
Phó Thịnh nghe Tô Ảnh nói như vậy, anh cười khổ: “Mọi người chỉ biết hỏi tôi thành công hay là thất bại, cũng chỉ có cô mới hỏi tôi trả giá gì.” Phó Thịnh nói: “Tô Ảnh, cô xuất hiện bên người tôi rốt cuộc là vì cái gì?”
Nói xong, anh không chút do dự niết chặt cằm Tô Ảnh.
Tô Ảnh bị niết đau nhưng vẫn không hề sợ hãi nhìn anh.
Cô không hề giải thích mà chỉ dùng ánh mắt thuần tịnh của mình nhìn anh.
Quả nhiên Phó Thịnh bị ánh mắt nóng rát của cô làm cho sát khí chưa kịp trỗi lên đã biến thành vô hình.
Anh không thể xuống tay với cô cũng không thể tỏa ra sát khí với cô.
“Tôi thật sự đã quá dung túng cô rồi.” Phó Thịnh nói xong bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Tô Ảnh không hề để ý đến cằm bị đau mà cố chấp nhìn anh: “Hiển nhiên là tôi đoán đúng.”
Phó Thịnh hơi hơi rũ mắt, một lát sau, mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi đã trả một cái giá lớn, đồng ý ông nội và ba cuối năm nay sẽ kết hôn.”
Tô Ảnh mở to hai mắt.
Cô biết Phó Thịnh rất kháng cự người nhà nhúng tay vào hôn nhân của anh.
Nhưng mà hôm nay…
Phó Thịnh xem hiểu ánh mắt của cô: “Đúng thế, hôn nhân của tôi vẫn do tôi định đoạt, không ai có thể can thiệp. Nhưng vì chú, tôi cam tâm tình nguyện đồng ý với người nhà sẽ kết hôn vào cuối năm.”
Nói xong, anh cười khổ một tiếng: “Mà giây phút tôi đồng ý điều kiện này, tôi thấy được mọi người trong nhà đều nhẹ nhàng thở ra, lúc đó tôi mới hiểu tôi bị người trong nhà đào hố.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh: “Vì sao ngài lại nói như vậy?”
“Bởi vì, chờ đến khi tôi xử lý chuyện của chú mình tôi mới biết thật ra mặt trên đã sớm hoàn thành thân phận giả cho ông ấy. Ông ấy có thể tiến vào nghĩa trang liệt sĩ bất cứ lúc nào, hơn nữa thím và em họ vẫn luôn được hưởng đãi ngộ gia đình liệt sĩ. Người nhà đều gạt tôi, thật ra là vì chờ đợi ngày hôm nay.”
“Chú là quân nhân, nguyện vọng chính là an táng ở nghĩa trang liệt sĩ mà không phải an táng ở phần mộ Phó gia chúng tôi, vì nguyện vọng này, tôi sẽ dùng hết sức mình để hoàn thành. Mấy ngày trước có tung ra tin tức có người tự chủ trương muốn mạt tiêu dấu vết của ông ấy, còn không bằng nói là ông nội và đối phương bắt tay chủ yếu dẫn tôi vào hố, để tôi tự mình đồng ý chuyện kết hôn.”
“Tôi hao hết tâm tư, cuối cùng vẫn bại bởi ông nội.”
Phó Thịnh cười khổ: “Cho nên cô đã hiểu chưa? Ông nội, ba, mẹ, thím, em họ, bọn họ đều diễn kịch cho tôi xem cho nên hiện tại khi biết bọn họ bắt tay lừa gạt tôi, tôi vẫn không thể hận bọn họ. Bởi vì ước nguyện của chúng tôi đều là vì chú.”
Tô Ảnh hoảng hốt một lát mới chậm rãi phun ra một câu: “Gừng càng già càng cay!”
Phó Thịnh nói: “Đúng vậy, năm đó ông nội bài binh bố trận đấu trí đấu dũng với thượng tướng Wilson của nước M còn phải phân thân đi giải quyết đặc vụ như hổ rình mồi của địch quốc thì sao thủ đoạn có thể yếu đây? Sao có thể mặc kệ di nguyện của con trai? Chỉ có thể nói là tôi quá để ý chú cho nên mới xem nhẹ điểm này.”
Tô Ảnh nghe Phó Thịnh nói như vậy, trong đầu không biết sao nhớ tới tối ngày hôm đó Phó Thịnh bỗng nhiên bảo cô đưa văn kiện về Phó trạch, còn đi gặp Phó lão nguyên soái.
Chẳng lẽ là ông ấy bảo mình qua?
Ông ấy đoán chắc mình sẽ trấn an được Phó Thịnh?
Trời ạ!
Nếu là như thế, thủ đoạn thâm tàng bất lộ, dụng tâm kín đáo thế này thì 8 đời cô cũng thúc ngựa đuổi không kịp.
Tô Ảnh nghĩ đến đây đã hoàn toàn thất thanh, không nói nên lời.
Nhân sinh chênh lệch quá mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro