Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Về nhà rồi (2)
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh gật gật đầu, ôm cổ Tô Như Quân nói: "Trên thế giới này, có người tốt, có người xấu, có người may mắn, cũng có người bất hạnh. Càng nhìn thấy người khác bất hạnh, con càng cảm kích trời xanh, đã cho mẹ bình an trở lại bên cạnh con, con đã rất thỏa mãn rồi!"
Tô Như Quân cảm khái vỗ vỗ tay Tô Ảnh cánh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang nghĩ tới điều gì.
Một lúc sau, dì ấy liền bưng một bàn ăn đã làm xong lên.
Tô Ảnh dìu Tô Như Quân đi vào phòng ăn, bảo dì cùng ăn bữa trưa phong phú.
Lúc nghỉ trưa, Tô Ảnh giống như trước đây, cùng Tô Như Quân nằm trên một chiếc giường, kể hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Tô Như Quân.
Sau khi nói xong, Tô Ảnh nói với Tô Như Quân: "Mẹ, về sau người trong nhà Vương Nhạc Đông còn đến quấy rối, mẹ cứ gọi điện thoại cho con!"
Tô Như Quân thở dài một tiếng, nói: "Hôm qua, đúng là cha mẹ Vương Nhạc Đông tới tìm mẹ, nói là muốn thực hiện hôn ước của hai nhà. Thế nhưng con đã nói với mẹ, tín vật đính hôn lúc trước cũng đã trả lại, mẹ liền cắn chết không hé miệng, trừ phi Vương Nhạc Đông cũng đưa ra tín vật đính hôn năm đó, nếu không mẹ sẽ không thừa nhận hôn ước này. Đều là mẹ không tốt, mẹ nghìn tính vạn tính, lại không tính được Vương Nhạc Đông lại là loại soi mắt trắng vong ân phụ nghĩa như thế!"
"Lúc trước, Vương gia gặp biến cố, trong nhà phá sản, đến trước mặt mẹ cầu xin, mẹ không đành lòng, cho nên mới giúp bọn họ một tay. Lúc đó, mẹ không hề muốn kết thông gia với Vương gia, là Vương gia lần lượt hướng chạy đến chỗ mẹ, thậm chí quỳ xuống cầu mẹ, muốn định thông gia từ bé cho hai đứa. Mẹ thấy ngoại hình của thằng nhóc Nhạc Đông đó cũng không tệ, các con lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng hiểu về nhau, bèn đồng ý chuyện này."
"Nếu như mẹ sớm biết Vương gia vong ân phụ nghĩa như thế, năm đó, nói gì mẹ cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Con cũng không cần phải chịu uất ức!"
Tô Như Quân cảm khái nói: "Thế sự khó liệu, nếu như chúng ta không gặp phải nhiều biến cố như vậy, còn không biết lúc nào mới có thể nhìn thấu bộ mặt thật của nhà bọn họ. Mẹ cũng không ngờ, Mỹ Hòa lại đối xử với con như vậy! Tiểu Ảnh, là mẹ hiểu nhầm con rồi!"
Tô Ảnh lắc đầu, chợt nhớ tới điều gì, lúc này ngồi dậy, nhìn Tô Như Quân nói: "Mẹ, trước giờ con chưa từng hỏi mẹ, vì sao mẹ lại có nhiều đồ cưới như vậy? Nhà bà ngoại của con rốt cuộc là ai?"
Cơ thể của Tô Như Quân đột nhiên cứng ngắc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, ấp úng nói: "Con không có nhà ngoại! Mẹ là trẻ mồ côi! Được rồi, mẹ hơi mệt, mẹ muốn nghỉ ngơi!"
Tô Ảnh nhìn thấy Tô Như Quân nhắm mắt lại, không hỏi được gì thêm.
Câu hỏi này, luôn là cấm kỵ của mẹ.
Bất kể mình hỏi thế nào, mẹ cũng không chịu nói, chỉ luôn nói với mình, không thể vũ nhục dòng họ của mình.
Rốt cuộc mẹ đang che giấu điều gì vậy?
Đến chạng vạng tối, Tô Ảnh quấn lấy Tô Như Quân dạy mình làm hai món ăn mới.
Tô Như Quân dạy nghiêm túc, Tô Ảnh học chăm chú.
Sau khi Tô Như Quân làm xong, bèn để Tô Ảnh làm lại từ đầu tới đuôi.
Chỗ nào Tô Ảnh làm sai, Tô Như Quân sẽ chỉ ra, để Tô Ảnh làm lại lần nữa.
Một người dạy một người học như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay khi hai người đều đắm chìm trong việc làm thức ăn, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Dì đi mở cửa, khi dì ấy thấy rõ người đứng ở cửa ra vào, cả người như ngây dại!
Trời ạ!
Trên thế giới này, không ngờ còn có chàng trai có ngoại hình đẹp như vậy!
Có lẽ kiếp trước đã cứu vớt hệ ngân hà, mới được ông trời ưu ái ban cho ngoại hình như vậy!
Tô Ảnh gật gật đầu, ôm cổ Tô Như Quân nói: "Trên thế giới này, có người tốt, có người xấu, có người may mắn, cũng có người bất hạnh. Càng nhìn thấy người khác bất hạnh, con càng cảm kích trời xanh, đã cho mẹ bình an trở lại bên cạnh con, con đã rất thỏa mãn rồi!"
Tô Như Quân cảm khái vỗ vỗ tay Tô Ảnh cánh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang nghĩ tới điều gì.
Một lúc sau, dì ấy liền bưng một bàn ăn đã làm xong lên.
Tô Ảnh dìu Tô Như Quân đi vào phòng ăn, bảo dì cùng ăn bữa trưa phong phú.
Lúc nghỉ trưa, Tô Ảnh giống như trước đây, cùng Tô Như Quân nằm trên một chiếc giường, kể hết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Tô Như Quân.
Sau khi nói xong, Tô Ảnh nói với Tô Như Quân: "Mẹ, về sau người trong nhà Vương Nhạc Đông còn đến quấy rối, mẹ cứ gọi điện thoại cho con!"
Tô Như Quân thở dài một tiếng, nói: "Hôm qua, đúng là cha mẹ Vương Nhạc Đông tới tìm mẹ, nói là muốn thực hiện hôn ước của hai nhà. Thế nhưng con đã nói với mẹ, tín vật đính hôn lúc trước cũng đã trả lại, mẹ liền cắn chết không hé miệng, trừ phi Vương Nhạc Đông cũng đưa ra tín vật đính hôn năm đó, nếu không mẹ sẽ không thừa nhận hôn ước này. Đều là mẹ không tốt, mẹ nghìn tính vạn tính, lại không tính được Vương Nhạc Đông lại là loại soi mắt trắng vong ân phụ nghĩa như thế!"
"Lúc trước, Vương gia gặp biến cố, trong nhà phá sản, đến trước mặt mẹ cầu xin, mẹ không đành lòng, cho nên mới giúp bọn họ một tay. Lúc đó, mẹ không hề muốn kết thông gia với Vương gia, là Vương gia lần lượt hướng chạy đến chỗ mẹ, thậm chí quỳ xuống cầu mẹ, muốn định thông gia từ bé cho hai đứa. Mẹ thấy ngoại hình của thằng nhóc Nhạc Đông đó cũng không tệ, các con lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng hiểu về nhau, bèn đồng ý chuyện này."
"Nếu như mẹ sớm biết Vương gia vong ân phụ nghĩa như thế, năm đó, nói gì mẹ cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Con cũng không cần phải chịu uất ức!"
Tô Như Quân cảm khái nói: "Thế sự khó liệu, nếu như chúng ta không gặp phải nhiều biến cố như vậy, còn không biết lúc nào mới có thể nhìn thấu bộ mặt thật của nhà bọn họ. Mẹ cũng không ngờ, Mỹ Hòa lại đối xử với con như vậy! Tiểu Ảnh, là mẹ hiểu nhầm con rồi!"
Tô Ảnh lắc đầu, chợt nhớ tới điều gì, lúc này ngồi dậy, nhìn Tô Như Quân nói: "Mẹ, trước giờ con chưa từng hỏi mẹ, vì sao mẹ lại có nhiều đồ cưới như vậy? Nhà bà ngoại của con rốt cuộc là ai?"
Cơ thể của Tô Như Quân đột nhiên cứng ngắc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, ấp úng nói: "Con không có nhà ngoại! Mẹ là trẻ mồ côi! Được rồi, mẹ hơi mệt, mẹ muốn nghỉ ngơi!"
Tô Ảnh nhìn thấy Tô Như Quân nhắm mắt lại, không hỏi được gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu hỏi này, luôn là cấm kỵ của mẹ.
Bất kể mình hỏi thế nào, mẹ cũng không chịu nói, chỉ luôn nói với mình, không thể vũ nhục dòng họ của mình.
Rốt cuộc mẹ đang che giấu điều gì vậy?
Đến chạng vạng tối, Tô Ảnh quấn lấy Tô Như Quân dạy mình làm hai món ăn mới.
Tô Như Quân dạy nghiêm túc, Tô Ảnh học chăm chú.
Sau khi Tô Như Quân làm xong, bèn để Tô Ảnh làm lại từ đầu tới đuôi.
Chỗ nào Tô Ảnh làm sai, Tô Như Quân sẽ chỉ ra, để Tô Ảnh làm lại lần nữa.
Một người dạy một người học như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay khi hai người đều đắm chìm trong việc làm thức ăn, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Dì đi mở cửa, khi dì ấy thấy rõ người đứng ở cửa ra vào, cả người như ngây dại!
Trời ạ!
Trên thế giới này, không ngờ còn có chàng trai có ngoại hình đẹp như vậy!
Có lẽ kiếp trước đã cứu vớt hệ ngân hà, mới được ông trời ưu ái ban cho ngoại hình như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro