Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chân tướng làm cho người ta tuyệt vọng(2)

Tố Diện Yêu Nhiêu

2024-07-22 21:33:39

Nghe vậy, chân mày Diêu Phương càng thêm nhíu chặt, bà lẳng lặng nhìn Văn Hinh, chứng kiến biểu cảm trên gương mặt cô…vừa lạnh nhạt lại ngơ ngẩn. Đó là biểu hiện như là cho dù phải chết cũng hoàn toàn không quan tâm, chỉ hờ hững, khiến cho bà đột nhiên sinh ra một tia đồng tinh với Văn Hinh.

Nhưng đồng tình thì đồng tình, bà vẫn không thể để Văn Hinh đi, “ Cô chờ một lát, tôi cho cô xem cái này.” Bà nhàn nhạt nói, sau đó xoay người đi lên lầu.

Văn Hinh cứ ngơ ngác đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi, mặt vẫn không chút thay đổi.

Rất nhanh, Diêu Phương đi từ trên lầu xuống trên tay còn cầm một tờ giấy. Bà đi tới trước mặt Văn Hinh, đưa tờ giấy trong tay mình cho Văn Hinh, lạnh lùng nói:” Lần trước lúc cha và em của cô tới tìm cô, không lấy được tiền, nên đã tới tìm tôi, bọn họ lấy trước một trăm vạn của tôi, sau đó đem cô dùng làm thế chấp đổi lấy một trăm vạn, sau đó cha cô cầm tiền cùng với em trai cô đã đi tới nơi khác để trốn nợ rồi. Cho nên nếu cô nhất định phải rời đi, tổng cộng cô thiếu nhà họ Du 200 vạn, đây cũng không phải số tiền nhỏ, tốt nhất cô nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định.”

Văn Hinh nhìn tờ giấy kia một cái, đó là biên lai vay tiền, là cha của cô dùng cô làm thế chấp mượn tiền nhà họ Du, 100 vạn. Thấy biên lai vay tiền này, lòng cô vốn đã chết lặng đột nhiên lại khẽ đau nhói.

Cha cô cư nhiên lại coi như như là đồ vật đem ra làm thế chấp, trong mắt ông ấy, rốt cuộc ông ấy có từng coi cô là con của ông ấy hay không? Mời các bạn sang web DocTruyen.Org đọc nhé

Diêu Phương thấy cô vẫn không hề nhúc nhích, mới nói:” Ban đầu tôi hỏi cha của cô vì sao lại đối đãi với con gái mình như vậy, không chỉ để cho cô gánh trên vai một món nợ lớn, hôm nay còn coi cô như là vật thế chấp để vay tiền, cô biết ông ta đã trả lời thế nào không?.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe vậy, Văn Hinh rốt cuộc cũng có phản ứng, đưa mắt nhìn về phía Diêu Phương, nhàn nhạt hỏi:” ÔNg ấy nói thế nào?” Thật ra thì trong lòng cô cũng không muốn hỏi, cũng không muốn biết cha đã nói thế nào, chỉ là cô có dự cảm, câu trả lời của cha cô nhất định sẽ là điều mà cô nhất định sẽ không muốn nghe. Nhưng mà, vì tò mò trong lòng cô không nhịn được mà mở miệng hỏi, cô muốn biết, trong mắt cha cô, cô rốt cuộc được coi là cái gì?

"Ông ta nói cho tôi biết, thật ra thì cô không phải con gái ruột của ông ta, cô chỉ là ông ta nhận nuôi, bởi vì lúc đó cô vẫn còn ở trong tã lót, nên tất cả cô đều không biết.” Lời nói lạng băng của Diêu Phương như một đao đâm vào bên tai Văn Hinh.

"Bà nói gì?" Thân thể Văn hinh không nhịn được run lên, nháy mắt sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cô không thể tin được nhìn chằm chằm Diêu Phương, lẩm bẩm:” Không thể nào, không phải vậy…”

Cô là được cha nhận nuôi bên ngoài!

Cô thế nhưng lại không phải là con ruột của cha!

Khó trách, từ nhỏ tới lớn, cha cô không hề đối với cô có một chút xíu tình thường của một người cha. Thì ra là, cô căn bản không phải là con ruột của ông ấy, cho nên ông ấy mới đối với cô như vậy. Còn nói gì mà phải tự học cách chăm sóc mình, mười tuổi liền đem cô vào ở tại trường học. Nói muốn cô có năng lực tự lực cánh sinh, để cho cô lên tới cấp hai, cô vừa phải học tập vừa phải làm thêm để chi trả học phí cùng phí sinh hoạt. Đến khi trong nhà xảy ra biến cố, lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu cô, hiện tại còn đem cô thành hàng hóa thế chấp cho người khác

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Số ký tự: 0