Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Ghen tức bay ngang! 8

Tố Diện Yêu Nhiêu

2024-07-22 21:33:39

Nghe vậy, Du Thần ích nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại ở một dòng đỏ tươi ở giữa hai đùi cô. Dòng máu đỏ tươi, đang chậm rãi chảy ra dọc hai chân cô, in trên da thịt trắng nõn, nhìn qua vô cùng chói mắt, đồng thời cũng đoạt đi hết thảy hô hấp của hắn.

Ánh mắt hắn trở nên căng thẳng, đột nhiên hắn cắn răng đạp chân ga, chiếc xe đột nhiên chạy như cung tên lao ra ngoài. Diêu Phương vẫn đuổi theo sát bọn họ thấy thế, không khỏi mắng hắn: “ Nó không muốn sống nữa sao, đi nhanh như vậy.” Nói xong, bà cũng bảo tài xế đi nhanh hơn, theo sát xe hắn.

Xe tới bệnh viện, khi Du Thần ích bế Văn Hinh xông vào tới hành lang bệnh viện, vừa vặn gặp Lăng Hạo Hiên. Thấy Văn Hinhđã hôn mê bất tỉnh nằm trong ngực Du Thần ích, máu vẫn không ngừng chảy dọc hai chân cô, anh vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy tới, “ Văn Hinh làm sao thế này?” Ban ngày vẫn còn tốt lắm, mới có mấy tiếng trôi qua, làm sao lại biến thành thế này ?

"Nhanh đi tìm bác sĩ đi.” Du Thần ích căn bản không để ý câu hỏi của Lăng hạo Hiên, hiện tại hắn chỉ lo lắng cho an nguy của Văn Hinh.

“ Anh đi theo tôi.” Lăng Hạo Hiên cũng không hỏi nhiều nữa, liền dẫn Du Thần Ích đi tới phòng phẫu thuật, cuối cùng cả hai người cùng đợi ở ngoài cửa.

Trong hành lang trước cửa phòng phẫu thuật, Lăng Hạo Hiên nhìn Du Thần Ích

Đang đứng đối diện mình, thấy trên áo sơ mi của hắn vẫn còn loang lổ vết máu, còn sắc mặt của hắn đã trắng bệch, anh nhớ lại một màn vừa rồi hắn ôm Văn Hinh , vẻ mặt cuồng loạn, tựa như anh đã hiểu ra điều gì.

“ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi Du Thần Ích, nhưng mà Du Thần Ích dường như không nghe thấy gì, hắn vẫn đứng ở đằng kia nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt, đèn trong phòng còn chưa tắt, trong mắt hiện lên sự lo lắng và nóng nảy, nhưng lại thủy chung không nói lời nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy thế, Lăng Hạo hiên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ đứng chờ cùng hắn.

Diêu Phương cũng chạy tới bệnh viện, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, bà lập tức hỏi Du Thần Ích , “ văn Hinh thế nào rồi? Đứa bé thế nào? Có giữ được không?” Trong lòng bà, mối quan tâm đầu tiên vẫn là đứa bé, cũng là máu mủ của nhà họ Du,

Nghe vậy, một cỗ tức giận vọt vào tim Lăng Hạo hiên , “ Chẳng lẽ trong mắt bà, chỉ có đứa bé sao? Có phải Văn Hinh dù có chuyện gì, cũng không quan trọng/’

Du Thần Ích nghe được lời nói của Lăng hạo Hiên, nghe thấy anh quan tâm tới Văn Hinh, hắn lại nhớ tới một màn lúc ban ngày, có thứ gì đó ngăn ở trước ngực hắn, vì vậy hắn mới không lựa lời mà nói: “ Chẳng lẽ anh không biết, Văn Hinh tới nhà tôi làm người thay thế, chỉ là vậy, chúng tôi dĩ nhiên chỉ quan tâm tới đứa bé, còn cô ta thế nào, liên quan gì tới chúng tôi.”

( CMN, đập chết mie đi)

“ Anh… khốn kiếp.” Lăng Hạo hiên nghe vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, liền đánh Du Thần Ích một quyền, khiến hắn lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Này, cậu làm gì đấy?" Diêu Phương thấy thế, lập tức tiến lên đỡ Du Thần Ích , sau đó căm tức nhìn lăng Hạo Hiên, “ Bác sĩ tự tiện đánh người, chẳng lẽ bác sĩ ở bệnh viện các người cũng đối với bệnh nhân thế sao? Chút nữa phải đi tìm viện trưởng nói chuyện, để ông ta chỉnh đốn lại cái bệnh viện này.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Số ký tự: 0