Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Kẻ nào muốn hãm hại cô ấy 3
Tố Diện Yêu Nhiêu
2024-07-22 21:33:39
Hắn lại đợi thêm một lát, vẫn không có ai đáp lại, hắn bắt đầu xoay người đi tới thư phòng, trong lòng tự trách mình, có lẽ cô ấy đã sớm ngủ rồi.
Nhưng khi hắn trở lại thư phòng, lại đứng ngồi không yên, trong lòng thủy chung hoảng loạn, có cảm giác là lạ thế nào. Cuối cùng, hắn một lần nữa đi tới trước cửa phòng Văn Hinh, lần này, hắn không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào . tâm thần vốn đang thấp thỏm đột nhiên thấy bên trong thanh bình yên tĩnh, Văn Hinh vẫn bình yên vô sợ khiến hắn lập tức sững sờ.
Văn Hinh mới từ phòng vệ sinh đi ra, đang cầm khăn lông lau mái tóc còn ướt nhẹp của mình, thấy Du Thần Ích, cô cũng lập tức ngây ngẩn cả người,
“ Anh… “
Đã trễ thế này, anh ta còn chạy tới phòng của cô làm cái gì?
`"Cô. . . . . . Không có sao chứ?"
Du Thần Ích chăm chú nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch có chút quan tâm hỏi. nhưng sa u khi nhìn thấy áo ngủ tơ tằm mỏng tang của cô, ánh mắt hắn bỗng chốc buồn bã.
( Vì sao con buồn?)
Lúc này trông Văn hinh giống như hoa sen mới nở, quyến rũ, hấp dẫn lại mê người, không hề có ý dẫn dụ , trong lơ đãng đã chạm tới tim của hắn.
"Không có việc gì , sao vậy?”
Văn hinh nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu sao hắn đột nhiên vào phòng cô hỏi cô điều này.
Văn hinh nói không có việc gì, nhưng Du Thần Ích vẫn không buông tha cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô, hỏi:
“ Mới vừa rồi cô có nghe thấy âm thanh gì không>”
Nghe vậy, Văn hinh sửng sốt, mới vừa rồi cô không có nghe thấy âm thanh gì cả! chợt , dường như nghĩ tới điều gì, cô không khỏi nở nụ cười,
“ Mới vừa rồi tôi không cẩn thận vấp ngã, tiếng anh nghe được nhất định là do chiếc ly rơi xuống đất.”
Bởi vì lúc cái ly rơi xuống khiến áo ngủ của cô ướt hết, nên cô mới đi tắm rửa lại , nhưng không ngờ lại là king động tới hắn.
Du Thần Ích nghe cô nói vấp ngã, đột nhiên nghĩ tới ban ngày Lam Dật Thần nói cô thiếu chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, không khỏi nhíu mày,
“ sao đột nhiên lại ngã?”
Hắn sinh nghi, không tin cô tự nhiên lại vấp ngã.
Văn hinh cúi xuống đất tìm gì đó, trên mặt cũng có chút nghi ngờ,
“ Không biết, hình như dẫm lên cái gì đó, sau đó mới trượt chân ngã thôi.”
Mặc dù cô có cảm giác mình đã dẫm vào cái gì, nhưng mà lúc cô ngồi dậy, trên mặt đất lại không có gì cả, lần này chính cô cũng thấy tò mò.
Nhưng điều khiến cô càng tò mò hơn là, thái độ của Du Thần Ích, anh ta là đang quan tâm tới cô sao?
Anh ta cũng sẽ quan tâm tới cô sao?
Cho tới nay anh ta cũng chỉ biết xem thường cô, châm chọc, nhục nhã cô, hôm nay thế nhưng lại quan tâm tới cô?
Là quan tâm cô, hay quan tâm tới đứa bé trong bụng cô?
Cô đoán là người sau đi, vì đứa bé đối với nhà họ Du mà nói, vô cùng quan trọng.
Nếu như cô xảy ra chuyện gì, đứa bé này có lẽ sẽ khó bảo toàn, cho nên anh ta mới đối xử với cô khẩn trương như vậy.
Nhưng khi hắn trở lại thư phòng, lại đứng ngồi không yên, trong lòng thủy chung hoảng loạn, có cảm giác là lạ thế nào. Cuối cùng, hắn một lần nữa đi tới trước cửa phòng Văn Hinh, lần này, hắn không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào . tâm thần vốn đang thấp thỏm đột nhiên thấy bên trong thanh bình yên tĩnh, Văn Hinh vẫn bình yên vô sợ khiến hắn lập tức sững sờ.
Văn Hinh mới từ phòng vệ sinh đi ra, đang cầm khăn lông lau mái tóc còn ướt nhẹp của mình, thấy Du Thần Ích, cô cũng lập tức ngây ngẩn cả người,
“ Anh… “
Đã trễ thế này, anh ta còn chạy tới phòng của cô làm cái gì?
`"Cô. . . . . . Không có sao chứ?"
Du Thần Ích chăm chú nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch có chút quan tâm hỏi. nhưng sa u khi nhìn thấy áo ngủ tơ tằm mỏng tang của cô, ánh mắt hắn bỗng chốc buồn bã.
( Vì sao con buồn?)
Lúc này trông Văn hinh giống như hoa sen mới nở, quyến rũ, hấp dẫn lại mê người, không hề có ý dẫn dụ , trong lơ đãng đã chạm tới tim của hắn.
"Không có việc gì , sao vậy?”
Văn hinh nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu sao hắn đột nhiên vào phòng cô hỏi cô điều này.
Văn hinh nói không có việc gì, nhưng Du Thần Ích vẫn không buông tha cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô, hỏi:
“ Mới vừa rồi cô có nghe thấy âm thanh gì không>”
Nghe vậy, Văn hinh sửng sốt, mới vừa rồi cô không có nghe thấy âm thanh gì cả! chợt , dường như nghĩ tới điều gì, cô không khỏi nở nụ cười,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Mới vừa rồi tôi không cẩn thận vấp ngã, tiếng anh nghe được nhất định là do chiếc ly rơi xuống đất.”
Bởi vì lúc cái ly rơi xuống khiến áo ngủ của cô ướt hết, nên cô mới đi tắm rửa lại , nhưng không ngờ lại là king động tới hắn.
Du Thần Ích nghe cô nói vấp ngã, đột nhiên nghĩ tới ban ngày Lam Dật Thần nói cô thiếu chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, không khỏi nhíu mày,
“ sao đột nhiên lại ngã?”
Hắn sinh nghi, không tin cô tự nhiên lại vấp ngã.
Văn hinh cúi xuống đất tìm gì đó, trên mặt cũng có chút nghi ngờ,
“ Không biết, hình như dẫm lên cái gì đó, sau đó mới trượt chân ngã thôi.”
Mặc dù cô có cảm giác mình đã dẫm vào cái gì, nhưng mà lúc cô ngồi dậy, trên mặt đất lại không có gì cả, lần này chính cô cũng thấy tò mò.
Nhưng điều khiến cô càng tò mò hơn là, thái độ của Du Thần Ích, anh ta là đang quan tâm tới cô sao?
Anh ta cũng sẽ quan tâm tới cô sao?
Cho tới nay anh ta cũng chỉ biết xem thường cô, châm chọc, nhục nhã cô, hôm nay thế nhưng lại quan tâm tới cô?
Là quan tâm cô, hay quan tâm tới đứa bé trong bụng cô?
Cô đoán là người sau đi, vì đứa bé đối với nhà họ Du mà nói, vô cùng quan trọng.
Nếu như cô xảy ra chuyện gì, đứa bé này có lẽ sẽ khó bảo toàn, cho nên anh ta mới đối xử với cô khẩn trương như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro