Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Khắc cốt ghi tâm! 5
Tố Diện Yêu Nhiêu
2024-07-22 21:33:39
Khi cánh môi lạnh lẽo của hắn rơi xuống đôi môi của mình, Văn Hinh lập tức trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình.
Du Thần Ích… thế nhưng lại chủ động hôn mình!
Từ khi hai người quen biết tới giờ, Du Thần Ích cũng chưa từng chủ động đến gần cô, chứ nói gì tới chủ động hôn cô. cho dù là cô với hắn đã từng có quan hệ da thịt thân thiết, nhưng cũng là hắn bị cô làm cho nổi cơn thịnh nộ nên mới cưỡng đoạt cô, cô với hắn, chưa từng giống như lúc này, như đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Môi cô thì ra lại mềm mại đến thế, khiến hắn lưu luyến không rời, muốn được nhiều hơn nữa. Một tay hắn chế trụ hông của cô, một tay khác giữ lấy gáy cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, khiến Văn Hinh thấy choáng váng, cô cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có thể cùng hắn trầm luân. Từ từ, cô bắt đầu đáp lại hắn, đưa đôi tay của mình quấn quanh hông gầy gò của hắn.
Nhận được sự đáp lại của cô, Du Thần Ích càng thêm hưng phấn, hắn càng không thể nhịn được. Hắn cạy cánh môi của cô ra, cái lưỡi như con rắn nhỏ thăm dò vào bên trong, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, vẻ đẹp của cô khiến cho hắn càng thêm điên cuồng, vì vậy càng hôn cô cuồng nhiệt hơn, bắt cô hòa chung vũ điệu với mình.
Văn Hinh có cảm giác mình sắp không thở được, nếu như hắn tiếp tục hôn , cô nhất định sẽ không thở được mà chết .
Đang lúc hai người đang ôm hôn nồng nhiệt thì đột nhiên một vật rơi xuống đất vỡ tan khiến hai người đang đắm chìm trong cái hôn kia thức tỉnh.
Du Thần Ích buông lỏng Văn Hinh, nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Văn Hinh nhìn sắc mặt của hắn, tầm mắt cô dời theo hắn, nhìn thấy đồ vật rơi vỡ đó, cô không khỏi giật mình, ( chém tí)
Trên bàn làm việc, khung hình vốn được đặt trên đó đột nhiên rơi xuống đất bị vỡ. Khung hình đó, cô biết đó chính là hình của người vợ mà hắn yêu nhất.
Mà vào thời khắc này, đột nhiên nó rơi xuống, có phải muốn nhắc nhở điều gì? Hay là?
Cô quay sang nhìn Du Thần Ích, hắn từng bước nặng nề đi tới trước bàn làm việc, cẩn thận từng li từng tí cầm tấm hình đó lên nhè nhẹ lau sạch.
Hắn cầm tấm hình trong tay, không ngừng run rẩy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
"Đi ra ngoài!" Giọng điệu của hắn lại trở nên lạnh như băng như lúc trước, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, trên gương mặt hắn lộ ra một tia thống khổ và hối hận đau đớn.
Văn Hinh lẳng lặng nhìn hắn, cô cố ngăn cản xúc động trong mình, sau đó dứt khoát mở cửa rời khỏi thư phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Du Thần Ích giống như quả bóng cao su bị xì hơi, hắn lập tức ngồi liệt ở trên ghế, hắn nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, không ngừng lẩm bẩm: “ Tình nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin em tha thứ cho anh. Thật xin lỗi…” cuối cùng, hắn ôm thật chặt tấm hình vào trong ngực mình, trên mặt hắn dường như chỉ còn lại vẻ hối hận , trắng bệch không còn chút huyết sắc nào cả.
Du Thần Ích… thế nhưng lại chủ động hôn mình!
Từ khi hai người quen biết tới giờ, Du Thần Ích cũng chưa từng chủ động đến gần cô, chứ nói gì tới chủ động hôn cô. cho dù là cô với hắn đã từng có quan hệ da thịt thân thiết, nhưng cũng là hắn bị cô làm cho nổi cơn thịnh nộ nên mới cưỡng đoạt cô, cô với hắn, chưa từng giống như lúc này, như đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Môi cô thì ra lại mềm mại đến thế, khiến hắn lưu luyến không rời, muốn được nhiều hơn nữa. Một tay hắn chế trụ hông của cô, một tay khác giữ lấy gáy cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, khiến Văn Hinh thấy choáng váng, cô cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có thể cùng hắn trầm luân. Từ từ, cô bắt đầu đáp lại hắn, đưa đôi tay của mình quấn quanh hông gầy gò của hắn.
Nhận được sự đáp lại của cô, Du Thần Ích càng thêm hưng phấn, hắn càng không thể nhịn được. Hắn cạy cánh môi của cô ra, cái lưỡi như con rắn nhỏ thăm dò vào bên trong, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, vẻ đẹp của cô khiến cho hắn càng thêm điên cuồng, vì vậy càng hôn cô cuồng nhiệt hơn, bắt cô hòa chung vũ điệu với mình.
Văn Hinh có cảm giác mình sắp không thở được, nếu như hắn tiếp tục hôn , cô nhất định sẽ không thở được mà chết .
Đang lúc hai người đang ôm hôn nồng nhiệt thì đột nhiên một vật rơi xuống đất vỡ tan khiến hai người đang đắm chìm trong cái hôn kia thức tỉnh.
Du Thần Ích buông lỏng Văn Hinh, nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Hinh nhìn sắc mặt của hắn, tầm mắt cô dời theo hắn, nhìn thấy đồ vật rơi vỡ đó, cô không khỏi giật mình, ( chém tí)
Trên bàn làm việc, khung hình vốn được đặt trên đó đột nhiên rơi xuống đất bị vỡ. Khung hình đó, cô biết đó chính là hình của người vợ mà hắn yêu nhất.
Mà vào thời khắc này, đột nhiên nó rơi xuống, có phải muốn nhắc nhở điều gì? Hay là?
Cô quay sang nhìn Du Thần Ích, hắn từng bước nặng nề đi tới trước bàn làm việc, cẩn thận từng li từng tí cầm tấm hình đó lên nhè nhẹ lau sạch.
Hắn cầm tấm hình trong tay, không ngừng run rẩy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
"Đi ra ngoài!" Giọng điệu của hắn lại trở nên lạnh như băng như lúc trước, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, trên gương mặt hắn lộ ra một tia thống khổ và hối hận đau đớn.
Văn Hinh lẳng lặng nhìn hắn, cô cố ngăn cản xúc động trong mình, sau đó dứt khoát mở cửa rời khỏi thư phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Du Thần Ích giống như quả bóng cao su bị xì hơi, hắn lập tức ngồi liệt ở trên ghế, hắn nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, không ngừng lẩm bẩm: “ Tình nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin em tha thứ cho anh. Thật xin lỗi…” cuối cùng, hắn ôm thật chặt tấm hình vào trong ngực mình, trên mặt hắn dường như chỉ còn lại vẻ hối hận , trắng bệch không còn chút huyết sắc nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro