Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Không thể buông tha, tai nạn xe cộ! 1

Tố Diện Yêu Nhiêu

2024-07-22 21:33:39

Lam Dật Thần im lặng, đúng là chính anh cũng tức đến điên mất. Anh nhìn phần bít tết thịt bò trước mặt mà mình đã phải ăn gần một tháng nay, thật sự là không có một chút khẩu vị nào.

Du Thần Ích thanh toán xong, trực tiếp đứng dậy rời đi, căn bản không thèm quản bạn tốt của mình. Lam Dật Thần cơm còn chưa ăn, cũng đã nhảy dựng lên đi cùng hăn.

Đi tới bên ngoài, hai người vừa mới chuẩn bị lên xe, liền thấy một chiếc xe thể thao xa hoa đột nhiên dừng kít lại bên cạnh, sau đó cửa xe được mở ra, thấy người đi ra từ bên trong khiến cho bọn hắn không khỏi bất ngờ.

"Tề Nhân Kiệt? !" Lam Dật Thần nhìn chằm chằm người vừa mới bước ra,

“ Anh định làm gì?”

Tề Nhân Kiệt không để ý tới Lam Dật Thần, mà đi thăng tới trước mặt Du Thần Ích, nhìn chằm chằm hắn , hỏi:

“ Anh giấu Văn Hinh ở chỗ nào?”

Nghe vậy, ánh mắt Du Thần Ích xẹt qua một tia king ngạc, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, lạnh lùng noi:

“ Anh tới chỗ tôi tìm người?’

“ Anh đừng nói với tôi, anh căn bản cũng không hề biết tung tích của cô ấy nhé!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này sắc mặt Tề Nhân Kiệt cũng không được tốt lắm, anh đã sớm mất đi cái vẻ phóng đãng bất cần đời trước kia.

“ Cô ta ở chỗ nào đã không liên quan tới tôi?”

Trên mặt Du Thần Ích lộ ra một tia không kiên nhẫn, hắn muốn tránh Tề Nhân Kiệt định lên xe ô tô rời đi.

Tề Nhân Kiệt một bước cũng không rời, lại tiếp tục đứng chặn trước mặt hắn

“ Tôi hỏi lại một lần nữa, Văn Hinh rốt cuộc ở nơi nào/’

Anh sai người tìm cô lâu như vậy, đều không thấy tung tích của cô, chỉ còn khả năng duy nhất là Văn Hinh bị Du Thần ích giấu đi một nơi nào đó, hoặc là bị hắn giam cầm rồi.

"Muốn biết cô ta ở nơi này thì tự mình đi mà tìm.”

Du Thần ích sớm đã mất kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Nhân Kiệt, sâu trong đáy mắt tựa hồ như có ngọn lửa đang bừng cháy.

Tề Nhân Kiệt cũng không còn kiên nhẫn, anh túm lấy cổ áo Du Thần Ích, phẫn hận, cắn răng nói:

“ Một lần cuối cùng, tôi hỏi anh, đến tột cùng là anh đem cô ấy đi đâu/”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tề Nhân Kiệt, lòng của Du thần Ích ngược lại lại tốt hơn nhiều, vốn là trời sinh ra hắn bình thường khi gặp chuyện này hẳn đã tức giận rồi nhưng giờ phút này trên gương mặt hắn lại lộ ra một nụ cười vui vẻ

“ Tôi nghe nói, trong khoảng thời gian này anh vẫn một mực tìm cô ta, thế nào, không phải anh đã thực lòng yêu người phụ nữ đó đi.”

“ Chuyện này không liên quan tới anh.”

Tề Nhân KIệt cắn răng nghiến lợi , ánh mắt phẫn nộ hận không thể đem Du Thần Ích xé nát thành trăm mảnh

“ Tôi hỏi anh, Văn Hinh rốt cuộc ở nơi nào?’

"Ánh mắt của anh từ lúc nào trở nên kém như vậy, thậm chí ngay cả chủng loại đàn bà như thế mà cũng coi trọng? anh có biết ban đầu cô ta vì sao mà trăm phương ngàn kế nhất định phải leo lên giường của tôi không?’

Khóe miệng Du Thần Ích hàm chưa một tia cười khinh bỉ, hắn thấy Tề Nhân Kiệt để ý tới Văn Hinh, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác khó chịu.

( Sen: mie đọc đến đây thì cmn chứ, é thể tha cho thằng Du Thần ích)

“ Cô ta chính là loại đàn bà vì tiền mà bán thân thể cùng linh hồn , bất luận là gặp người đàn ông nào,c hỉ cần cho cô ta tiền cô ta nhất định sẽ không cự tuyệt. lúc đầu cô ta ở cùng anh, chẳng lẽ anh dám cam đoan cô ra không coi trọng tiền của anh sao? Chỉ là tôi thật không ngờ, anh lại còn động tâm với loại phụ nữ này, thật là…”

Hắn còn chưa nói xong, một quả đấm đột nhiên rơi xuống mặt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Số ký tự: 0