Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Lạc. . . . . . 10
Tố Diện Yêu Nhiêu
2024-07-22 21:33:39
"Được rồi, tôi nhận lỗi với anh về lời tôi vừa nói.” Văn Hinh mỉm cười xin lỗi, nhưng trên mặt lại không hề có một chút áy náy nào, “ Anh là Tề đại công tử điển hình, là người khiêm tốn, là Liễu Hạ Huệ, là…”
"Được rồi được rồi!" Tề Nhân Kiệt vội vàng cắt ngang lời cô, vẻ mặt của anh dở khóc dở cười, “ Em mà nói thêm nữa, tôi đành phải nghi ngờ có phải em đang nói móc tôi không đấy.”
Văn Hinh lập tức bật cười, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, tựa như Triêu Dương chói mắt, khiến Tề Nhân Kiệt không khỏi ngây ngẩn.
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, tay không ngừng đưa thức ăn cho khỉ nhỏ, mãi cho tới trưa mới rời đi.
Rời khỏi vườn thú, Tề Nhân Kiệt lái xe đưa Văn Hinh tới một nhà hàng Tây cao cấp, gọi một bàn đầy món Tây cho Văn Hinh, sau đó vẫn như mọi lần, anh khoanh tay nhàn nhã ngồi nhìn Văn Hinh ăn uống, gương mặt đẹp trai tràn đầy thỏa mãn.
Ăn cơm xong, Tề Nhân Kiệt còn muốn dẫn Văn Hinh đi dạo một lúc, nhưng Văn Hinh nói cô mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi. Tề Nhân Kiệt thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt cô, vì vậy đành lái xe đưa cô về.
Văn Hinh vừa về tới nhà, đã thấy Diêu Phương ngồi một mình trên sofa ở phòng khách xem tạp chí, cô thoáng nghĩ xem hai người còn lại đang ở nơi đâu, ngay lúc ấy Du Thần Ích đi vào, vẻ mặt hắn âm trầm, cả người hắn mang theo một cỗ tức giận bị đè nén.
Hắn bước vào, nhìn thẳng phía trước, rồi đi thẳng lên tầng hai, cũng không thèm liếc cô một cái.
Văn Hinh cảm thấy có chút kì quái, cô nhìn Diêu Phương, lại thấy bà cũng không hề nhìn cô, cô đành đánh mắt về phía tầng hai nhìn Du Thần Ích, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc.
Hắn đây là thế nào, tựa hồ hắn đang tức giận vậy, hơn nữa cô cảm thấy, sự tức giận của hắn có liên quan tới cô.
Tối hôm đó, Du Thần Ích không xuống nhà ăn cơm, mà tự giam mình trong thư phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa, không cho bất kì kẻ nào đi vào. Sáng ngày hôm sau, hắn ra ngoài từ rất sớm, cũng không đợi Văn Hinh và lạc Tình, mà một mình lái xe tới công ty.
Diêu Phương cảm thấy bất đắc dĩ, bà không thể làm cách nào khác, đành bảo tài xế lái xe đưa Văn Hinh và lạc tình tới công ty, nhưng Lạc tình cũng không hề muốn ngồi chung xe với Văn Hinh, nên tự mình lái xe tới công ty.
Văn Hinh tới công ty, đã thấy Du Thần ích ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu tài liệu .
"Được rồi được rồi!" Tề Nhân Kiệt vội vàng cắt ngang lời cô, vẻ mặt của anh dở khóc dở cười, “ Em mà nói thêm nữa, tôi đành phải nghi ngờ có phải em đang nói móc tôi không đấy.”
Văn Hinh lập tức bật cười, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, tựa như Triêu Dương chói mắt, khiến Tề Nhân Kiệt không khỏi ngây ngẩn.
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, tay không ngừng đưa thức ăn cho khỉ nhỏ, mãi cho tới trưa mới rời đi.
Rời khỏi vườn thú, Tề Nhân Kiệt lái xe đưa Văn Hinh tới một nhà hàng Tây cao cấp, gọi một bàn đầy món Tây cho Văn Hinh, sau đó vẫn như mọi lần, anh khoanh tay nhàn nhã ngồi nhìn Văn Hinh ăn uống, gương mặt đẹp trai tràn đầy thỏa mãn.
Ăn cơm xong, Tề Nhân Kiệt còn muốn dẫn Văn Hinh đi dạo một lúc, nhưng Văn Hinh nói cô mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi. Tề Nhân Kiệt thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt cô, vì vậy đành lái xe đưa cô về.
Văn Hinh vừa về tới nhà, đã thấy Diêu Phương ngồi một mình trên sofa ở phòng khách xem tạp chí, cô thoáng nghĩ xem hai người còn lại đang ở nơi đâu, ngay lúc ấy Du Thần Ích đi vào, vẻ mặt hắn âm trầm, cả người hắn mang theo một cỗ tức giận bị đè nén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn bước vào, nhìn thẳng phía trước, rồi đi thẳng lên tầng hai, cũng không thèm liếc cô một cái.
Văn Hinh cảm thấy có chút kì quái, cô nhìn Diêu Phương, lại thấy bà cũng không hề nhìn cô, cô đành đánh mắt về phía tầng hai nhìn Du Thần Ích, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc.
Hắn đây là thế nào, tựa hồ hắn đang tức giận vậy, hơn nữa cô cảm thấy, sự tức giận của hắn có liên quan tới cô.
Tối hôm đó, Du Thần Ích không xuống nhà ăn cơm, mà tự giam mình trong thư phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa, không cho bất kì kẻ nào đi vào. Sáng ngày hôm sau, hắn ra ngoài từ rất sớm, cũng không đợi Văn Hinh và lạc Tình, mà một mình lái xe tới công ty.
Diêu Phương cảm thấy bất đắc dĩ, bà không thể làm cách nào khác, đành bảo tài xế lái xe đưa Văn Hinh và lạc tình tới công ty, nhưng Lạc tình cũng không hề muốn ngồi chung xe với Văn Hinh, nên tự mình lái xe tới công ty.
Văn Hinh tới công ty, đã thấy Du Thần ích ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu tài liệu .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro