Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Ngã từ lầu ba xuống (1)
Tố Diện Yêu Nhiêu
2024-07-22 21:33:39
“ Lập tức đi ngay!" Văn Hinh nhanh chóng làm hết công việc đang dang dở, sau đó cầm dụng cụ nhổ cỏ đi tới vườn hoa, mà quản gia Trần một mực đứng phía sau nhìn cô, như sợ hãi cô sẽ làm biếng vậy.
Nhổ sạch hết cỏ, quản gia Trần lại bảo Văn Hinh đi rửa xe, rửa xe xong lại đi quét dọn vệ sinh cả tòa nhà, cả một ngày, cô thật sự kiệt sức rồi, buổi tối chỉ nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức.
Mỗi ngày đều làm công việc với cường độ cao như vậy, căn bản khiến cô không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng biết, Du Thần Ích đã mấy ngày chưa hề về nhà.
Mà lần này, Lạc Tình cũng không còn vì Du Thần Ích không về nhà mà gây khó dễ cho cô nữa, mặc dù sắc mặt cô ta vẫn còn hết sức oán hận nhưng mà cũng không làm gì hơn.
Văn Hinh biết, nhất định là Diêu Phương đã dặn dò cái gì, bằng không với tính tình của lạc Tình, chắc chắn sẽ sớm đem cái mạng nhỏ này của cô ra làm trò đùa.
Lần này, tuy là Lạc tình không gây trở ngại cô, nhưng lại tới phiên quản gia Trần. quản gia Trần tựa như có thù oán với cô vậy, mỗi ngày đều đi sau cô nhìn chằm chằm cô, có lúc cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút lập tức lại bị bà ấy khiển trách, khiến ngày nào gân cốt cô cũng bị buộc chặt, không có chút thời gian thư giãn.
Hôm nay, quản gia Trần sai văn Hinh đi lên lầu ba lau sạch sẽ cửa sổ làm bằng thủy tinh , lau xong phải đợi bà ấy kiểm tra, nếu như có chỗ nào còn chưa sạch thì buổi trưa cũng không cần ăn cơm.
Văn Hinh quả thật hoài nghi có phải mình đang ở trong thời cổ đại, như là đầy tớ hoàn toàn không có bất cứ quyền lợi nào cả. Nhìn hai người áo đen sau lưng mình, cô cầm khăn lau từ từ đi lên lầu ba, lúc này cô cảm thấy thân thể mình căn bản đã không còn chút sức lực nào rồi.
Lầu ba cách mặt đất ít nhất mười mấy mét, mỗi lần lên lau cửa sổ lầu ba Văn Hinh đều phải cẩn thận hơn, chỉ sợ không cẩn thận một chút là bị ngã xuống. nếu như ngã xuống thì coi như không chết thì toàn thân cũng bị bại liệt, đến lúc đó thì sống cũng không bằng chết. còn nhiều truyện mới tại DocTruyen . o- r- g
Lầu ba có tất cả bốn năm phòng cả lớn lẫn nhỏ, cửa sổ có tổng cộng mười mấy cái. Trước mắt đã lai xong ba cánh cửa sổ, lúc Văn Hinh đang lau một cửa sổ ở ban công phỏng khách thì nhìn thầy quản gia Trần đang đứng dưới nhìn chằm chằm cô, cô một hồi choáng váng, cánh tay đang cầm chặt cửa sổ liền buông ra, sau đó cả thân thể tức khắc té xuống trong sự kinh hãi của quản gia Trần.
Văn Hinh lập tức được đưa vào bệnh viên, Diêu Phương sau khi biết tin Văn Hinh bị ngã từ lầu ba xuống bây giờ đã đưa vào bệnh viện, thất kinh, lập tức chạy vào bệnh viện, nóng lòng day dứt. Bà nên biết, trong bụng Văn Hinh lúc này có thể có đứa bé của nhà họ Du, nếu như đúng thế, cô lại bị ngã như thế này, vậy thì phải làm thế nào?
Hiện tại bà đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã bắt cô ngày nào cũng phải làm nhiều việc như vậy, quản gia Trần giao cho Văn Hinh nhiều việc như vậy hoàn toàn là chủ ý của bà.
Mà bà vẫn cho rằng Văn Hinh ngày nào cũng làm nhiều việc như vậy, là để cho cô không suy nghĩ nhiều, sau khi xảy ra chuyện như vậy, là người bình thường rất dễ có hành động cực đoan. Bà không muốn để cô suy nghĩ nhiều nên mới đem công việc làm tê dại thần kinh của cô, để cho cô không có thời gian mà suy nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia.
Nhưng bà cũng không ngờ, làm như vậy là hại cô!
Nhổ sạch hết cỏ, quản gia Trần lại bảo Văn Hinh đi rửa xe, rửa xe xong lại đi quét dọn vệ sinh cả tòa nhà, cả một ngày, cô thật sự kiệt sức rồi, buổi tối chỉ nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức.
Mỗi ngày đều làm công việc với cường độ cao như vậy, căn bản khiến cô không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng biết, Du Thần Ích đã mấy ngày chưa hề về nhà.
Mà lần này, Lạc Tình cũng không còn vì Du Thần Ích không về nhà mà gây khó dễ cho cô nữa, mặc dù sắc mặt cô ta vẫn còn hết sức oán hận nhưng mà cũng không làm gì hơn.
Văn Hinh biết, nhất định là Diêu Phương đã dặn dò cái gì, bằng không với tính tình của lạc Tình, chắc chắn sẽ sớm đem cái mạng nhỏ này của cô ra làm trò đùa.
Lần này, tuy là Lạc tình không gây trở ngại cô, nhưng lại tới phiên quản gia Trần. quản gia Trần tựa như có thù oán với cô vậy, mỗi ngày đều đi sau cô nhìn chằm chằm cô, có lúc cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút lập tức lại bị bà ấy khiển trách, khiến ngày nào gân cốt cô cũng bị buộc chặt, không có chút thời gian thư giãn.
Hôm nay, quản gia Trần sai văn Hinh đi lên lầu ba lau sạch sẽ cửa sổ làm bằng thủy tinh , lau xong phải đợi bà ấy kiểm tra, nếu như có chỗ nào còn chưa sạch thì buổi trưa cũng không cần ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Hinh quả thật hoài nghi có phải mình đang ở trong thời cổ đại, như là đầy tớ hoàn toàn không có bất cứ quyền lợi nào cả. Nhìn hai người áo đen sau lưng mình, cô cầm khăn lau từ từ đi lên lầu ba, lúc này cô cảm thấy thân thể mình căn bản đã không còn chút sức lực nào rồi.
Lầu ba cách mặt đất ít nhất mười mấy mét, mỗi lần lên lau cửa sổ lầu ba Văn Hinh đều phải cẩn thận hơn, chỉ sợ không cẩn thận một chút là bị ngã xuống. nếu như ngã xuống thì coi như không chết thì toàn thân cũng bị bại liệt, đến lúc đó thì sống cũng không bằng chết. còn nhiều truyện mới tại DocTruyen . o- r- g
Lầu ba có tất cả bốn năm phòng cả lớn lẫn nhỏ, cửa sổ có tổng cộng mười mấy cái. Trước mắt đã lai xong ba cánh cửa sổ, lúc Văn Hinh đang lau một cửa sổ ở ban công phỏng khách thì nhìn thầy quản gia Trần đang đứng dưới nhìn chằm chằm cô, cô một hồi choáng váng, cánh tay đang cầm chặt cửa sổ liền buông ra, sau đó cả thân thể tức khắc té xuống trong sự kinh hãi của quản gia Trần.
Văn Hinh lập tức được đưa vào bệnh viên, Diêu Phương sau khi biết tin Văn Hinh bị ngã từ lầu ba xuống bây giờ đã đưa vào bệnh viện, thất kinh, lập tức chạy vào bệnh viện, nóng lòng day dứt. Bà nên biết, trong bụng Văn Hinh lúc này có thể có đứa bé của nhà họ Du, nếu như đúng thế, cô lại bị ngã như thế này, vậy thì phải làm thế nào?
Hiện tại bà đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã bắt cô ngày nào cũng phải làm nhiều việc như vậy, quản gia Trần giao cho Văn Hinh nhiều việc như vậy hoàn toàn là chủ ý của bà.
Mà bà vẫn cho rằng Văn Hinh ngày nào cũng làm nhiều việc như vậy, là để cho cô không suy nghĩ nhiều, sau khi xảy ra chuyện như vậy, là người bình thường rất dễ có hành động cực đoan. Bà không muốn để cô suy nghĩ nhiều nên mới đem công việc làm tê dại thần kinh của cô, để cho cô không có thời gian mà suy nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia.
Nhưng bà cũng không ngờ, làm như vậy là hại cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro