Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Nhớ nhung vô ích (1)

Tố Diện Yêu Nhiêu

2024-07-22 21:33:39

“ Tôi muốn yên lặng một chút!” Du Thần Ích nói xong liền đi thẳng về phía trước, Lam Dật Thần vốn định đi theo, nhưng mà nhìn anh ta một chút, lại nhìn những tấm bia mộ đằng kia, nhất thời rợn cả tóc gáy, lập tức mới từ bỏ ý niệm này, lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong xe, sau đó đóng chặt cửa xe lại.

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy bóng dáng thon dài cô độc của Du Thần Ích từ từ biến mất ở giữa những ngôi mộ, sắc mặt đang sợ hãi của hắn trầm xuống.

Xem ra, tên này đối với người đàn bà kia hẳn là vẫn còn nhớ mãi không quên!

Đã vậy, chuyện vừa xảy ra trong nhà là chuyện gì vậy?

Chuyện này có chút phức tạp, nhưng mà, hắn xưa nay ưa thích nhất vẫn là thăm dò tìm hiểu chuyện cơ mật, cho nên một ngày nào đó, nhất định hắn sẽ tra rõ.

Du Thần Ích từ từ đi trên con đường nhỏ giữa những hàng bia mộ, cuối cùng đi tới một ngôi mộ không tính là quá cũ, mới đứng lại. Trên bề mặt ngôi mộ, có tấm ảnh người phụ nữ họ Trương, trong hình, người phụ nữ cười rực rỡ như hoa, đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Du Thần Ích nhìn tấm hình trên bia, ánh mắt si mê, như không có gì có thể nói hết nỗi nhớ nhung trong lòng anh, cuối cùng loại nhớ nhung đó lại biến thành thống khổ. Anh nhìn người phụ nữ trong hình , nhẹ giọng nói: “ Tình nhi, anh tới thăm em đây!”

Lần này, Lam Dật Thần cũng không đợi quá lâu, đã thấy Du Thần Ích đi ra. Mời các bạn sang web DocTruyen.Org đọc nhé

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lam Dật Thần nhìn thấy Du Thần Ích, nhớ tới sự nguy hiểm trên đường vừa rồi, vội vàng đặt mông ngồi ở vị trí lái xe. Không phải đùa, nếu như lúc về lại để cho tên kia lái xe, thì e là cái mạng nhỏ của hắn 8 phần không thể bảo vệ được rồi.

Mỗi lần sau khi tới đây, người này giống như là phải chịu một loại kích thích vậy, liều mạng, ngay cả xe cũng có thể mở bay .

Du Thần Ích thấy Lam Dật Thần ngồi ở vị trí ghế lái, trực tiếp mở cửa xe bên ghế phụ ngồi xuống, trên mặt không hề có chút biểu tình nào.

Lam Dật Thần nhìn anh ta một cái, sau đó mới khởi động xe, trong lòng không khỏi có chút kì quái, tên này lần này lại không tranh lái xe với mình, lần này chắc hẳn bị đả kich không nhỏ đây, nói không chừng có liên quan tới người phụ nữ kia ( Văn Hinh đấy, khổ chị người chết bao đời rồi còn điên, thằng này không gay hơi phí). Nhất thời, lòng hắn ngổn ngang trăm ngàn mối nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Du Thần Ích, lời của hắn chưa nói ra miệng đã phải ngậm lại, tắc nghẽn ở cổ họng không nói được ra ngoài.

"Cũng đã ba năm rồi, cậu vẫn không quên được Tình nhi sao?” Lái xe được một đoạn, rốt cuộc hắn không nhịn được mà hỏi, nhưng lời nói vừa nói ra miệng, sắc mặt của Du Thần Ích đột nhiên biến đổi, khuôn mặt đang âm trầm càng thêm trầm xuống.

Thấy anh ta không nói lời nào, hắn mới tự nói: “ thật ra thì sự kiện kia căn bản cũng không phải lỗi của cậu, cậu cũng không cần thiết phải để mãi trong lòng tới tận bây giờ, cậu…” hắn biết tâm tình của tên này không tốt, nên muốn an ủi một chút, nhưng lời vừa mới nói ra, lại bị Du Thần Ích lạnh lùng cắt đứt.

"Nếu như nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ không động lòng chút nào sao?” gương mặt lạnh như băng của Du Thần Ích thoáng hiện lên vẻ thống khổ, “ Người phụ nữ mà tôi thề sẽ bảo vệ cả đời, cuối cùng lại vì bảo vệ tôi mà chết, nếu như chuyện này xảy ra đối với cậu, chẳng lẽ cậu có thể giả bộ nhưng không có chuyện gì xảy ra sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Số ký tự: 0