Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Phụ nữ đưa tới cửa (7)

Tố Diện Yêu Nhiêu

2024-07-22 21:33:39

Lạc Tình đi tới trước mặt Diêu Phương, quệt miệng một cái lại nói: “Tối hôm nay sau khi cháu và anh họ dùng bữa xong, anh ấy dẫn cháu đi tới quầy rượu uống rượu, kết quả, anh ấy chẳng những gọi một cô gái xinh đẹp tới uống rượu với anh ấy, cháu còn tưởng rằng có cháu ở đấy anh ấy sẽ không thân mật với cô gái kia, nhưng mà anh ấy cởi bỏ cả quần áo của cô ta, thật là quá đáng!”

Nghe như vậy, Diêu Phương nhìn vẻ mặt đang tức giận của Lạc Tình một cái, cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã sáng tỏ vì sao Du Thần Ích làm những chuyện như vậy.

Lời nói của Lạc Tình ở tầng trên, Văn Hinh đang dọn dẹp bát đũa ở tầng dưới cũng nghe được, lúc này cô cũng nhớ lại Du Thần Ích cũng đã từng làm như vậy với cô, chắc lúc đó anh ta cố ý làm cho cô nhìn, mục đích chính là muốn cho cô biết khó mà từ bỏ, mình cũng biết nên rời đi.

Hôm nay, chuyên này lại xảy ra trên người của Lạc Tình một lần nữa …..

Cô nhớ tới lời ban ngày Lạc Tình đã nói với cô, cô ta sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Du, vừa hay đúng lúc đó Du Thần Ích đi vào, nhất định anh đã nghe được những lời nói đó, cho nên hắn mới cố ý diễn như vậy trước mặt Lạc Tình, làm cho cô ấy chết tâm với hắn.

Nghĩ như vậy, Văn Hinh thoáng nở nụ cười, việc này Du Thần Ích cũng thật trẻ con, nếu như một người con gái mà thật tâm thích hắn, hắn ta cho là làm như vậy có thể làm cho người con gái ấy rời đi sao?Mà ngược lại, chẳng những đuổi cũng không đi, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của cô gái kia.

Hiển nhiên, cô vừa nghĩ xong, liền nghe được trên tầng trên Lạc Tình nói với Diêu Phương một câu chắc chắn: “Cháu tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một người con gái nào cướp lấy anh họ, anh họ là của cháu!”

“Tình nhi______” Diêu Phương thấy Lạc Tình vì tình yêu như vậy, muốn nói lời an ủi và khuyên nhủ cô, nhưng vừa mới mở miệng để nói, Lạc Tình đoán được bà muốn nói cái gì liền cắt đứt lời bà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Diêu Phương nhìn cánh cửa trước mặt, đột nhiên khẽ thở dài , trên mặt có nhiều điểm bất đắc dĩ.

Sau đó, bà nghiêng đầu nhìn xuống tầng dưới, thấy cô đang cùng dì Lý đã dọn dẹp xong bàn ăn , đang chuẩn bị đến phòng bếp rửa bát, chỉ nghe thấy dì Lý nói với Văn Hinh: “Tay của cháu bị thương, hay là để dì làm cho, cháu nhanh đi xử lý vết thương trên tay đi, bôi thêm chút thuốc , cẩn thận không bị nhiễm trùng.

“Vết thương của cháu đã không chảy máu nữa rồi” Văn Hinh cười nói với dì Lý, vẫn đang cùng dì vào phòng bếp.

Diêu Phương lúc này mới để ý thấy trên áo đồng phục làm việc màu trắng của cô, thấy loang lổ các vết máu, lúc này nhớ mới nhớ đến mới vừa rồi nghe được tiếng bát đũa rơi trên sàn nhà, ngay lập tức hieur được vì sao tay của cô bị thương. Sau đó bà nhìn xem một chút mới đóng lại cửa phòng của mình, không khỏi thở dài một tiếng.

Xem ra là mình đã đem đứa cháu gái chiều hư hỏng rồi , nếu như nó có thể hiểu chuyện được bằng một nửa của Văn Hinh thì tốt biết bao. Mặc dù Văn Hinh vì tiền bán bản thân mình, nhưng cô ấy đều là vì người thân trong nhà , nếu như chuyện này xảy ra trên người bà , bà cũng không xác định được đứa con trai của bà cùng cháu gái có thể hay không cũng làm những việc hy sinh như vậy.

Cuối cùng, bà khẽ thở dài trở về phòng của mình.

Tối hôm đấy, Văn Hinh nằm ở trên giường, vẫn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở nhà ngoài , chờ Du Thần Ích về nhà. Nhưng đợi cho đên đêm , đã một giờ, bên ngoài vẫn không có một chút động tĩnh gì , cô biết tối nay anh hẳn sẽ không về nhà rồi.

Thật là kỳ quái , cô sao lại chờ Du Thần Ích về nhà, làm cho cô cảm giác mình có phải là cái gì của anh ta đâu, nhưng trong lòng cô tràn đầy mong anh ta trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Số ký tự: 0