Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Rung động. . . . . . 4
Tố Diện Yêu Nhiêu
2024-07-22 21:33:39
Cho tới bây giờ, cô mới ý thức được, mình cũng là mẹ của đứa bé , vậy mà cô lại phải chịu cảnh mẹ con chia lìa sao?
Hiện giờ cô cũng không dám khẳng định, tới thời điểm đó, cô có thể buông tay rời con mình không.
Thấy vẻ mất mát trên gương mặt của cô, dì Lý dường như nhìn thấu tâm tư của cô, vì vậy mới cười an ủi: “ Cháu hãy yên tâm đi, tới lúc đó nhất định thiếu gia sẽ không đuổi cháu đi, đứa bé còn nhỏ như vậy, không thể rời mẹ được.”
Lúc này, quản gia Trần gọi dì Lý, dì Lý an ủi Văn Hinh thêm vài câu rồi vội vội vàng vàng rời đi. Sau khi dì Lý rời đi, Văn Hinh nằm im một chỗ nhìn tầng mây ngàn xa trên bầu trời trong xanh, một chuỗi bi thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng cô.
Từ giờ tới lúc sinh, còn có 8 tháng nữa là cô phải rời đi rồi.
Từ đằng xa, Du Thần Ích nhìn một màn ấm áp này trong vườn hoa, bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên tấm ghế dài, dường như đã ngủ thiếp đi, không hề nhúc nhích. Anh không khỏi chậm lại bước chân, từ từ đi tới.
Trên ghế dài, người kia đã sớm ngủ thiếp đi, gương mặt trắng hồng nhu thuận, chân mày hơi nhíu, đôi hàng mi dài nhẹ nhàng động, tựa hồ hai hàng liễu thướt tha.
( chỗ này chả biết tả thế nào, chém vụng, mời các bạn góp ý)
Bất tri bất giác, trong lòng anh chợt nghĩ ngợi điều gì, anh khom lưng, nhẹ nhàng xoa hai hàng mi đang nhắm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve. Đôi bàn tay êm ái chạm tới mình, cặp mi kia cuối cùng cũng từ từ giãn da, khóe miệng cô không tự chủ được cũng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.
Du Thần Ích thấy vậy , không khỏi giật mình, ngơ ngác nhìn nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng của cô, nhất thời mất hồn.
Tỉnh lại từ trong giấc mộng, Văn Hinh đột nhiên cảm giác ai đó nhìn trộm mình, lập tức mở mắt ra, gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, khiến cô sợ hết hồn.
Đợi cô thấy rõ là ai , cô mới từ từ thở dài một hơi, “ Anh làm gì vậy?’
Nghe cô hỏi, Du Thần Ích lập tức thu hồi thần sắc, có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “ Không có gì.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Văn hinh cũng không có gọi anh, nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh càng lúc càng xa, đáy mắt cô hiện lên một chút nghi ngơf.
Vừa rồi không phải cô nhìn lầm, mà thời khắc mở mắt ra, cô giống như nhìn thấy từ trong mắt anh một chút mê mang , thất thần.
Anh nhìn cô, đang mê man cái gì, hay đang tính toán điều gì?
Hiện giờ cô cũng không dám khẳng định, tới thời điểm đó, cô có thể buông tay rời con mình không.
Thấy vẻ mất mát trên gương mặt của cô, dì Lý dường như nhìn thấu tâm tư của cô, vì vậy mới cười an ủi: “ Cháu hãy yên tâm đi, tới lúc đó nhất định thiếu gia sẽ không đuổi cháu đi, đứa bé còn nhỏ như vậy, không thể rời mẹ được.”
Lúc này, quản gia Trần gọi dì Lý, dì Lý an ủi Văn Hinh thêm vài câu rồi vội vội vàng vàng rời đi. Sau khi dì Lý rời đi, Văn Hinh nằm im một chỗ nhìn tầng mây ngàn xa trên bầu trời trong xanh, một chuỗi bi thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng cô.
Từ giờ tới lúc sinh, còn có 8 tháng nữa là cô phải rời đi rồi.
Từ đằng xa, Du Thần Ích nhìn một màn ấm áp này trong vườn hoa, bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên tấm ghế dài, dường như đã ngủ thiếp đi, không hề nhúc nhích. Anh không khỏi chậm lại bước chân, từ từ đi tới.
Trên ghế dài, người kia đã sớm ngủ thiếp đi, gương mặt trắng hồng nhu thuận, chân mày hơi nhíu, đôi hàng mi dài nhẹ nhàng động, tựa hồ hai hàng liễu thướt tha.
( chỗ này chả biết tả thế nào, chém vụng, mời các bạn góp ý)
Bất tri bất giác, trong lòng anh chợt nghĩ ngợi điều gì, anh khom lưng, nhẹ nhàng xoa hai hàng mi đang nhắm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve. Đôi bàn tay êm ái chạm tới mình, cặp mi kia cuối cùng cũng từ từ giãn da, khóe miệng cô không tự chủ được cũng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Thần Ích thấy vậy , không khỏi giật mình, ngơ ngác nhìn nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng của cô, nhất thời mất hồn.
Tỉnh lại từ trong giấc mộng, Văn Hinh đột nhiên cảm giác ai đó nhìn trộm mình, lập tức mở mắt ra, gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, khiến cô sợ hết hồn.
Đợi cô thấy rõ là ai , cô mới từ từ thở dài một hơi, “ Anh làm gì vậy?’
Nghe cô hỏi, Du Thần Ích lập tức thu hồi thần sắc, có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “ Không có gì.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Văn hinh cũng không có gọi anh, nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh càng lúc càng xa, đáy mắt cô hiện lên một chút nghi ngơf.
Vừa rồi không phải cô nhìn lầm, mà thời khắc mở mắt ra, cô giống như nhìn thấy từ trong mắt anh một chút mê mang , thất thần.
Anh nhìn cô, đang mê man cái gì, hay đang tính toán điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro