Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Rung động. . . . . . 6

Tố Diện Yêu Nhiêu

2024-07-22 21:33:39

Mấy ngày này, kể từ khi Lạc Tình tới công ty Du Thần Ích làm việc, ngược lại Văn Hinh lại cảm thấy thoải mái không ít. Mỗi sớm, lúc cô thức dậy thì lạc TÌnh đã tới công ty rồi, buổi tối khi cô ta trở về, cô cũng đã đi ngủ, nên cũng không có chạm mặt nhau, việc này khiến Văn Hinh thêm khẳng định quyết định ban đầu của mình là tuyệt đối đúng đắn.

Nếu như hôm đó không phải cô khuyên Du Thần Ích, đoán chừng tên kia chết đi sống lại cũng không muốn cho Lạc Tình tới công ty làm.

Nhưng mà bình thường không chạm mặt nhau, nhưng tới chủ nhật, là ngày nghỉ nên cho dù có muốn cũng không tránh được. Cho nên, chủ nhật này, cô cố ý ngủ thẳng cho tới trưa mới tỉnh dậy, cô đi ra khỏi phòng mình, đã nghe thấy tiếng cười không chút kiêng kị nào của Lạc Tình, xem ra cô ta vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng tiếng cười ấy bỗng nhiên ngừng lại kho Lạc Tình nhìn thấy Văn Hinh đi từ trên lầu xuống, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét cùng tức giận, sau đó cô ta nghiêng đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn Văn Hinh, “ Anh họ, ăn cơm trưa xong em muốn đi dạo phố, anh đi cùng em được không ạ?” cô ta kéo cánh tay Du Thần Ích vẻ làm nũng hỏi.

“ trưa nay anh còn có chút chuyện, tự em đi đi.” Du Thần Ích vẫn đang đọc tạp chí tài chính lên tiếng, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tình mà trực tiếp cự tuyệt.

Lạc Tình dĩ nhiên không chịu, tiếp tục năn nỉ, “ Thật sao anh họ, rất lâu rồi em không có ra ngoài dạo phố rồi, anh cũng thấy một tuần vừa rồi em rất chăm chỉ làm việc với anh, anh đi cùng em một lúc thôi, được không anh?’

“ Anh nói rồi không rảnh.” Lần này, giọng của Du Thần Ích so với lúc trước càng lạnh hơn, anh ta đã không kiên nhẫn nữa rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe vậy, Lạc Tình lập tức nhếch miệng , có chút bất mãn cùng buồn bã nhìn gương mặt lạnh lùng của Du Thần Ích

Văn hinh thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, sau đó đi thẳng tới phòng bếp, nhìn xem có cái gì để lấp đầy cái dạ dày trống của cô không, sau đó mới đi ra, vừa vặn đụng phải Lam Dật Thần.

“ Sớm, chị dâu, chị tỉnh rồi à?” Lam Dật Thần thấy Văn Hinh, lập tức nở nụ cười tươi rói chào hỏi cô.

Văn hinh chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó trực tiếp lướt qua hắn đi vào phòng bếp, " Dì Lý, có gì ăn không ạ, cháu đói quá .” Từ tối qua tới giờ, đã hơn mười tiếng trôi qua, cô chưa hề ăn cái gì, nếu như không phải cái bụng kháng nghị, không chừng cô cũng chưa rời khỏi giường.

Kể từ khi mang thai, cô liền rất dễ mệt mỏi, động chút là mệt mỏi, buồn ngủ. Hơn nữa ăn cũng nhiều hơn trước nhiều, bây giờ một ngày cô ăn một lượng thức ăn bằng cả hai ngày trước kia, có lúc còn ăn nhiều hơn. Cô cũng không biết, phụ nữ mang thai lại ăn nhiều như vậy, rất nhanh đói bụng, thân thể cô như cái máy vậy, không ngừng giúp cô tiêu hóa thức ăn.

Dì Lý đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy Văn Hinh kêu đói bụng, lập tức ngừng công việc đang dang dở, “ mau tới đây, mau tới đây, có canh thịt hầm vẫn còn nóng.” Nói xong, bà đi tới tủ bếp, mở nắp vung nồi thịt hầm, một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra, khiến người ta không khỏi rớt nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Số ký tự: 0