Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Tranh tài .1
Tố Diện Yêu Nhiêu
2024-07-22 21:33:39
Buổi tối Diêu Phương và Lạc Tình xong việc trở về, Lạc Tình vẫn kêu mệt mỏi, liền nằm trên ghế sa lon không chịu dậy. Mà Diêu Phương vẫn mang bộ mặt lạnh nhạt, nhàn nhã ngồi trên ghế uống nước, nhưng Văn Hinh vẫn thấy được một chút mỏi mệt trên gương mặt bà.
Cũng khó trách, sau khi Du Thần Ích và Lam Dật Thần đi công tác, mọi chuyện dều do Diêu Phương và Lạc Tình phụ trách. Lạc Tình cũng mới vào công ty làm việc, nên Diêu Phương chắc chắn sẽ không giao nhiều việc cho cô làm, sợ cô sai sót sẽ gây tổn thất cho công ty. Nếu Lạc Tình làm không xong, lại đến tay Diêu Phương xử lí, mọi việc trong công ty từ trên xuống dưới từ lớn đến nhỏ đều do một tay Diêu Phương đảm nhận, công ty bề bộn công việc như vậy, để cho một người già như bà phụ trách, quả là mệt chết đi.
Trước kia Văn Hinh từng đảm nhận chức trưởng phòng ở tập đoàn Văn thị Kinh Mậu nhà cô, tất nhiên cô hiểu rõ để quản lí tốt một công ty như vậy cần phải hao tâm tổn sức như thế nào.
Vì vậy, cô đi tới phòng bếp, rót một ly trà xanh mang tới cho Diêu Phương, “ Bác uống chút trà đi ạ, có thể giúp an thần, thả lỏng một chút.” Cô cười nói với Diêu Phương, trên mặt Diêu Phương lóe lên một tia kinh ngạc nhìn cô.
“ Này, của tôi đâu?” Lạc Tình một bên thấy thế, lập tức không vui .
Văn hinh lại nhàn nhạt liếc cô ta một cái, dịu dàng nói: "Ngại quá, tôi chỉ rót một chén .”
“ Cô…” Lạc Tình giậm chân tức giận, phẫn hận nhìn chằm chằm Văn Hinh , không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc tức trở nên trắng bệch.
Văn hinh căn bản không thèm để ý tới ánh mắt như muốn giết người của cô ta, chỉ nhàn nhạt nói với Diêu Phương: “ CHáu đi xem cơm tối xong chưa, bác có phải trước nên đi thay y phục đi ạ?”
Diêu Phương gật đầu, đứng dậy đi tới lầu trên. Lạc Tình hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng đi theo Diêu Phương lên lầu, Văn Hinhd dưa mắt nhìn họ đi lên lầu, chỉ nhàn nhatjc ười, sau đó xoay người đi vào bếp.
Lúc ăn cơm tối, Diêu Phương và Lạc Tình nói rất nhiều chuyện, toàn là về công việc, khiến cô phải chú ý. Lạc Tình gật đầu lia lịa, mặc dù ngoài miệng nói đồng ý, nhưng mà trên mặt lại lộ ra dáng vẻ không cam tâm tình nguyện.
Văn hinh ngồi nghe cũng thấy có lý, nhưng mà nhìn bộ dáng của Lạc Tình, đoán chừng cũng không nghe được gì vào đầu.
Diêu phương thấy vậy, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, trong lòng không khỏi lo lắng, cô cháu gái này của bà có thể đảm nhiệm công việc này sao? Nhưng mà, ông trời dường như rất thích đùa giỡn lòng người, điều gì mình càng lo lắng, thì lại càng nhanh tới.
Chủ nhật này không tới công ty, Diêu Phương và Lạc Tình đều ở nhà, Văn Hinh bởi vì không muốn chạm mặt Lạc Tình suốt ngày chỉ mang bộ mặt khinh bỉ và cừu hận, nên sai người mang một chiếc ghế quý phi ( ghế dài nằm được), một mình ngồi trong vườn hoa hóng mát.
Cô vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, đã nghe được một hồi tranh cãi quyết liệt vang lên từ phía cửa chính. Lúc này Văn Hinh cũng đang ngồi cách xa cửa chính , cho nên cũng không nhìn rõ được đang có chuyện gì xảy ra ở đó, nhưng mà nghe tiếng ồn ào cũng biết nhất định có người tới, mà không chỉ có một.
Cô nghe chán tới phát ốm, lật người tiếp tục ngủ, quyết định không để ý, dù sao cũng không liên quan tới cô.
Cũng khó trách, sau khi Du Thần Ích và Lam Dật Thần đi công tác, mọi chuyện dều do Diêu Phương và Lạc Tình phụ trách. Lạc Tình cũng mới vào công ty làm việc, nên Diêu Phương chắc chắn sẽ không giao nhiều việc cho cô làm, sợ cô sai sót sẽ gây tổn thất cho công ty. Nếu Lạc Tình làm không xong, lại đến tay Diêu Phương xử lí, mọi việc trong công ty từ trên xuống dưới từ lớn đến nhỏ đều do một tay Diêu Phương đảm nhận, công ty bề bộn công việc như vậy, để cho một người già như bà phụ trách, quả là mệt chết đi.
Trước kia Văn Hinh từng đảm nhận chức trưởng phòng ở tập đoàn Văn thị Kinh Mậu nhà cô, tất nhiên cô hiểu rõ để quản lí tốt một công ty như vậy cần phải hao tâm tổn sức như thế nào.
Vì vậy, cô đi tới phòng bếp, rót một ly trà xanh mang tới cho Diêu Phương, “ Bác uống chút trà đi ạ, có thể giúp an thần, thả lỏng một chút.” Cô cười nói với Diêu Phương, trên mặt Diêu Phương lóe lên một tia kinh ngạc nhìn cô.
“ Này, của tôi đâu?” Lạc Tình một bên thấy thế, lập tức không vui .
Văn hinh lại nhàn nhạt liếc cô ta một cái, dịu dàng nói: "Ngại quá, tôi chỉ rót một chén .”
“ Cô…” Lạc Tình giậm chân tức giận, phẫn hận nhìn chằm chằm Văn Hinh , không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chọc tức trở nên trắng bệch.
Văn hinh căn bản không thèm để ý tới ánh mắt như muốn giết người của cô ta, chỉ nhàn nhạt nói với Diêu Phương: “ CHáu đi xem cơm tối xong chưa, bác có phải trước nên đi thay y phục đi ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Phương gật đầu, đứng dậy đi tới lầu trên. Lạc Tình hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng đi theo Diêu Phương lên lầu, Văn Hinhd dưa mắt nhìn họ đi lên lầu, chỉ nhàn nhatjc ười, sau đó xoay người đi vào bếp.
Lúc ăn cơm tối, Diêu Phương và Lạc Tình nói rất nhiều chuyện, toàn là về công việc, khiến cô phải chú ý. Lạc Tình gật đầu lia lịa, mặc dù ngoài miệng nói đồng ý, nhưng mà trên mặt lại lộ ra dáng vẻ không cam tâm tình nguyện.
Văn hinh ngồi nghe cũng thấy có lý, nhưng mà nhìn bộ dáng của Lạc Tình, đoán chừng cũng không nghe được gì vào đầu.
Diêu phương thấy vậy, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, trong lòng không khỏi lo lắng, cô cháu gái này của bà có thể đảm nhiệm công việc này sao? Nhưng mà, ông trời dường như rất thích đùa giỡn lòng người, điều gì mình càng lo lắng, thì lại càng nhanh tới.
Chủ nhật này không tới công ty, Diêu Phương và Lạc Tình đều ở nhà, Văn Hinh bởi vì không muốn chạm mặt Lạc Tình suốt ngày chỉ mang bộ mặt khinh bỉ và cừu hận, nên sai người mang một chiếc ghế quý phi ( ghế dài nằm được), một mình ngồi trong vườn hoa hóng mát.
Cô vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, đã nghe được một hồi tranh cãi quyết liệt vang lên từ phía cửa chính. Lúc này Văn Hinh cũng đang ngồi cách xa cửa chính , cho nên cũng không nhìn rõ được đang có chuyện gì xảy ra ở đó, nhưng mà nghe tiếng ồn ào cũng biết nhất định có người tới, mà không chỉ có một.
Cô nghe chán tới phát ốm, lật người tiếp tục ngủ, quyết định không để ý, dù sao cũng không liên quan tới cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro