Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 10
Vũ Ngọc Hương
2024-03-26 00:40:47
Đẩy cửa phòng bước vào, chị Dung mà Trà nói ngồi ở một bàn làm việc, thấy chúng tôi chị ấy tươi cười đứng dậy. Chị Dung có vóc người to béo, sắc mặt hồng hào nhưng lại ánh lên nét hung dữ, mới nhìn qua thực tình tôi cũng không có nhiều thiện cảm cho lắm.
– Trà đưa bạn đến rồi à? Em gái tên là gì, làm ở đây thì cần đúng giờ, chăm chỉ, cẩn thận đâu ra đấy mới được đấy nhé!
– Vâng… Em tên là Thúy chị ạ.
Trà cười cười níu lấy tay chị ta:
– Con bạn em chăm chỉ lắm chị cứ yên tâm, chỉ tội nó có con nhỏ nên khó tăng ca, chị ưu tiên nó một tí nhé!
Chị ta bĩu môi, ánh mắt soi mói nhìn tôi từ đầu đến chân ngay từ lúc tôi bước vào, tiếp lời:
– Thì chị cũng nghe mày nói rồi, nhưng cái gì ra cái đấy, người ta làm được mình cũng làm được, hiểu chưa Thúy?
– Vâng… em hiểu.
Trà nói nhỏ vào tai tôi:
– Tao về phòng đây, phòng Marketing ở tầng 6, có gì cứ tìm tao ở phòng 603 nhớ!
Trà đi rồi, chị Dung mới nghiêm túc nhìn tôi, hai mắt nheo lại, hất hàm:
– Cô để hồ sơ ở đây rồi xem nội quy dán ở trên tường kia mà chấp hành, sai thì trừ lương! Tổ tạp vụ văn phòng có 6 người, mỗi người phụ trách một tầng, từ nay cô làm ở tầng 5, xong việc thì trợ giúp các tầng kia. Chú ý cho tôi, đừng bao giờ tự ý lên tầng 28, đó là tầng của các sếp to nhất, nhớ chưa?
– Em nhớ rồi chị.
Điều tôi cần là mấy sợi tóc của Vương Tuấn Tài! Chỉ có thể vào phòng anh ta, tôi mới có hi vọng tìm được tóc của anh ta, nếu gặp trực tiếp tôi cũng chưa nghĩ ra cách nào để nhổ được tóc trên đầu anh ta.
Thay bộ đồ của nhân viên tạp vụ, tôi xuống tầng 5. Tôi muốn lên tầng 28 mặc kệ Dung cấm đoán, nhưng lúc này tôi cần đảm bảo làm đúng việc để có thể trụ lại ở đây trước khi tôi đạt được mục đích của mình. Nếu tôi manh động, chỉ sợ xôi hỏng bỏng không. Hôm đầu tiên đến đây, làm sao tôi có thể tự mình đi tìm phòng Vương Tuấn Tài được? Hít sâu một hơi, tôi bắt đầu lau dọn hành lang. Công việc tôi cần làm là dọn dẹp lau chùi mọi thứ ở khu vực tầng 5, dọn cốc tách, pha trà nước cho nhóm người văn phòng.
– Cô kia, cô có biết pha cà phê không đấy? Nhạt thếch thế này ai uống nổi?
Một đứa con gái chảnh chọe vừa nhấp ngụm cà phê vừa quát mắng, đặt cạch tách cà phê tôi vừa pha xuống bàn. Mấy người đàn ông nhân viên văn phòng tụ tập lại trong giờ nghỉ giải lao từ nãy giờ không ngừng đưa ánh mắt nhìn tôi, bọn họ lên tiếng bênh vực:
– Em Lan khó tính thế? Em ấy còn mới, có gì từ từ nhắc nhở chứ, dọa thế em ấy lại sợ chạy mất dép!
– Các anh thì lại chẳng bênh em nó, nhưng em Lan mắng đúng chứ không có sai đâu! Em gái, từ sau em pha cà phê đậm một chút!
Một chị gái ôn tồn dặn dò, tôi vâng dạ đáp lại cho qua chuyện. Con nhỏ kia lườm nguýt khó chịu thêm một cái rồi õng ẹo rời khỏi phòng trà nước. Một hồi cũng đến giờ ăn trưa, tôi mở điện thoại đọc tin nhắn:
“Xuống sảnh, đi ăn trưa cùng tao!”
Không muốn trong bộ đồ tạp vụ để đi cùng người mặc chiếc váy công sở sang chảnh như Trà, tôi bước nhanh ra thang máy nhấn nút. Nào ngờ, cửa thang máy vừa mở, tôi sững sờ, hai mắt mở to nhìn người đàn ông ở bên trong thang máy. Vương Tuấn Tài? Tại sao anh ta lại ở đây? Không phải… anh ta đi thang máy riêng sao? Nhưng… thang máy chỉ có mỗi anh ta cùng một trợ lý nam trẻ đứng phía sau… có khi nào… tôi đã nhầm lẫn?
Dường như Vương Tuấn Tài cũng bất ngờ khi thấy tôi, tròng mắt anh ta sững lại một giây, ngay sau đó hai mắt nheo lại, khóe miệng nhếch lên đầy khinh miệt:
– Đến thang máy này… cũng là muốn gặp đại gia sao?
Người trợ lý bên cạnh anh ta trừng mắt quát:
– Cô kia, thang máy này của riêng ban lãnh đạo, tại sao cô dám bấm hả? Cô là ai, để tôi báo quản lý của cô!
Trước nguy cơ bị đuổi việc trong một nốt nhạc, tôi bước vào thang máy trong sự bất ngờ của cả hai người bên trong. Đằng nào cũng thế, tôi quyết định sớm hoàn thành mục đích của mình!
– Sếp tổng, anh có tóc sâu này!
Tôi kiễng chân, nhanh tay giật phứt mấy sợi tóc trên đầu Tài. Anh ta vừa ngỡ ngàng vừa tức đến mức khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mỏng mím chặt trân trân nhìn tôi không chớp. Trợ lý của anh ta thì tức đến phát điên. Sau một hồi cẩn thận nhấn nút giữ thang máy, hắn lập tức đẩy tôi khỏi thang, gắt:
– Cô muốn nghỉ việc đúng không?
– Không phải… tại tôi thấy đầu sếp tổng có sợi tóc sâu, sợ sếp ngứa đầu thôi. Tôi đi đây, sẽ không lặp lại sai lầm!
– Trà đưa bạn đến rồi à? Em gái tên là gì, làm ở đây thì cần đúng giờ, chăm chỉ, cẩn thận đâu ra đấy mới được đấy nhé!
– Vâng… Em tên là Thúy chị ạ.
Trà cười cười níu lấy tay chị ta:
– Con bạn em chăm chỉ lắm chị cứ yên tâm, chỉ tội nó có con nhỏ nên khó tăng ca, chị ưu tiên nó một tí nhé!
Chị ta bĩu môi, ánh mắt soi mói nhìn tôi từ đầu đến chân ngay từ lúc tôi bước vào, tiếp lời:
– Thì chị cũng nghe mày nói rồi, nhưng cái gì ra cái đấy, người ta làm được mình cũng làm được, hiểu chưa Thúy?
– Vâng… em hiểu.
Trà nói nhỏ vào tai tôi:
– Tao về phòng đây, phòng Marketing ở tầng 6, có gì cứ tìm tao ở phòng 603 nhớ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trà đi rồi, chị Dung mới nghiêm túc nhìn tôi, hai mắt nheo lại, hất hàm:
– Cô để hồ sơ ở đây rồi xem nội quy dán ở trên tường kia mà chấp hành, sai thì trừ lương! Tổ tạp vụ văn phòng có 6 người, mỗi người phụ trách một tầng, từ nay cô làm ở tầng 5, xong việc thì trợ giúp các tầng kia. Chú ý cho tôi, đừng bao giờ tự ý lên tầng 28, đó là tầng của các sếp to nhất, nhớ chưa?
– Em nhớ rồi chị.
Điều tôi cần là mấy sợi tóc của Vương Tuấn Tài! Chỉ có thể vào phòng anh ta, tôi mới có hi vọng tìm được tóc của anh ta, nếu gặp trực tiếp tôi cũng chưa nghĩ ra cách nào để nhổ được tóc trên đầu anh ta.
Thay bộ đồ của nhân viên tạp vụ, tôi xuống tầng 5. Tôi muốn lên tầng 28 mặc kệ Dung cấm đoán, nhưng lúc này tôi cần đảm bảo làm đúng việc để có thể trụ lại ở đây trước khi tôi đạt được mục đích của mình. Nếu tôi manh động, chỉ sợ xôi hỏng bỏng không. Hôm đầu tiên đến đây, làm sao tôi có thể tự mình đi tìm phòng Vương Tuấn Tài được? Hít sâu một hơi, tôi bắt đầu lau dọn hành lang. Công việc tôi cần làm là dọn dẹp lau chùi mọi thứ ở khu vực tầng 5, dọn cốc tách, pha trà nước cho nhóm người văn phòng.
– Cô kia, cô có biết pha cà phê không đấy? Nhạt thếch thế này ai uống nổi?
Một đứa con gái chảnh chọe vừa nhấp ngụm cà phê vừa quát mắng, đặt cạch tách cà phê tôi vừa pha xuống bàn. Mấy người đàn ông nhân viên văn phòng tụ tập lại trong giờ nghỉ giải lao từ nãy giờ không ngừng đưa ánh mắt nhìn tôi, bọn họ lên tiếng bênh vực:
– Em Lan khó tính thế? Em ấy còn mới, có gì từ từ nhắc nhở chứ, dọa thế em ấy lại sợ chạy mất dép!
– Các anh thì lại chẳng bênh em nó, nhưng em Lan mắng đúng chứ không có sai đâu! Em gái, từ sau em pha cà phê đậm một chút!
Một chị gái ôn tồn dặn dò, tôi vâng dạ đáp lại cho qua chuyện. Con nhỏ kia lườm nguýt khó chịu thêm một cái rồi õng ẹo rời khỏi phòng trà nước. Một hồi cũng đến giờ ăn trưa, tôi mở điện thoại đọc tin nhắn:
“Xuống sảnh, đi ăn trưa cùng tao!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không muốn trong bộ đồ tạp vụ để đi cùng người mặc chiếc váy công sở sang chảnh như Trà, tôi bước nhanh ra thang máy nhấn nút. Nào ngờ, cửa thang máy vừa mở, tôi sững sờ, hai mắt mở to nhìn người đàn ông ở bên trong thang máy. Vương Tuấn Tài? Tại sao anh ta lại ở đây? Không phải… anh ta đi thang máy riêng sao? Nhưng… thang máy chỉ có mỗi anh ta cùng một trợ lý nam trẻ đứng phía sau… có khi nào… tôi đã nhầm lẫn?
Dường như Vương Tuấn Tài cũng bất ngờ khi thấy tôi, tròng mắt anh ta sững lại một giây, ngay sau đó hai mắt nheo lại, khóe miệng nhếch lên đầy khinh miệt:
– Đến thang máy này… cũng là muốn gặp đại gia sao?
Người trợ lý bên cạnh anh ta trừng mắt quát:
– Cô kia, thang máy này của riêng ban lãnh đạo, tại sao cô dám bấm hả? Cô là ai, để tôi báo quản lý của cô!
Trước nguy cơ bị đuổi việc trong một nốt nhạc, tôi bước vào thang máy trong sự bất ngờ của cả hai người bên trong. Đằng nào cũng thế, tôi quyết định sớm hoàn thành mục đích của mình!
– Sếp tổng, anh có tóc sâu này!
Tôi kiễng chân, nhanh tay giật phứt mấy sợi tóc trên đầu Tài. Anh ta vừa ngỡ ngàng vừa tức đến mức khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mỏng mím chặt trân trân nhìn tôi không chớp. Trợ lý của anh ta thì tức đến phát điên. Sau một hồi cẩn thận nhấn nút giữ thang máy, hắn lập tức đẩy tôi khỏi thang, gắt:
– Cô muốn nghỉ việc đúng không?
– Không phải… tại tôi thấy đầu sếp tổng có sợi tóc sâu, sợ sếp ngứa đầu thôi. Tôi đi đây, sẽ không lặp lại sai lầm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro