Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 16
2024-11-15 20:19:00
Sáng sớm hôm sau, Tô Vận Xương liền về huyện thành.
Tô Nguyệt Hòa đưa lão cha đến công xã ngồi xe, thuận tiện thanh lọc lâm sản trên tay đi một chút.
Cô đi sớm, cung tiêu xã còn chưa mở cửa, cô bày nấm Thông trong gùi ra bán ở phiên chợ, nấm Thông tươi mới chỉ bán 3 hào một cân, chỉ trong một buổi sáng đã bán xong, một lớn giỏ cũng chỉ bán được 2 đồng 3 hào.
Sau đó, Tô Nguyệt Hòa đem hà thủ ô, đương quy cùng thạch hộc đã gom nửa tháng bán cho cung tiêu xã, hà thủ ô không đáng tiền, đương quy cùng thạch hộc giá trị cao hơn chút, ba cái cộng lại, một túi chỉ đổi được tám đồng 2 hào.
Cô còn đem sâm núi và hắc cẩu kỷ lấy ra hỏi người bán hàng, hỏi bọn họ thu thế nào.
Cung tiêu xã thu mua giá sâm núi và hắc cẩu kỷ đều đã thống nhất, mặc kệ chất lượng tốt bao nhiêu, sâm núi 2 đồng 7 hào một lạng, hắc cẩu kỷ 9 hào 2 phân một lạng.
Sâm núi và hắc cẩu kỷ trên tay Tô Nguyệt Hòa ở cung tiêu xã cũng chỉ có thể bán hai mươi đồng.
Người bán hàng ở cung tiêu xã là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta đánh giá cô gái xinh như hoa trước mắt, sợ mình nói chuyện quá lớn tiếng sẽ làm cô sợ, chỉ nhẹ giọng hỏi cô: "Bán không? Bán thì cân cho cô."
Tô Nguyệt Hòa mỉm cười lắc đầu, "Tạm thời không bán."
"Cửa hàng thuốc Đông y quốc doanh ở Huyện thành sẽ căn cứ vào chất lượng thu mua dược liệu trân quý, đồng chí cô có thể cầm tới bên kia thử xem một chút." Người bán hàng nhiệt tình đề nghị, chị gái cầm trứng gà đến đổi đồ vật ở bên cạnh không khỏi ghé mắt nhìn về phía Tô Nguyệt Hòa, cho là bọn họ quen biết nhau.
Dù sao thái độ của người bán hàng cung tiêu xã cứng ngắc như băng mới là trạng thái bình thường.
Tô Nguyệt Hòa trước đó đã biết chuyện Cửa hàng thuốc Đông y thu mua dược liệu nhưng cô không biết Cửa hàng thuốc Đông y ở chỗ nào, không khỏi hỏi nhiều một câu: "Anh biết tiệm thuốc trong huyện thành đi như thế nào không?"
"Ở giao giới của phố Gạo và đường Kiến Thiết, cô đi huyện thành hỏi người ta là biết."
"Cảm ơn." Tô Nguyệt Hòa dự định qua mấy ngày nữa sẽ đi huyện thành thử một lần.
"Không có chi."
Chị gái đổi trứng gà không kiên nhẫn đợi chờ, "Đồng chí, trước tiên đổi giúp tôi một chút trứng gà đi."
Người bán hàng không để ý tới chị ta, anh ta đưa tiền cho Tô Nguyệt Hòa, "Đồng chí người ở đâu thế?"
Tô Nguyệt Hòa lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia một chút, cô nhận tiền, mỉm cười nhắc nhở: "Cô này muốn đổi trứng gà đó."
Người bán hàng biết đây là người ta không muốn nói cho anh ta biết thông tin cá nhân, đành phải ngượng ngùng quay đầu giận tái mặt đổi trứng gà cho chị gái kia.
Tô Nguyệt Hòa chuyển tới một bên cung tiêu xã, lấy phiếu dầu hoả và phiếu đường ra mua 2 cân dầu hoả để dùng, nửa cân đường trắng, 1 cân đường đỏ, bỏ ra 1 đồng 9 hào, trong tay còn lại 8 đồng sáu hào.
Cô lại mua 1 hào kẹo, trước khi đi cho người bán hàng kia một nắm xem như cảm ơn anh ta đã chỉ đường giúp.
Hành động này làm người bán hàng sửng sốt, hiển nhiên cô gái không phải có hảo cảm với anh ta, mà là người ta cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, nhận ý tốt của anh ta, nhưng không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.
Về đến nhà, mẹ già đi làm sớm vừa trở về, đám em gái cũng đều tan học về nhà ăn điểm tâm.
Điểm tâm là khoai lang, cháo hoa cùng giò thịt còn thừa hôm qua.
Đang lúc ăn, con dâu Triệu Đại Phúc Trần Thu Hồng đến gọi Trang Thuận Lan đi, em ba thấy vậy liền nhíu mày nói: "Chị cả, người xem mắt đến rồi, không biết có đẹp hay không."
Em tư cũng tò mò: "Chị dâu Thu Hồng nói cháu trai giống Tô Bách Tùng, rất đẹp trai."
Tô Nguyệt Hòa đưa lão cha đến công xã ngồi xe, thuận tiện thanh lọc lâm sản trên tay đi một chút.
Cô đi sớm, cung tiêu xã còn chưa mở cửa, cô bày nấm Thông trong gùi ra bán ở phiên chợ, nấm Thông tươi mới chỉ bán 3 hào một cân, chỉ trong một buổi sáng đã bán xong, một lớn giỏ cũng chỉ bán được 2 đồng 3 hào.
Sau đó, Tô Nguyệt Hòa đem hà thủ ô, đương quy cùng thạch hộc đã gom nửa tháng bán cho cung tiêu xã, hà thủ ô không đáng tiền, đương quy cùng thạch hộc giá trị cao hơn chút, ba cái cộng lại, một túi chỉ đổi được tám đồng 2 hào.
Cô còn đem sâm núi và hắc cẩu kỷ lấy ra hỏi người bán hàng, hỏi bọn họ thu thế nào.
Cung tiêu xã thu mua giá sâm núi và hắc cẩu kỷ đều đã thống nhất, mặc kệ chất lượng tốt bao nhiêu, sâm núi 2 đồng 7 hào một lạng, hắc cẩu kỷ 9 hào 2 phân một lạng.
Sâm núi và hắc cẩu kỷ trên tay Tô Nguyệt Hòa ở cung tiêu xã cũng chỉ có thể bán hai mươi đồng.
Người bán hàng ở cung tiêu xã là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta đánh giá cô gái xinh như hoa trước mắt, sợ mình nói chuyện quá lớn tiếng sẽ làm cô sợ, chỉ nhẹ giọng hỏi cô: "Bán không? Bán thì cân cho cô."
Tô Nguyệt Hòa mỉm cười lắc đầu, "Tạm thời không bán."
"Cửa hàng thuốc Đông y quốc doanh ở Huyện thành sẽ căn cứ vào chất lượng thu mua dược liệu trân quý, đồng chí cô có thể cầm tới bên kia thử xem một chút." Người bán hàng nhiệt tình đề nghị, chị gái cầm trứng gà đến đổi đồ vật ở bên cạnh không khỏi ghé mắt nhìn về phía Tô Nguyệt Hòa, cho là bọn họ quen biết nhau.
Dù sao thái độ của người bán hàng cung tiêu xã cứng ngắc như băng mới là trạng thái bình thường.
Tô Nguyệt Hòa trước đó đã biết chuyện Cửa hàng thuốc Đông y thu mua dược liệu nhưng cô không biết Cửa hàng thuốc Đông y ở chỗ nào, không khỏi hỏi nhiều một câu: "Anh biết tiệm thuốc trong huyện thành đi như thế nào không?"
"Ở giao giới của phố Gạo và đường Kiến Thiết, cô đi huyện thành hỏi người ta là biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn." Tô Nguyệt Hòa dự định qua mấy ngày nữa sẽ đi huyện thành thử một lần.
"Không có chi."
Chị gái đổi trứng gà không kiên nhẫn đợi chờ, "Đồng chí, trước tiên đổi giúp tôi một chút trứng gà đi."
Người bán hàng không để ý tới chị ta, anh ta đưa tiền cho Tô Nguyệt Hòa, "Đồng chí người ở đâu thế?"
Tô Nguyệt Hòa lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia một chút, cô nhận tiền, mỉm cười nhắc nhở: "Cô này muốn đổi trứng gà đó."
Người bán hàng biết đây là người ta không muốn nói cho anh ta biết thông tin cá nhân, đành phải ngượng ngùng quay đầu giận tái mặt đổi trứng gà cho chị gái kia.
Tô Nguyệt Hòa chuyển tới một bên cung tiêu xã, lấy phiếu dầu hoả và phiếu đường ra mua 2 cân dầu hoả để dùng, nửa cân đường trắng, 1 cân đường đỏ, bỏ ra 1 đồng 9 hào, trong tay còn lại 8 đồng sáu hào.
Cô lại mua 1 hào kẹo, trước khi đi cho người bán hàng kia một nắm xem như cảm ơn anh ta đã chỉ đường giúp.
Hành động này làm người bán hàng sửng sốt, hiển nhiên cô gái không phải có hảo cảm với anh ta, mà là người ta cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, nhận ý tốt của anh ta, nhưng không muốn thiếu nợ ân tình của người khác.
Về đến nhà, mẹ già đi làm sớm vừa trở về, đám em gái cũng đều tan học về nhà ăn điểm tâm.
Điểm tâm là khoai lang, cháo hoa cùng giò thịt còn thừa hôm qua.
Đang lúc ăn, con dâu Triệu Đại Phúc Trần Thu Hồng đến gọi Trang Thuận Lan đi, em ba thấy vậy liền nhíu mày nói: "Chị cả, người xem mắt đến rồi, không biết có đẹp hay không."
Em tư cũng tò mò: "Chị dâu Thu Hồng nói cháu trai giống Tô Bách Tùng, rất đẹp trai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro