Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 25
2024-11-15 20:19:00
Trước kia Hách Ái Đệ không nghĩ tới chị dâu hai sẽ không sinh được con trai, không nghĩ tới khả năng con trai mình thế chân công việc của anh hai, cho nên trước kia bà ta đều để thái độ ích kỷ ở trên mặt, nhưng hai năm nay, mắt thấy chị dâu hai không có khả năng sinh nữa, theo tình thế thay đổi, bà ta đã thay đổi theo rất nhiều.
Vì con trai có thể thế chân, bà ta cũng lấy lòng Trang Thuận Lan không ít.
"Chị dâu hai, chuyện này đã bao nhiêu năm rồi chị còn lấy ra nói. Ăn tết em làm bánh mật không đem cho nhà chị sao? Chị về nhà ngoại, em còn giúp chị cho heo ăn mà."
Trang Thuận Lan liếc bà ta một cái: "Đó là bởi vì thím có mục đích riêng. Hiện tại biết Tô Hòa nhà chúng tôi muốn kén rể, lập tức thay đổi thái độ khác, thím như vậy gọi là gì? Thím gọi là Trư Bát Giới uống rượu, hiện nguyên hình!"
Tô lão tam hét lên một tiếng: “Được rồi! Hai người đừng lôi chuyện này vào được không. Chúng ta đang nói chuyện nền nhà, liên quan gì đến thế chân công việc?"
Trang Thuận Lan không có học thức, nhưng trật tự cũng rất rõ ràng: "Tô Vận Vinh chú đừng có trách tôi. Vừa rồi vợ chú cũng đã thừa nhận rồi, 'Bác trai về hưu cháu trai thế chân', bây giờ chú còn nói không có gì, hai người thống nhất lại đi, hôm nay nói cho rõ ràng hết mọi chuyện, về sau những vấn đề này cũng không cần bàn lại nữa."
Tô lão tam bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó: "Chị dâu hai, anh hai có thể ăn lương nhà nước, là dùng tiền trong nhà để tìm quan hệ, vị trí này của anh hai vốn hẳn là thuộc về tất cả mọi người nhà họ Tô."
Trang Thuận Lan đã sớm ngờ tới Tô lão tam sẽ nhắc chuyện này, bà nói: "Sở dĩ anh hai chú có thể làm cán bộ quốc gia là bởi vì ông ấy có văn hóa, không phải là bởi vì trong nhà bỏ ra bao nhiêu tiền. Hơn nữa, lúc ấy nhà họ Tô có thể có bao nhiêu tiền đi tìm quan hệ cho anh hai chú? Tôi nghe mẹ nhắc qua, chẳng phải hai con gà sao? Còn là sau khi Tô Vận Xương đi làm mới đi tặng. Đưa hay không đưa đều không ảnh hưởng tới việc ông ấy ăn lương nhà nước."
"Chẳng phải hai con gà sao? Chị dâu hai chị nói nhẹ nhàng quá, chị có biết hai con gà kia là đồ vật quý giá nhất của nhà họ Tô chúng ta năm đó hay không!"
"Tô Vận Vinh, vì sao hai con gà đều có thể trở thành đồ vật quý giá nhất của nhà họ Tô? Còn không phải bởi vì chú tuổi còn trẻ đánh bạc hút thuốc phiện phá của nhà họ Tô hay sao! Số tài sản mà chú đã phá có muốn lấy ra đếm một chút hay không? Tính toán thử nhé?"
Tô lão tam nghẹn lời, lập tức cười lạnh nói sang chuyện khác: "Anh cả, anh nghe lời này một chút đi, chị dâu hai là đang trách hai chúng ta phá của nhà họ Tô."
Tô Lão Đại xấu hổ trừng em ba một cái, "Em đừng có kéo anh vào."
Trang Thuận Lan cũng nói: "Tôi không nói anh cả, anh cả chị cả hiểu lí lẽ, tôi nói không đến bọn họ. Tôi chỉ nói Tô Vận Vinh chú."
Tô lão tam đành phải đem vấn đề kéo lên trên người Tô Vận Xương - người không có mặt ở nhà: "Anh hai tự mình muốn Tô Bách Tùng nhà tôi thế chân, là do anh chị không có con trai."
Trang Thuận Lan lập tức kéo Tô Vận Xương nói: "Anh hai chú không có ý này. Chúng tôi không có con trai, nhưng có con gái, con gái của tôi cũng họ Tô. Là cha lấy chuyện xây nhà ép ông ấy, hôm nay, vô luận như thế nào, cha đều phải cho chúng con một câu trả lời."
Ông cụ Tô thối mặt, im lìm không một tiếng.
Ông ấy làm người cả một đời nói một không hai, bây giờ bị lôi vào đưa ra lựa chọn, việc này khiến đáy lòng của ông ấy rất tức giận.
Tô Nguyệt Hòa vội vàng kéo mẹ già một cái, lúc này ép ông nội chọn phe, đối với nhà cô cũng không tốt, đến lúc đó làm cho cá chết lưới rách, chú ba lại là người âm hiểm, còn không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào.
Biện pháp tốt nhất, chính là để ông nội, người không ai dám ngỗ nghịch, kiềm chế Tô lão tam.
Tô Nguyệt Hòa nói khẽ: "Cha cháu hẳn là hiểu lầm ý của ông nội, cháu đã quyết định không gả ra ngoài, về sau con của cháu cũng là người nhà họ Tô, ông nội làm sao có thể ép cha cháu đáp ứng để Tô Bách Tùng thế chân vào thời điểm này cơ chứ? Đúng không, ông nội."
Ông cụ Tô chuyển mắt sang, cháu gái lớn đưa cái thang tới, ông ấy có muốn xuống hay không?
Vì con trai có thể thế chân, bà ta cũng lấy lòng Trang Thuận Lan không ít.
"Chị dâu hai, chuyện này đã bao nhiêu năm rồi chị còn lấy ra nói. Ăn tết em làm bánh mật không đem cho nhà chị sao? Chị về nhà ngoại, em còn giúp chị cho heo ăn mà."
Trang Thuận Lan liếc bà ta một cái: "Đó là bởi vì thím có mục đích riêng. Hiện tại biết Tô Hòa nhà chúng tôi muốn kén rể, lập tức thay đổi thái độ khác, thím như vậy gọi là gì? Thím gọi là Trư Bát Giới uống rượu, hiện nguyên hình!"
Tô lão tam hét lên một tiếng: “Được rồi! Hai người đừng lôi chuyện này vào được không. Chúng ta đang nói chuyện nền nhà, liên quan gì đến thế chân công việc?"
Trang Thuận Lan không có học thức, nhưng trật tự cũng rất rõ ràng: "Tô Vận Vinh chú đừng có trách tôi. Vừa rồi vợ chú cũng đã thừa nhận rồi, 'Bác trai về hưu cháu trai thế chân', bây giờ chú còn nói không có gì, hai người thống nhất lại đi, hôm nay nói cho rõ ràng hết mọi chuyện, về sau những vấn đề này cũng không cần bàn lại nữa."
Tô lão tam bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó: "Chị dâu hai, anh hai có thể ăn lương nhà nước, là dùng tiền trong nhà để tìm quan hệ, vị trí này của anh hai vốn hẳn là thuộc về tất cả mọi người nhà họ Tô."
Trang Thuận Lan đã sớm ngờ tới Tô lão tam sẽ nhắc chuyện này, bà nói: "Sở dĩ anh hai chú có thể làm cán bộ quốc gia là bởi vì ông ấy có văn hóa, không phải là bởi vì trong nhà bỏ ra bao nhiêu tiền. Hơn nữa, lúc ấy nhà họ Tô có thể có bao nhiêu tiền đi tìm quan hệ cho anh hai chú? Tôi nghe mẹ nhắc qua, chẳng phải hai con gà sao? Còn là sau khi Tô Vận Xương đi làm mới đi tặng. Đưa hay không đưa đều không ảnh hưởng tới việc ông ấy ăn lương nhà nước."
"Chẳng phải hai con gà sao? Chị dâu hai chị nói nhẹ nhàng quá, chị có biết hai con gà kia là đồ vật quý giá nhất của nhà họ Tô chúng ta năm đó hay không!"
"Tô Vận Vinh, vì sao hai con gà đều có thể trở thành đồ vật quý giá nhất của nhà họ Tô? Còn không phải bởi vì chú tuổi còn trẻ đánh bạc hút thuốc phiện phá của nhà họ Tô hay sao! Số tài sản mà chú đã phá có muốn lấy ra đếm một chút hay không? Tính toán thử nhé?"
Tô lão tam nghẹn lời, lập tức cười lạnh nói sang chuyện khác: "Anh cả, anh nghe lời này một chút đi, chị dâu hai là đang trách hai chúng ta phá của nhà họ Tô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lão Đại xấu hổ trừng em ba một cái, "Em đừng có kéo anh vào."
Trang Thuận Lan cũng nói: "Tôi không nói anh cả, anh cả chị cả hiểu lí lẽ, tôi nói không đến bọn họ. Tôi chỉ nói Tô Vận Vinh chú."
Tô lão tam đành phải đem vấn đề kéo lên trên người Tô Vận Xương - người không có mặt ở nhà: "Anh hai tự mình muốn Tô Bách Tùng nhà tôi thế chân, là do anh chị không có con trai."
Trang Thuận Lan lập tức kéo Tô Vận Xương nói: "Anh hai chú không có ý này. Chúng tôi không có con trai, nhưng có con gái, con gái của tôi cũng họ Tô. Là cha lấy chuyện xây nhà ép ông ấy, hôm nay, vô luận như thế nào, cha đều phải cho chúng con một câu trả lời."
Ông cụ Tô thối mặt, im lìm không một tiếng.
Ông ấy làm người cả một đời nói một không hai, bây giờ bị lôi vào đưa ra lựa chọn, việc này khiến đáy lòng của ông ấy rất tức giận.
Tô Nguyệt Hòa vội vàng kéo mẹ già một cái, lúc này ép ông nội chọn phe, đối với nhà cô cũng không tốt, đến lúc đó làm cho cá chết lưới rách, chú ba lại là người âm hiểm, còn không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào.
Biện pháp tốt nhất, chính là để ông nội, người không ai dám ngỗ nghịch, kiềm chế Tô lão tam.
Tô Nguyệt Hòa nói khẽ: "Cha cháu hẳn là hiểu lầm ý của ông nội, cháu đã quyết định không gả ra ngoài, về sau con của cháu cũng là người nhà họ Tô, ông nội làm sao có thể ép cha cháu đáp ứng để Tô Bách Tùng thế chân vào thời điểm này cơ chứ? Đúng không, ông nội."
Ông cụ Tô chuyển mắt sang, cháu gái lớn đưa cái thang tới, ông ấy có muốn xuống hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro