Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 38
2024-11-15 20:19:00
Về đến nhà đã chín giờ, ông cụ Tô còn chưa ngủ, ngồi ở cửa chính chờ đợi, trông thấy cháu trai cháu gái đều bình an trở về, ông mới thả lỏng tâm tình.
Ông cụ kiểm tra vết thương giúp Yêu Muội, cảm thán tay nghề của bác sĩ bộ đội giỏi hơn trạm y tế.
Mắt thấy đám người ai về phòng người nấy, Tô Nguyệt Hòa buông cái gùi xuống, nói với vợ chồng Tô lão tam: "Chú ba thím ba, việc này hai người dự định cứ tính như vậy?"
Tô lão tam vốn tưởng rằng đã xử lý xong, nghe vậy nhấc mắt lên: "Cháu còn muốn như thế nào nữa?"
"Cháu còn muốn như thế nào nữa? Yêu Muội nhà cháu từ trên vách đá rơi xuống, nếu không phải là bị cây kẹp lại thì con bé đã sớm mất mạng rồi!"
"Bây giờ không phải là đã trở về khỏe mạnh rồi sao?"
"Làm sao khỏe mạnh đúng không? Suýt chút nữa mất mạng, chú không biết? Trên đùi khâu năm khâu, chú không nhìn thấy? Nếu như lần này Tô Bách Thụ xảy ra chuyện, chú có thể tha thứ cho thím ta?" Tô Nguyệt Hòa chỉ về phía Hách Ái Đệ.
Ánh mắt Hách Ái Đệ trốn tránh đi về phía phòng bếp, bà ta không nói lời nào.
Tô lão tam không thể không nhỏ giọng nói, "Tô Nguyệt Hòa, rốt cuộc cháu muốn như thế nào?"
"Em ba, đi gọi bác cả và bác gái tới, em tư em dẫn Yêu Muội đi ngủ trước đi."
Em ba đứng ở một bên mau chóng chạy về phía đông, Trang Thuận Lan đặt Yêu Muội lên trên giường, em tư ở bên cạnh cùng con bé.
*
Tô Nguyệt Hòa dời cái ghế cho ông nội, mời ông nội ngồi xuống.
Sau khi bác cả và bác gái cả tới cũng đều kéo băng ghế, ngồi vây quanh cửa phòng Trang Thuận Lan.
Tô lão tam ngậm lấy điếu thuốc, đứng ở trước cửa phòng nhà mình, Hách Ái Đệ đưa lưng về phía mọi người mà ngồi, không rên một tiếng.
Tô Nguyệt Hòa nói lại việc trải qua với những người khác, ông nội nghe xong cau mày thở dài lắc đầu, loại chuyện vừa ngu vừa xấu này vậy mà xuất hiện tại nhà lão Tô ông? !
Ông cụ Tô cầm cái tẩu gõ mặt bàn, "Lẽ nào lại như vậy! Ngu xuẩn, Tô Vận Vinh! Việc này con nói thế nào?"
"Việc này cũng không liên quan đến con." Tô Vận Vinh muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, chỉ có thể phủi sạch quan hệ.
"Vợ anh mà làm sao không liên quan đến anh? ! Chị ta còn muốn đổ thừa tôi, đổ thừa tôi đấy! Ngu xuẩn! Đồ chó hoang!" Ông cụ Tô tức đến mức bao nhiêu lời lẽ thô tục đều mắng ra hết.
Mắt thấy ông nội có xu hướng tức điên, Tô Nguyệt Hòa vội nói: "Nhà chúng cháu hiện tại chỉ có hai yêu cầu, một là hoàn toàn chia nhà, hai là báo cảnh sát, Hách Ái Đệ tâm địa ác độc, âm mưu giết người, cháu muốn xem quan tòa phán xét như thế nào!"
Thụ Oa gục xuống bàn nghe được mấy chữ "âm mưu giết người", oa một tiếng khóc lên, "Không được bắt mẹ em! Mẹ! Hu hu hu!"
Tô lão tam nổi nóng: "Đừng gào! Gào cái búa! Gào gào gào!"
Hách Ái Đệ chột dạ tiếp tục giảo biện: "Tôi nói, tôi không phải cố ý mà."
Tô Nguyệt Hòa biết kỳ thật báo cảnh sát cũng không có tác dụng, không có chứng cứ, cũng không có tạo thành vết thương nặng nề, đoán chừng có thể nhốt hai ngày cũng không tệ rồi.
Cô chỉ có thể hù dọa bọn họ, cô đề cao giọng: "Có phải là cố ý hay không thì thím đi nói với cảnh sát đi, không cần nói với chúng tôi."
Em ba rất thông minh, cô bé ở bên cạnh nói ngoa phụ họa: "Nói không chừng sẽ còn xét nhà, dán lên trên báo! Về sau Tô Bách Tùng cũng đừng nghĩ đến việc học trung học."
Hách Ái Đệ bị dọa đến liên tục phủ nhận, càng sợ hãi giọng nói càng lớn: "Hù dọa ai đó hả? !"
Tô Nguyệt Hòa: "Thím biết bí thư vì sao dàn xếp ổn thỏa, muốn ém chuyện này xuống không? Cũng bởi vì chuyện này mà làm lớn chuyện, toàn bộ đại đội cùng đội sản xuất đều sẽ bị thím liên lụy! Lần này là ai tìm được đám nhóc? Là quân giải phóng trong bộ đội! Nếu làm lớn chuyện sẽ mất mặt với người trong quân đội, thím cảm thấy công xã sẽ tuỳ tiện tha cho thím?"
Hách Ái Đệ nuốt nước miếng một cái, không dám nói tiếp nữa.
Ông cụ kiểm tra vết thương giúp Yêu Muội, cảm thán tay nghề của bác sĩ bộ đội giỏi hơn trạm y tế.
Mắt thấy đám người ai về phòng người nấy, Tô Nguyệt Hòa buông cái gùi xuống, nói với vợ chồng Tô lão tam: "Chú ba thím ba, việc này hai người dự định cứ tính như vậy?"
Tô lão tam vốn tưởng rằng đã xử lý xong, nghe vậy nhấc mắt lên: "Cháu còn muốn như thế nào nữa?"
"Cháu còn muốn như thế nào nữa? Yêu Muội nhà cháu từ trên vách đá rơi xuống, nếu không phải là bị cây kẹp lại thì con bé đã sớm mất mạng rồi!"
"Bây giờ không phải là đã trở về khỏe mạnh rồi sao?"
"Làm sao khỏe mạnh đúng không? Suýt chút nữa mất mạng, chú không biết? Trên đùi khâu năm khâu, chú không nhìn thấy? Nếu như lần này Tô Bách Thụ xảy ra chuyện, chú có thể tha thứ cho thím ta?" Tô Nguyệt Hòa chỉ về phía Hách Ái Đệ.
Ánh mắt Hách Ái Đệ trốn tránh đi về phía phòng bếp, bà ta không nói lời nào.
Tô lão tam không thể không nhỏ giọng nói, "Tô Nguyệt Hòa, rốt cuộc cháu muốn như thế nào?"
"Em ba, đi gọi bác cả và bác gái tới, em tư em dẫn Yêu Muội đi ngủ trước đi."
Em ba đứng ở một bên mau chóng chạy về phía đông, Trang Thuận Lan đặt Yêu Muội lên trên giường, em tư ở bên cạnh cùng con bé.
*
Tô Nguyệt Hòa dời cái ghế cho ông nội, mời ông nội ngồi xuống.
Sau khi bác cả và bác gái cả tới cũng đều kéo băng ghế, ngồi vây quanh cửa phòng Trang Thuận Lan.
Tô lão tam ngậm lấy điếu thuốc, đứng ở trước cửa phòng nhà mình, Hách Ái Đệ đưa lưng về phía mọi người mà ngồi, không rên một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nguyệt Hòa nói lại việc trải qua với những người khác, ông nội nghe xong cau mày thở dài lắc đầu, loại chuyện vừa ngu vừa xấu này vậy mà xuất hiện tại nhà lão Tô ông? !
Ông cụ Tô cầm cái tẩu gõ mặt bàn, "Lẽ nào lại như vậy! Ngu xuẩn, Tô Vận Vinh! Việc này con nói thế nào?"
"Việc này cũng không liên quan đến con." Tô Vận Vinh muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào, chỉ có thể phủi sạch quan hệ.
"Vợ anh mà làm sao không liên quan đến anh? ! Chị ta còn muốn đổ thừa tôi, đổ thừa tôi đấy! Ngu xuẩn! Đồ chó hoang!" Ông cụ Tô tức đến mức bao nhiêu lời lẽ thô tục đều mắng ra hết.
Mắt thấy ông nội có xu hướng tức điên, Tô Nguyệt Hòa vội nói: "Nhà chúng cháu hiện tại chỉ có hai yêu cầu, một là hoàn toàn chia nhà, hai là báo cảnh sát, Hách Ái Đệ tâm địa ác độc, âm mưu giết người, cháu muốn xem quan tòa phán xét như thế nào!"
Thụ Oa gục xuống bàn nghe được mấy chữ "âm mưu giết người", oa một tiếng khóc lên, "Không được bắt mẹ em! Mẹ! Hu hu hu!"
Tô lão tam nổi nóng: "Đừng gào! Gào cái búa! Gào gào gào!"
Hách Ái Đệ chột dạ tiếp tục giảo biện: "Tôi nói, tôi không phải cố ý mà."
Tô Nguyệt Hòa biết kỳ thật báo cảnh sát cũng không có tác dụng, không có chứng cứ, cũng không có tạo thành vết thương nặng nề, đoán chừng có thể nhốt hai ngày cũng không tệ rồi.
Cô chỉ có thể hù dọa bọn họ, cô đề cao giọng: "Có phải là cố ý hay không thì thím đi nói với cảnh sát đi, không cần nói với chúng tôi."
Em ba rất thông minh, cô bé ở bên cạnh nói ngoa phụ họa: "Nói không chừng sẽ còn xét nhà, dán lên trên báo! Về sau Tô Bách Tùng cũng đừng nghĩ đến việc học trung học."
Hách Ái Đệ bị dọa đến liên tục phủ nhận, càng sợ hãi giọng nói càng lớn: "Hù dọa ai đó hả? !"
Tô Nguyệt Hòa: "Thím biết bí thư vì sao dàn xếp ổn thỏa, muốn ém chuyện này xuống không? Cũng bởi vì chuyện này mà làm lớn chuyện, toàn bộ đại đội cùng đội sản xuất đều sẽ bị thím liên lụy! Lần này là ai tìm được đám nhóc? Là quân giải phóng trong bộ đội! Nếu làm lớn chuyện sẽ mất mặt với người trong quân đội, thím cảm thấy công xã sẽ tuỳ tiện tha cho thím?"
Hách Ái Đệ nuốt nước miếng một cái, không dám nói tiếp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro