Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 45
2024-11-15 20:19:00
Cô đang trù trừ sau này phải làm sao xâm nhập vào hang hổ tìm chứng cứ thì bên trong văn phòng có một nữ nhân viên thu hàng trẻ tuổi đi ra.
Nữ nhân viên thu hàng đánh một cái ngáp, ngồi vào trên vị trí vừa rồi của Bạch Trung Dân, cô ta đưa tay cầm một nắm hắc cẩu kỷ.
Trái tim Tô Nguyệt Hòa lại kéo lên trên cao, chỉ thấy nữ nhân viên thu hàng kia cũng không nhìn cô, cũng không hỏi gì, trực tiếp nhấc túi lên bỏ vào trên cân.
"Hàng loại một, hơn một kg, trừ bọc tính cô một kg."
Tô Nguyệt Hòa lập tức vừa mừng vừa sợ, nể mặt số tiền, cô "co được dãn được" khuất phục.
Được rồi, chuyện xâm nhập vào hang hổ sau này hãy nói, trước tiên bán dược liệu, cầm tiền vào tay quan trọng hơn.
Nữ nhân viên thu hàng lại cầm một nắm sâm núi đặt ở trên cái cân: "0.5 kg."
Lập tức tính toán máy tính, nữ nhân viên thu hàng nói: "117 đồng. Có cần lấy túi không?"
Tô Nguyệt Hòa kích động mau chóng gật đầu: "Có."
Nữ nhân viên thu hàng viết xong biên lai để Tô Nguyệt Hòa ký tên, sau đó nhân viên thu hàng cầm biên lai và lâm sản tiến vào bên trong gian phòng.
Ông bác xếp sau cô nhỏ giọng hâm mộ nói: "Cháu gái, cháu may ghê, gặp được người tốt. Mỗi lần bác tới đều là gặp người nam. Cháu đem đến nhiều dược liệu như vậy là bán giúp đội sản xuất của cháu hả?"
Tô Nguyệt Hòa cười đáp qua loa, cô xoay người, phát hiện người thọt vừa rồi muốn thu của cô - Hoàng Hữu Tài lúc này đã không thấy tăm hơi.
Cô nhìn ông bác nhiệt tình bên cạnh, cười hỏi: "Bác ơi, bác ở đâu? Xưng hô như thế nào ạ?"
Ông bác cười nói: "Bác ở đội sản xuất Hồng Tinh đại đội Nhạn Bắc, bọn họ đều gọi bác là chú Toàn."
"Chú Toàn, cám ơn chú ạ."
"Không cần khách khí, không có giúp được gì."
Rất nhanh nữ nhân viên thu hàng đem tiền và túi đưa cho Tô Nguyệt Hòa, sau khi Tô Nguyệt Hòa cất tiền xong thì nhét túi vào trong túi xách.
Trên tay có thêm 117 đồng, Tô Nguyệt Hòa bỗng cảm giác hăng hái, ngay cả gió nhẹ thổi vào mặt cũng mang theo mùi hương ngọt ngào của kẹo.
Không có cái gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn việc kiếm tiền.
Cô đi cung tiêu xã gần đó mua hai bao bánh kẹo, lúc này mới đến tòa ký túc xá nhà máy xà phòng tìm Hoàng Xuân Mi.
Hoàng Xuân Mi muốn dẫn cô đi tiệm cơm Quốc Doanh xem mắt.
*
Lương Chính Phong dậy đúng giờ, sau khi rời giường, gấp chăn mền thành khối đậu hũ vuông vức, sau đó đi phòng tắm công cộng cuối hành lang đánh răng rửa mặt cạo râu.
Phó đoàn trưởng trung đoàn số hai - Lưu Thắng Lợi ở kế bên phòng anh cũng muốn đi xem mắt, động tác của hai người gần như là đồng bộ.
Lưu Thắng Lợi ngắm nghía Lương Chính Phong một chút, cười đê tiện nói: "Ai, cậu nghĩ như thế nào?"
"Cái gì mà nghĩ như thế nào?"
"Có phải cậu có đam mê đặc biệt nào hay không?"
Lương Chính Phong vừa cạo râu vừa nói: "Có chuyện nói thẳng."
"Nữ đồng chí mà chị Khâu giới thiệu ấy, chị ấy nói cậu đã chọn trước một người, nông thôn, nữ đội trưởng, còn nói đầu óc không tệ, tướng mạo bình thường." Lưu Thắng Lợi không biết chị Khâu là vì khiến mọi người từ bỏ suy nghĩ muốn xem ảnh của Tô Nguyệt Hòa mà thuận miệng bịa chuyện.
Có bà mối nào không giới thiệu đối tượng tâng bốc lên đến mức như một đóa hoa, chị Khâu hình dung tướng mạo đối phương bình thường thì rất kỳ lạ.
Cho nên, mọi người truyền miệng nhau một hồi liền biến thành, đối tượng hẹn hò của Lương Chính Phong là một cô gái như đàn ông, nữ đội trưởng, cao to cường tráng.
Lương Chính Phong thả dao cạo râu lại vào trong hộp, "Các cậu bàn luận tướng mạo của con gái như thế thích hợp sao?"
Lưu Thắng Lợi tự cho là hiểu rõ anh, cho rằng Lương Chính Phong là không muốn kết hôn, cho nên cố ý chọn một người có độ khó cao để về sau dễ từ chối hơn.
Anh ta tiếp tục cười một cách đê hèn: "Ai, giữa trưa cậu có trở về ăn cơm không?"
Lương Chính Phong hỏi lại: "Cậu đi xem mắt, không ăn cơm với con gái người ta à?"
Lưu Thắng Lợi: "Chúng tôi không giống. Tôi là nghiêm túc."
"Tôi cũng nghiêm túc." Lương Chính Phong nhớ tới đôi mắt biết cười kia của cô, khóe miệng nhịn không được giương lên.
Lưu Thắng Lợi không tin: "Ở trước mặt tôi đừng có diễn có được không? Tôi cũng sẽ không méc lại anh rể cậu đâu."
Nói xong anh ta ngâm nga bài hát.
Lương Chính Phong không để ý đến anh ta, cầm lấy chén nước và khăn mặt trở về phòng.
Hôm nay rốt cuộc anh có thể lại được nhìn thấy cô.
Việc này khiến tâm trạng của anh vui vẻ, con người cũng biến thành vô cùng khoan dung.
Ngay cả tiếng ca ngũ âm không hoàn chỉnh kia của Lưu Thắng Lợi cũng trở nên lọt tai.
Nữ nhân viên thu hàng đánh một cái ngáp, ngồi vào trên vị trí vừa rồi của Bạch Trung Dân, cô ta đưa tay cầm một nắm hắc cẩu kỷ.
Trái tim Tô Nguyệt Hòa lại kéo lên trên cao, chỉ thấy nữ nhân viên thu hàng kia cũng không nhìn cô, cũng không hỏi gì, trực tiếp nhấc túi lên bỏ vào trên cân.
"Hàng loại một, hơn một kg, trừ bọc tính cô một kg."
Tô Nguyệt Hòa lập tức vừa mừng vừa sợ, nể mặt số tiền, cô "co được dãn được" khuất phục.
Được rồi, chuyện xâm nhập vào hang hổ sau này hãy nói, trước tiên bán dược liệu, cầm tiền vào tay quan trọng hơn.
Nữ nhân viên thu hàng lại cầm một nắm sâm núi đặt ở trên cái cân: "0.5 kg."
Lập tức tính toán máy tính, nữ nhân viên thu hàng nói: "117 đồng. Có cần lấy túi không?"
Tô Nguyệt Hòa kích động mau chóng gật đầu: "Có."
Nữ nhân viên thu hàng viết xong biên lai để Tô Nguyệt Hòa ký tên, sau đó nhân viên thu hàng cầm biên lai và lâm sản tiến vào bên trong gian phòng.
Ông bác xếp sau cô nhỏ giọng hâm mộ nói: "Cháu gái, cháu may ghê, gặp được người tốt. Mỗi lần bác tới đều là gặp người nam. Cháu đem đến nhiều dược liệu như vậy là bán giúp đội sản xuất của cháu hả?"
Tô Nguyệt Hòa cười đáp qua loa, cô xoay người, phát hiện người thọt vừa rồi muốn thu của cô - Hoàng Hữu Tài lúc này đã không thấy tăm hơi.
Cô nhìn ông bác nhiệt tình bên cạnh, cười hỏi: "Bác ơi, bác ở đâu? Xưng hô như thế nào ạ?"
Ông bác cười nói: "Bác ở đội sản xuất Hồng Tinh đại đội Nhạn Bắc, bọn họ đều gọi bác là chú Toàn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú Toàn, cám ơn chú ạ."
"Không cần khách khí, không có giúp được gì."
Rất nhanh nữ nhân viên thu hàng đem tiền và túi đưa cho Tô Nguyệt Hòa, sau khi Tô Nguyệt Hòa cất tiền xong thì nhét túi vào trong túi xách.
Trên tay có thêm 117 đồng, Tô Nguyệt Hòa bỗng cảm giác hăng hái, ngay cả gió nhẹ thổi vào mặt cũng mang theo mùi hương ngọt ngào của kẹo.
Không có cái gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn việc kiếm tiền.
Cô đi cung tiêu xã gần đó mua hai bao bánh kẹo, lúc này mới đến tòa ký túc xá nhà máy xà phòng tìm Hoàng Xuân Mi.
Hoàng Xuân Mi muốn dẫn cô đi tiệm cơm Quốc Doanh xem mắt.
*
Lương Chính Phong dậy đúng giờ, sau khi rời giường, gấp chăn mền thành khối đậu hũ vuông vức, sau đó đi phòng tắm công cộng cuối hành lang đánh răng rửa mặt cạo râu.
Phó đoàn trưởng trung đoàn số hai - Lưu Thắng Lợi ở kế bên phòng anh cũng muốn đi xem mắt, động tác của hai người gần như là đồng bộ.
Lưu Thắng Lợi ngắm nghía Lương Chính Phong một chút, cười đê tiện nói: "Ai, cậu nghĩ như thế nào?"
"Cái gì mà nghĩ như thế nào?"
"Có phải cậu có đam mê đặc biệt nào hay không?"
Lương Chính Phong vừa cạo râu vừa nói: "Có chuyện nói thẳng."
"Nữ đồng chí mà chị Khâu giới thiệu ấy, chị ấy nói cậu đã chọn trước một người, nông thôn, nữ đội trưởng, còn nói đầu óc không tệ, tướng mạo bình thường." Lưu Thắng Lợi không biết chị Khâu là vì khiến mọi người từ bỏ suy nghĩ muốn xem ảnh của Tô Nguyệt Hòa mà thuận miệng bịa chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có bà mối nào không giới thiệu đối tượng tâng bốc lên đến mức như một đóa hoa, chị Khâu hình dung tướng mạo đối phương bình thường thì rất kỳ lạ.
Cho nên, mọi người truyền miệng nhau một hồi liền biến thành, đối tượng hẹn hò của Lương Chính Phong là một cô gái như đàn ông, nữ đội trưởng, cao to cường tráng.
Lương Chính Phong thả dao cạo râu lại vào trong hộp, "Các cậu bàn luận tướng mạo của con gái như thế thích hợp sao?"
Lưu Thắng Lợi tự cho là hiểu rõ anh, cho rằng Lương Chính Phong là không muốn kết hôn, cho nên cố ý chọn một người có độ khó cao để về sau dễ từ chối hơn.
Anh ta tiếp tục cười một cách đê hèn: "Ai, giữa trưa cậu có trở về ăn cơm không?"
Lương Chính Phong hỏi lại: "Cậu đi xem mắt, không ăn cơm với con gái người ta à?"
Lưu Thắng Lợi: "Chúng tôi không giống. Tôi là nghiêm túc."
"Tôi cũng nghiêm túc." Lương Chính Phong nhớ tới đôi mắt biết cười kia của cô, khóe miệng nhịn không được giương lên.
Lưu Thắng Lợi không tin: "Ở trước mặt tôi đừng có diễn có được không? Tôi cũng sẽ không méc lại anh rể cậu đâu."
Nói xong anh ta ngâm nga bài hát.
Lương Chính Phong không để ý đến anh ta, cầm lấy chén nước và khăn mặt trở về phòng.
Hôm nay rốt cuộc anh có thể lại được nhìn thấy cô.
Việc này khiến tâm trạng của anh vui vẻ, con người cũng biến thành vô cùng khoan dung.
Ngay cả tiếng ca ngũ âm không hoàn chỉnh kia của Lưu Thắng Lợi cũng trở nên lọt tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro