Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 6

2024-11-15 20:19:00

Em ba nghe vậy, lập tức cầm đũa lên gắp một miếng thịt khô to, gắp thịt khô lên cô ấy mới phát hiện mẹ còn chưa động đũa, chị em khác cũng không dám động đũa.

Trang Thuận Lan không có văn hóa gì, không biết được mấy chữ, nhưng bà lại coi trọng quy tắc và hiếu đạo nhất. Các con dưới sự giáo dục gậy roi của bà, cũng đều thành thật, không dám dễ dàng phản kháng.

Đầu óc em ba nhanh chóng xoay chuyển, cô ấy vội vàng đặt thịt khô đã gắp lên vào trong bát của mẹ, ngọt ngào nói: “Mẹ ăn thịt!”

Lúc này Trang Thuận Lan mới cầm đũa lên, gắp thịt khô trong bát cho em út bên cạnh: “Ăn cơm.”

Cuối cùng cũng vui vẻ động đũa.

Thịt khô mặn thơm, dầu mỡ đầy ắp, nấm cây tùng tươi ngọt mềm mại, mấy miếng đã có thể ăn được một bát cơm to.

Cả nhà ăn rất thỏa mãn.

“Thật ngon.”

So với thế giới tu chân, Tô Nguyệt Hòa thích thế giới trước mắt hơn, dù sao thì bên cạnh đều là người thân máu mủ.

Mẹ ruột, em ruột, là người cô quan tâm nhất trên đời này.

Còn cha, phải xếp phía sau, cha quanh năm ở bên ngoài ăn ngon mặc đẹp, tuy không tính là phung phí, nhưng cũng không tiết kiệm, mỗi năm tiền cầm về nhà đều rất có hạn.

Vì vậy mẹ cô đã cãi nhau với cha cô không ít lần.

Lúc sắp ăn xong, thím ba Hách Ái Đệ ăn cơm ở cửa nhà bếp bưng bát đi tới, trong bát bà ta ngoài cơm chỉ có mấy miếng củ cải kho tương, bà ta cũng không khách sáo, gắp đi một miếng thịt kho cuối cùng.

Khiến em ba tức giận trợn trừng thím ba một cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tô Hòa, rốt cuộc con nghĩ gì thế? Nói thật với thím ba.”

Hách Ái Đệ là vì Bạch Kiến Quốc mà tới, bà ta nhiệt tình như thế, một là muốn tạo quan hệ với Bạch Kiến Quốc, dù sao thì nhà anh ta thế nào cũng là người thành phố. Hai là bà ta thật sự sợ Tô Nguyệt Hòa tuyển chồng về ở rể.

Trước đây ông cụ hứa với nhà ông ba, nhà ông hai không có con trai, đợi Tô Lão Nhị nghỉ hưu sẽ để con trai của ông ba là Tô Bách Tùng vào thay thế.

Nếu Tô Nguyệt Hòa không gả đi, vậy sớm muộn cô cũng sẽ đi thay thế vị trí của cha cô.

Nhà ông ba há không phải là làn trúc múc nước chẳng múc được gì?

Cho nên Hách Ái Đệ gấp gáp đưa Tô Nguyệt Hòa xuất giá hơn bất kỳ ai.

Tâm tư nhỏ của Hách Ái Đệ, sao Trang Thuận Lan có thể không biết?

Giữ một đứa con gái tuyển rể là tâm nguyện trước giờ của Trang Thuận Lan, hiếm khi Nguyệt Hòa có phần hiếu thuận này, nguyện ý ở lại, sau này công việc của chồng bà kiểu gì cũng phải để cho con gái.

Tiêu Thuận Lan biết rõ Bạch Kiến Quốc không thể nào vào ở rể, bà cố ý hỏi: “Bạch Kiến Quốc chịu ở rể sao?”

Hách Ái Đệ cười ngượng ngùng nói: “Sao có thể chứ, người ta là người thành phố, sớm muộn phải về thành phố.”

Trang Thuận Lan: “Nguyệt Hòa nhà chúng tôi sau này cũng phải kế nhiệm ăn cơm nhà nước, sớm muộn cũng là người thành phố.”

Trái tim của Hách Ái Đệ lập tức lủng lẳng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Cho dù không kế nhiệm, kết hôn xong, sau này Tô Hòa cũng có thể theo Bạch Kiến Quốc vào thành phố. Nhà họ Bạch đã đồng ý rồi, sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề công việc cho Tô Hòa.”

“Cầu người không bằng cầu mình.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“...”

Hách Ái Đệ còn gắp một ít rau muống còn lại, em ba vốn đã ăn no định đặt đũa xuống, trước khi thím ba gắp rau, nhanh tay lẹ mắt bưng bát rau lên, đổ hết rau còn lại vào trong bát cơm của em tư.

Đũa của Hách Ái Đệ gắp vào khoảng không, không khỏi nhỏ tiếng cười mắng: “Tô Nguyệt Hòa, cái đồ vô lương tâm này, thím ba thương uổng con.”

“Thím ba từng thương con khi nào?” Em ba đứng dậy hi hi ha ha đi ra ngoài.

Hách Ái Đệ cũng bó tay.

Trang Thuận Lan đưa bát rỗng đã ăn xong cho con gái lớn, Tô Nguyệt Hòa ngồi bên trong vội đổ một bát nước sôi để nguội cho mẹ.

Uống ngụm nước ấm, Trang Thuận Lan trực tiếp đưa ra kết luận: “Người không muốn ở rể thì đều không cần suy xét.”

Hách Ái Đệ biết không qua được ải Trang Thuận Lan này, đợi Trang Thuận Lan tới chuồng heo cho heo ăn, bà ta lại đi truy hỏi Tô Nguyệt Hòa dọn dẹp bát đũa vào nhà bếp: “Tô Hòa, bản thân con nghĩ thế nào? Con thật sự muốn tuyển rể à?”

“Thím ba, con thật lòng muốn ở lại nhà, Bạch Kiến Quốc thì thôi đi. Con rất ghét anh ta.” Tô Nguyệt Hòa nói rất thẳng thắn.

Hách Ái Đệ không hiểu: “Trước đây con không nói như vậy.”

“Trước đây là bởi vì chưa nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.”

“Nó làm sao với con rồi?”

“Không sao cả, chuyện này sau này không nhắc nữa.”

Hách Ái Đệ tận tình khuyên nhủ nói: “Tô Hòa, phụ nữ xuất giả là chuyện hiển nhiên, có mấy người đàn ông tay chân lành lặn nguyện ý ở rể? Người nguyện ý ở rể đều không phải thứ gì. Con nghe thím ba, cho dù không thích Bạch Kiến Quốc, cũng không cần đưa mình vào đường cùng, có phải không? Gả đi, gả cao mới là lựa chọn tốt nhất của phụ nữ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Số ký tự: 0