Chương 212
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Ánh mắt anh trầm xuống, Lương Phi Phàm duỗi tay cởi bỏ dây lưng mình. Nam căn thô trọng đầy dục vọng, đã sớm đã dựng thẳng lên.
Bạch Lộ thấy anh tháo dây lưng, trong lòng co lại, cô biết Lương Phi Phàm không phải đang đùa giỡn với mình, anh thật sự muốn tới, sao có thể?
Lúc này, sao anh ta có thể làm chuyện này với mình?
Có lẽ là vì cảm xúc oán hận sâu sắc, nên hành động tán tỉnh của Lương Phi Phàm cũng không xoa dịu trong cô một chút nào. Bạch Lộ cảm thấy lực đạo không chế của Lương Phi Phàm đã nhẹ đi không ít. Cô liền lập tức duỗi tay, đẩy người đang quỳ gối giữa hai chân mình ra. Ngồi ở giữa nên Lương Phi Phàm không kịp phòng bị, bị Bạch Lộ đẩy ra khiến cơ anh thể lảo đảo một chút, dây lưng còn chưa cởi xong, ánh mắt nhìn về cô gái đang mặc váy ngủ ngồi trên sofa cố gắng che đi cơ thể của mình, cũng lúc ấy, cô cầm lấy cốc thủy tinh trên bàn trà dùng lực ném xuống sàn nhà.
......
Cái cốc rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng giòn tan, vỡ thành nhiều mảnh, Bạch Lộ đi nhanh tới, cầm lấy một mảnh vỡ gắt gao mà nắm chặt trong tay.
Lương Phi Phàm trơ mắt nhìn cô nhặt lên mảnh thủy tinh, trong lòng nhảy dựng, bức nhanh tới, Bạch Lộ cũng theo đó mà lùi lại phía sau, đem mảnh vỡ ấn cổ mình, kìm nén nước mắt, tất cả chỉ còn lại là lạnh lùng:
"Đừng tới đây!"
"Bạch lộ ——"
Ngu quan lạnh lùng của Lương Phi Phàm lúc này bị che kín một tầng lệ khí, anh nhíu mày nhìn Bạch Lộ, thanh âm cũng vì thế mà phát run:
"... Đừng làm gì xằng bậy, nghe lời, đem đồ vật trong tay đưa cho anh, Bạch Lộ... Nghe lời, em ngoan một chút, được không? Bỏ mảnh cốc ra."
"Anh đừng qua đây."
Bạch Lộ lắc đầu, nước mắt dọc theo khóe môi chảy xuống, chỉ cần mấp máy môi, những giọt nước mắt liền tràn vào, vị mặn chát trên đầu lưỡi. Không phải nước mắt của hạnh phúc, mà là đau khổ. Bạch Lộ càng cảm thấy khó chịu, lại vô cùng kiên định:
"... Đừng qua đây, Lương Phi Phàm, nếu anh lại muốn đi tới đây, tôi sẽ tự sát ——"
"Bạch lộ!"
"Anh đừng gọi tôi!"
"Nghe lời anh, em thả mảnh cốc trên tay xuống, anh sẽ không chạm vào em, anh thề không chạm vào em, ngoan, thả xuống."
Cuộc đời Lương Phi Phàm lần đầu tiên hoảng loạn đến như vậy, nói năng có chút lộn xộn, chứng tỏ lúc này đây anh vô cùng sợ hãi, người phụ nữ mạnh mẽ này chắc chắn sẽ dám cắt cổ tự sát. Trái tim Lương Phi Phàm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một bước cũng không dám tiến lên, đáy mắt quay cuồng đều là kinh hoảng thất thố.
"Được, anh ra ngoài trước, em bỏ thứ trên tay xuống, tay em đang chảy máu kìa......"
Bàn tay thật sự đã chảy máu.
Mảnh vỡ của cốc mà Bạch Lộ nhặt lên là một mảnh thủy tinh nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén, lại bị cô gắt gao nắm chặt trong tay, vừa vặn mặt sắc nhọn tiếp xúc với lòng bàn tay cô, màu đỏ tươi của máu nhanh chóng nhuộm đỏ rỉ ra từ các kẽ tay.
Đôi mắt Lương Phi Phàm đều đã đỏ lên, rống giận:
"Em nói xem phải như thế nào thì mới chịu hả giận thì cứ nhằm vào anh đi. Bạch Lộ, em có biết làm như vậy là tự thương tổn chính mình, cũng là thương tổn anh? Buông, đem mảnh vỡ buông —— anh nói em buông ra!"
"Vậy còn anh? Không phải anh cũng thương tổn tôi hay sao? Anh cưỡng chế giam tôi ở nơi này, nhưng tôi lại có thể làm bất cứ việc gì, tôi hôm nay có thể cầm mảnh thủy tinh thương tổn chính mình, ngày mai tôi cũng có thể làm như vậy... Lương Phi Phàm, anh cảm thấy, anh có thể ngăn được sao?
......
"...... Cho tôi rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở lại đây nữa, nếu không tôi sẽ thật sự cứa mảnh thủy tinh này vào cổ"
"Không cần! Bạch lộ, không cần như vậy, không cần xúc động, có chuyện gì anh và em cùng nói ——"
Lương Phi Phàm duỗi tay, khớp xương rõ ràng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đôi tay ấy đang run rẩy, Ngay cả giọng nói của anh, cũng đang run rẩy, đôi mắt đầy tơ máu.
"Em muốn đi có phải không? Anh cho em đi, em không cần xúc động, không được làm thương tổn chính mình, có nghe hay không?"
Bạch Lộ vẫn như cũ gắt gao cằm chặt mảnh thủy tinh, bàn tay đều đã bị cắt nát, cô lại hồn nhiên không cảm thấy đau đớn, bởi vì thân thể có một nơi so bàn tay càng đau, làm cô không thể hô hấp, hai mắt mê mang đẫm nước mắt, cô nhìn người đàn ông kia, tựa hồ càng mê mang hơn.
Ngũ quan thâm thúy, đôi mắt kia thật sự rất mê người, mắt như thu thủy, khóe mắt xếch thon dài, đáy mắt lại chứa vài phần thanh nhã... Bạch Lộ đã từng nghĩ, đôi mắt ấy, còn lóa mắt hơn cả bầu trời đầy sao, mà anh, cũng là ngôi sao của bản thân mình, trong thế giới của cô, chỉ có ngôi sao sáng lấp lánh kia.
Nhưng mà hiện tại, ngôi sao ấy muốn xụp đổ, từ nay thế giới của cô, có phải hay không chỉ còn lại một mảnh đen nhánh?
"... Anh cho tất cả những người dưới lầu đều rời đi, sau đó anh cũng đi đi!"
Lương Phi Phàm siết chặt đôi tay, dùng sức rất mạnh làm mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, anh trơ mắt nhìn cô nắm chặt mảnh thủy tinh, nhìn bàn tay trắng nõn của cô đang chảy ra máu đỏ tươi, trái tim anh vô cùng đau đớn, anh không có dũng khí tiếp tục nhìn cô như vậy, tay cô chảy máu, giống như là có người cầm đồ sắc nhọn, đâm vào đầu quả tim anh.
"... Được, anh đi, anh cho những người đó đều đi hết, em bình tĩnh một chút, đừng làm thương tổn chính mình, Bạch Lộ..."
"Anh đi đi, lập tức đi đi!"
Bạch Lộ hít sâu một hơi, từng chữ nói ra đều có máu của cô từ kẽ tay chảy ra rớt xuống sàn nhà, tạo thành một vòng màu đỏ tươi đẹp. Trái tim Lương Phi Phàm đau đớn, hoảng loạn, khẩn trương, bất an, làm anh không thể nào bình tĩnh được, lần đầu tiên anh cảm giác được sự việc không nằm trong khống chế của mình.
Người con gái trước mắt này, không nằm trong sự khống chế của anh.
Cô vẫn luôn quật cường như vậy, thà làm ngọc vỡ, anh còn có thể làm gì bây giờ? Trong lòng anh biết rõ những ủy khuất mà cô phải chịu, nhưng anh lại không biết làm cách nào để xoa dịu lòng cô, lại dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, cuối cùng khiến hai người rơi vào cảnh như bây giờ.
......
"Được, anh đi, lập tức đi."
Lưng Phi Phàm đem ánh mắt đặt trên bàn tay đang rỉ máu, môi mỏng tái nhợt gần như không có một tia huyết sắc.
"Em muốn đi nơi nào cũng được, anh sẽ không ngăn em nữa, Bạch Lộ, không được tự thương tổn bản thân nữa, đây là yêu cầu cuối cùng của anh. Em muốn đi nơi nào? Anh bảo tài xế......"
"Không cần! Không cần người của anh đưa tôi đi, trả điện thoại lại cho tôi, ngay bây giờ!"
"Hiện tại đã khuya lắm rồi, em có quen biết ai ở đây đâu? Ai em cũng không biết, em có thể liên hệ với ai......"
"Đây là việc của tôi."
Mũi cay quá, hốc mắt cũng cay cùng với chua xót. Từ nãy đến giờ vẫn duy trì một động tác cầm mảnh thủy tinh, càng khiến cô cảm thấy mệt mỏi hơn, giọng nói cô nghẹn ngào, khàn khàn khó nghe, nhưng lại ngoan cố cứng rắn như là đá, từng câu từng chữ mà nói:
"Về sau, chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa, cho nên chuyện của tôi, anh không cần quản."
"...... Bạch lộ!"
"Không cần nói nữa."
Bạch Lộ gắt gao cắn môi, có vài lời rất muốn nói, bởi vì sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, cô đánh gãy lời nói của Lương Phi Phàm.
"... Xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe bất cứ câu nói nào của anh nữa, để cho tôi hận anh, như vậy, ít nhất tôi còn có thể dựa vào phần oán hận này, tôi sẽ buông bỏ dễ hơn, tôi sẽ sống thực tốt. Anh yên tâm, chỉ cần anh thả tôi đi, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống tôi, tôi nhất định sẽ sống thật tốt."
Cho nhau một con đường sống, để còn có thể lưu lại người sống.
Ánh mắt Lương Phi Phàm sáng quắc mà nhìn cô, tất cả sự chua xót, không cam lòng, thống khổ của cô anh đều thu hết ở đáy mắt, anh đã quá quen thuộc cô, cho nên muốn đoán được tâm tư cô cũng không khó chút nào.
Nhân sinh trên đời, nhiều thứ khó che giấu, mà tình yêu, chính là một trong số đó.
Mà thống khổ nhất, đối với anh cũng chính là —— rõ ràng là hai người yêu nhau, lại phải dùng phương thức thảm thiết như vậy mà chia đôi hai ngả.
Lương Phi Phàm rũ mi, sau một lát mới ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy mang điểm đau xót chăm chú nhìn cô, mở miệng nói chuyện ngữ khí ôn hòa.
"Thật xin lỗi, Bạch Lộ, anh nợ em quá nhiều. Nói một câu xin lỗi, anh biết căn bản là không đủ. Từ lúc cầu hôn em, anh đã nói rồi, sẽ không để em rơi lệ lần nào nữa. Nhưng mà bây giờ, em ở trước mặt anh không chỉ rớt nước mắt còn đổ máu. Tất cả là anh không tốt, quá thất bại. Không nghĩ tới, có một ngày, chúng ta phải dùng phương thức kịch liệt như vậy làm tổn thương đối phương. Anh hiểu, cá không thể thoát khỏi tay gấu. Anh thừa nhận, anh thật sự không có cách nào, anh không thể mặc kệ Lương thị, hay Lương gia, trên vai anh bây giờ có quá nhiều trách nhiệm. Nhưng mà, anh không có quyền yêu cầu em cùng gánh vác với anh..."
"Nhưng là Bạch Lộ, anh yêu em, em phải tin tưởng anh."
"...... Anh không cam lòng để em ra, những gì có thể nói, anh đã nghĩ qua, mặc kệ dùng phương pháp, anh đều muốn giữ em bên cạnh, anh nguyện ý dùng thời gian cả đời, để xoa dịu những nỗi đau trong em."
"...... Nhưng mà hiện tại, anh lại không thể trơ mắt nhìn em tự tổn thương chính mình, cho nên anh nguyện ý lui bước."
.....
Lương Phi Phàm khom lưng, duỗi tay, cầm lấy áo khoác trên sofa. Anh không mặc lại, cúc áo sơ mi cũng đã cởi hơn nửa, vạt áo còn từ quần tây bên trong rơi ra, bộ dáng lỏng lẻo, có vài phần chật vật. Anh xoay người, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Lộ, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
Chờ đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Bạch Lộ mới cảm thấy được giải thoát, mảnh pha lê trong tay rơi xuống sàn vang lên tiếng kêu lạch cạch. Cả người cô mềm oặt mà ngã xuống, cả người ở trên ghế sofa. Bàn tay bị thương giật giật, chỉ toàn máu là máu, cô lại bất ngờ mà cười rộ lên.
Dùng phương thức kịch liệt như vậy để đổi lấy tự do của bản thân, nhưng mà... vẫn cảm thấy đau, thân thể không có chỗ nào là không đau.
......
Phi Phàm, Phi Phàm...
Trong lòng cô không ngừng mặc niệm cái tên này, một lần lại một lần, cứ lập đi lập lại, làm hai chữ ấy khắc sâu vào trái tim đau đớn của cô.
Không phải không yêu nên muốn rời đi, mà bởi vì quá yêu, quá để ý, đáy mắt rốt cuộc không chấp nhận được một hạt cát nhỏ nào cho nên mới muốn đi.
Càng yêu thì càng khó giữ...
Lần này Lương Phi Phàm, không có thất hứa. Bạch Lộ ở trong phòng, rửa sạch vết thương trên tay, trong phòng có một hòm thuốc nhỏ, cô chỉ qua loa mà băng bó một chút, sau đó thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới xuống lầu, quả nhiên phát hiện những người nơi này đều đã đi rồi.
Chỉ còn mỗi quản gia, giờ phút này đang đứng ở phòng khách. Bạch Lộ ở đây ba ngày, không nói chuyện với mọi người, cho nên cũng không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, nhưng mà mỗi lần có chuyện gì, đều là ông ta trao đổi với mình, cho nên Bạch Lộ phỏng đoán, người này hẳn là quản gia.
Bạch Lộ thấy anh tháo dây lưng, trong lòng co lại, cô biết Lương Phi Phàm không phải đang đùa giỡn với mình, anh thật sự muốn tới, sao có thể?
Lúc này, sao anh ta có thể làm chuyện này với mình?
Có lẽ là vì cảm xúc oán hận sâu sắc, nên hành động tán tỉnh của Lương Phi Phàm cũng không xoa dịu trong cô một chút nào. Bạch Lộ cảm thấy lực đạo không chế của Lương Phi Phàm đã nhẹ đi không ít. Cô liền lập tức duỗi tay, đẩy người đang quỳ gối giữa hai chân mình ra. Ngồi ở giữa nên Lương Phi Phàm không kịp phòng bị, bị Bạch Lộ đẩy ra khiến cơ anh thể lảo đảo một chút, dây lưng còn chưa cởi xong, ánh mắt nhìn về cô gái đang mặc váy ngủ ngồi trên sofa cố gắng che đi cơ thể của mình, cũng lúc ấy, cô cầm lấy cốc thủy tinh trên bàn trà dùng lực ném xuống sàn nhà.
......
Cái cốc rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng giòn tan, vỡ thành nhiều mảnh, Bạch Lộ đi nhanh tới, cầm lấy một mảnh vỡ gắt gao mà nắm chặt trong tay.
Lương Phi Phàm trơ mắt nhìn cô nhặt lên mảnh thủy tinh, trong lòng nhảy dựng, bức nhanh tới, Bạch Lộ cũng theo đó mà lùi lại phía sau, đem mảnh vỡ ấn cổ mình, kìm nén nước mắt, tất cả chỉ còn lại là lạnh lùng:
"Đừng tới đây!"
"Bạch lộ ——"
Ngu quan lạnh lùng của Lương Phi Phàm lúc này bị che kín một tầng lệ khí, anh nhíu mày nhìn Bạch Lộ, thanh âm cũng vì thế mà phát run:
"... Đừng làm gì xằng bậy, nghe lời, đem đồ vật trong tay đưa cho anh, Bạch Lộ... Nghe lời, em ngoan một chút, được không? Bỏ mảnh cốc ra."
"Anh đừng qua đây."
Bạch Lộ lắc đầu, nước mắt dọc theo khóe môi chảy xuống, chỉ cần mấp máy môi, những giọt nước mắt liền tràn vào, vị mặn chát trên đầu lưỡi. Không phải nước mắt của hạnh phúc, mà là đau khổ. Bạch Lộ càng cảm thấy khó chịu, lại vô cùng kiên định:
"... Đừng qua đây, Lương Phi Phàm, nếu anh lại muốn đi tới đây, tôi sẽ tự sát ——"
"Bạch lộ!"
"Anh đừng gọi tôi!"
"Nghe lời anh, em thả mảnh cốc trên tay xuống, anh sẽ không chạm vào em, anh thề không chạm vào em, ngoan, thả xuống."
Cuộc đời Lương Phi Phàm lần đầu tiên hoảng loạn đến như vậy, nói năng có chút lộn xộn, chứng tỏ lúc này đây anh vô cùng sợ hãi, người phụ nữ mạnh mẽ này chắc chắn sẽ dám cắt cổ tự sát. Trái tim Lương Phi Phàm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một bước cũng không dám tiến lên, đáy mắt quay cuồng đều là kinh hoảng thất thố.
"Được, anh ra ngoài trước, em bỏ thứ trên tay xuống, tay em đang chảy máu kìa......"
Bàn tay thật sự đã chảy máu.
Mảnh vỡ của cốc mà Bạch Lộ nhặt lên là một mảnh thủy tinh nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén, lại bị cô gắt gao nắm chặt trong tay, vừa vặn mặt sắc nhọn tiếp xúc với lòng bàn tay cô, màu đỏ tươi của máu nhanh chóng nhuộm đỏ rỉ ra từ các kẽ tay.
Đôi mắt Lương Phi Phàm đều đã đỏ lên, rống giận:
"Em nói xem phải như thế nào thì mới chịu hả giận thì cứ nhằm vào anh đi. Bạch Lộ, em có biết làm như vậy là tự thương tổn chính mình, cũng là thương tổn anh? Buông, đem mảnh vỡ buông —— anh nói em buông ra!"
"Vậy còn anh? Không phải anh cũng thương tổn tôi hay sao? Anh cưỡng chế giam tôi ở nơi này, nhưng tôi lại có thể làm bất cứ việc gì, tôi hôm nay có thể cầm mảnh thủy tinh thương tổn chính mình, ngày mai tôi cũng có thể làm như vậy... Lương Phi Phàm, anh cảm thấy, anh có thể ngăn được sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......
"...... Cho tôi rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở lại đây nữa, nếu không tôi sẽ thật sự cứa mảnh thủy tinh này vào cổ"
"Không cần! Bạch lộ, không cần như vậy, không cần xúc động, có chuyện gì anh và em cùng nói ——"
Lương Phi Phàm duỗi tay, khớp xương rõ ràng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đôi tay ấy đang run rẩy, Ngay cả giọng nói của anh, cũng đang run rẩy, đôi mắt đầy tơ máu.
"Em muốn đi có phải không? Anh cho em đi, em không cần xúc động, không được làm thương tổn chính mình, có nghe hay không?"
Bạch Lộ vẫn như cũ gắt gao cằm chặt mảnh thủy tinh, bàn tay đều đã bị cắt nát, cô lại hồn nhiên không cảm thấy đau đớn, bởi vì thân thể có một nơi so bàn tay càng đau, làm cô không thể hô hấp, hai mắt mê mang đẫm nước mắt, cô nhìn người đàn ông kia, tựa hồ càng mê mang hơn.
Ngũ quan thâm thúy, đôi mắt kia thật sự rất mê người, mắt như thu thủy, khóe mắt xếch thon dài, đáy mắt lại chứa vài phần thanh nhã... Bạch Lộ đã từng nghĩ, đôi mắt ấy, còn lóa mắt hơn cả bầu trời đầy sao, mà anh, cũng là ngôi sao của bản thân mình, trong thế giới của cô, chỉ có ngôi sao sáng lấp lánh kia.
Nhưng mà hiện tại, ngôi sao ấy muốn xụp đổ, từ nay thế giới của cô, có phải hay không chỉ còn lại một mảnh đen nhánh?
"... Anh cho tất cả những người dưới lầu đều rời đi, sau đó anh cũng đi đi!"
Lương Phi Phàm siết chặt đôi tay, dùng sức rất mạnh làm mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, anh trơ mắt nhìn cô nắm chặt mảnh thủy tinh, nhìn bàn tay trắng nõn của cô đang chảy ra máu đỏ tươi, trái tim anh vô cùng đau đớn, anh không có dũng khí tiếp tục nhìn cô như vậy, tay cô chảy máu, giống như là có người cầm đồ sắc nhọn, đâm vào đầu quả tim anh.
"... Được, anh đi, anh cho những người đó đều đi hết, em bình tĩnh một chút, đừng làm thương tổn chính mình, Bạch Lộ..."
"Anh đi đi, lập tức đi đi!"
Bạch Lộ hít sâu một hơi, từng chữ nói ra đều có máu của cô từ kẽ tay chảy ra rớt xuống sàn nhà, tạo thành một vòng màu đỏ tươi đẹp. Trái tim Lương Phi Phàm đau đớn, hoảng loạn, khẩn trương, bất an, làm anh không thể nào bình tĩnh được, lần đầu tiên anh cảm giác được sự việc không nằm trong khống chế của mình.
Người con gái trước mắt này, không nằm trong sự khống chế của anh.
Cô vẫn luôn quật cường như vậy, thà làm ngọc vỡ, anh còn có thể làm gì bây giờ? Trong lòng anh biết rõ những ủy khuất mà cô phải chịu, nhưng anh lại không biết làm cách nào để xoa dịu lòng cô, lại dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, cuối cùng khiến hai người rơi vào cảnh như bây giờ.
......
"Được, anh đi, lập tức đi."
Lưng Phi Phàm đem ánh mắt đặt trên bàn tay đang rỉ máu, môi mỏng tái nhợt gần như không có một tia huyết sắc.
"Em muốn đi nơi nào cũng được, anh sẽ không ngăn em nữa, Bạch Lộ, không được tự thương tổn bản thân nữa, đây là yêu cầu cuối cùng của anh. Em muốn đi nơi nào? Anh bảo tài xế......"
"Không cần! Không cần người của anh đưa tôi đi, trả điện thoại lại cho tôi, ngay bây giờ!"
"Hiện tại đã khuya lắm rồi, em có quen biết ai ở đây đâu? Ai em cũng không biết, em có thể liên hệ với ai......"
"Đây là việc của tôi."
Mũi cay quá, hốc mắt cũng cay cùng với chua xót. Từ nãy đến giờ vẫn duy trì một động tác cầm mảnh thủy tinh, càng khiến cô cảm thấy mệt mỏi hơn, giọng nói cô nghẹn ngào, khàn khàn khó nghe, nhưng lại ngoan cố cứng rắn như là đá, từng câu từng chữ mà nói:
"Về sau, chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa, cho nên chuyện của tôi, anh không cần quản."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...... Bạch lộ!"
"Không cần nói nữa."
Bạch Lộ gắt gao cắn môi, có vài lời rất muốn nói, bởi vì sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa, cô đánh gãy lời nói của Lương Phi Phàm.
"... Xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe bất cứ câu nói nào của anh nữa, để cho tôi hận anh, như vậy, ít nhất tôi còn có thể dựa vào phần oán hận này, tôi sẽ buông bỏ dễ hơn, tôi sẽ sống thực tốt. Anh yên tâm, chỉ cần anh thả tôi đi, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống tôi, tôi nhất định sẽ sống thật tốt."
Cho nhau một con đường sống, để còn có thể lưu lại người sống.
Ánh mắt Lương Phi Phàm sáng quắc mà nhìn cô, tất cả sự chua xót, không cam lòng, thống khổ của cô anh đều thu hết ở đáy mắt, anh đã quá quen thuộc cô, cho nên muốn đoán được tâm tư cô cũng không khó chút nào.
Nhân sinh trên đời, nhiều thứ khó che giấu, mà tình yêu, chính là một trong số đó.
Mà thống khổ nhất, đối với anh cũng chính là —— rõ ràng là hai người yêu nhau, lại phải dùng phương thức thảm thiết như vậy mà chia đôi hai ngả.
Lương Phi Phàm rũ mi, sau một lát mới ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy mang điểm đau xót chăm chú nhìn cô, mở miệng nói chuyện ngữ khí ôn hòa.
"Thật xin lỗi, Bạch Lộ, anh nợ em quá nhiều. Nói một câu xin lỗi, anh biết căn bản là không đủ. Từ lúc cầu hôn em, anh đã nói rồi, sẽ không để em rơi lệ lần nào nữa. Nhưng mà bây giờ, em ở trước mặt anh không chỉ rớt nước mắt còn đổ máu. Tất cả là anh không tốt, quá thất bại. Không nghĩ tới, có một ngày, chúng ta phải dùng phương thức kịch liệt như vậy làm tổn thương đối phương. Anh hiểu, cá không thể thoát khỏi tay gấu. Anh thừa nhận, anh thật sự không có cách nào, anh không thể mặc kệ Lương thị, hay Lương gia, trên vai anh bây giờ có quá nhiều trách nhiệm. Nhưng mà, anh không có quyền yêu cầu em cùng gánh vác với anh..."
"Nhưng là Bạch Lộ, anh yêu em, em phải tin tưởng anh."
"...... Anh không cam lòng để em ra, những gì có thể nói, anh đã nghĩ qua, mặc kệ dùng phương pháp, anh đều muốn giữ em bên cạnh, anh nguyện ý dùng thời gian cả đời, để xoa dịu những nỗi đau trong em."
"...... Nhưng mà hiện tại, anh lại không thể trơ mắt nhìn em tự tổn thương chính mình, cho nên anh nguyện ý lui bước."
.....
Lương Phi Phàm khom lưng, duỗi tay, cầm lấy áo khoác trên sofa. Anh không mặc lại, cúc áo sơ mi cũng đã cởi hơn nửa, vạt áo còn từ quần tây bên trong rơi ra, bộ dáng lỏng lẻo, có vài phần chật vật. Anh xoay người, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Lộ, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
Chờ đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, Bạch Lộ mới cảm thấy được giải thoát, mảnh pha lê trong tay rơi xuống sàn vang lên tiếng kêu lạch cạch. Cả người cô mềm oặt mà ngã xuống, cả người ở trên ghế sofa. Bàn tay bị thương giật giật, chỉ toàn máu là máu, cô lại bất ngờ mà cười rộ lên.
Dùng phương thức kịch liệt như vậy để đổi lấy tự do của bản thân, nhưng mà... vẫn cảm thấy đau, thân thể không có chỗ nào là không đau.
......
Phi Phàm, Phi Phàm...
Trong lòng cô không ngừng mặc niệm cái tên này, một lần lại một lần, cứ lập đi lập lại, làm hai chữ ấy khắc sâu vào trái tim đau đớn của cô.
Không phải không yêu nên muốn rời đi, mà bởi vì quá yêu, quá để ý, đáy mắt rốt cuộc không chấp nhận được một hạt cát nhỏ nào cho nên mới muốn đi.
Càng yêu thì càng khó giữ...
Lần này Lương Phi Phàm, không có thất hứa. Bạch Lộ ở trong phòng, rửa sạch vết thương trên tay, trong phòng có một hòm thuốc nhỏ, cô chỉ qua loa mà băng bó một chút, sau đó thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới xuống lầu, quả nhiên phát hiện những người nơi này đều đã đi rồi.
Chỉ còn mỗi quản gia, giờ phút này đang đứng ở phòng khách. Bạch Lộ ở đây ba ngày, không nói chuyện với mọi người, cho nên cũng không biết người này rốt cuộc có thân phận gì, nhưng mà mỗi lần có chuyện gì, đều là ông ta trao đổi với mình, cho nên Bạch Lộ phỏng đoán, người này hẳn là quản gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro