Chương 215
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Cái ly đó vỡ tan, cô nhặt lên là miếng vỡ sắc bén nhất, Bạch Lộ lại nắm
trong tay thật chặt, miếng thủy tinh sắc bén vừa vặn cắt vào lòng bàn
tay của cô, máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đầy bàn tay.
Mắt Lương Phi Phàm cũng đỏ lên, gầm thét: “Em muốn làm thế nào mới có thể hả giận thì cứ làm với anh. Em có biết em như vậy là làm tổn thương chính mình, cũng là tổn thương anh? Bạch Lộ, bỏ nó xuống… Anh bảo em bỏ nó xuống!”
“Vậy anh thì sao? Không phải anh cũng ở đây làm tổn thương tôi sao?”
“Cho dù anh cưỡng ép giam tôi lại thì tôi luôn có thể làm một số chuyện, hôm nay tôi có thể cầm miếng thủy tinh cắt mình, ngày mai tôi cũng có thể như vậy… Lương Phi Phàm, anh cảm thấy anh có thể ngăn được sao?”
…
“Để tôi rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở nơi này nữa, nếu không bây giờ tôi sẽ cắt…”
“Đừng! Bạch Lộ, không nên như vậy, đừng làm điều dại dột, có chuyện gì anh và em từ từ nói…”
Lương Phi Phàm đưa tay, ngón tay rất rắn rỏi nhưng rõ ràng đang run rẩy, giọng của anh cũng đang run run, hốc mắt đã đỏ au hiện đầy tia máu: “Em muốn đi phải không? Anh để em đi, em đừng làm điều dại dột, đừng làm tổn thương chính mình, có nghe không?”
Bạch Lộ vẫn nắm thật chặt miếng thủy tinh, bàn tay đều đã bị cắt toạc nhưng cô vẫn không cảm giác được đâu đớn, bởi vì thân thể có một nơi so với tay càng đau hơn khiến cô khó mà hô hấp được. Hai mắt ngấn lệ mờ mịt, người đàn ông kia dường như cũng đã mơ hồ.
Gương mặt góc cạnh rắn rỏi như vậy, đôi mắt kia là thứ có thể mê muội người nhất, tĩnh lặng như nước mùa thu, khóe mắt nhỏ hơi chếch lên, đáy mắt lại ẩn chứa mấy phần thanh nhã… Cô đã từng nghĩ đôi mắt này so với sao trên trời còn sáng hơn, mà anh ấy cũng là ngôi sao của mình, là thứ lóng lánh nhất trong cả thế giới của mình.
Nhưng bây giờ ngôi sao đó đã vụt tắt, từ đây thế giới cô có phải hay không sẽ là một mảng đen nhánh?
“… Anh bảo những người dưới lầu rời đi, sau đó anh cũng rời đi.”
Hai tay Lương Phi Phàm siết chặt lại, lực rất lớn khiến gân xanh hằn lên trên mu bàn tay của anh. Anh trơ mắt nhìn cô siết mảnh thủy tinh kia, nhìn bàn tay trắng nõn đang rỉ máu của cô khiến anh đau nhói. Anh cũng không có cách nào có thể tiếp tục nhìn, tay cô đang chảy máu giống như có người đầm vật nhọn đâm vào tim anh vậy.
“Được, anh đi, anh sẽ bảo những người đó cũng đi. Em tỉnh táo một chút, đừng làm tổn thương mình, Bạch Lộ…”
“Anh đi đi, đi ngay lập tức!”
Bạch Lộ hít sâu một hơi, mỗi một tiếng cô nói đều có máu tơi chảy theo cổ tay nhỏ xuống, rơi trên sàn nhà hình thành một vòng tròn màu đỏ tươi. Trái tim Lương Phi Phàm thắt lại, hốt hoảng, khẩn trương, bất an khiến cho anh không thể suy tính như bình thường, lần đầu tiên anh cảm giác được tất cả mọi chuyện đều không thể ở trong lòng bàn tay của mình.
Người phụ nữ trước mắt này sẽ không để anh giữ trong tay nữa.
Cô chính là quật cường như vậy, thà làm ngọc vỡ, anh còn có thể làm sao?
Trong lòng anh rất rõ tất cả những ấm ức của cô, nhưng không biết phải làm thế nào để xoa dịu đau đớn cho cô, dùng phương pháp ngu xuẩn nhất cuối cùng lại rơi vào cảnh chống cự kịch liệt như vậy.
…
“Được, anh đi, anh đi ngay lập tức.”
Ánh mắt anh dừng trên tay cô, môi mỏng tái nhợt gần như không có một tia huyết sắc: “Em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ không ngăn cản em nữa. Bạch Lộ, đừng làm tổn thương chính mình, đây là yêu cầu cuối cùng của anh. Em muốn đi đâu? Anh sẽ bảo tài xế…”
“Không cần! Không cần người của anh đưa tôi. Anh trả điện thoại lại cho tôi, bây giờ tôi phải đi!”
“Bây giờ đã muộn lắm rồi, em ở nước Anh biết ai? Ai em cũng không quen, em dùng điện thoại có thể liên lạc với ai…”
“Đây là chuyện của tôi.” Mũi cô đã cay, hốc mắt cũng quá cay, vẫn luôn duy trì động tác khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Giọng cô nghẹn lại, không nói to được nhưng lại ngoan cố cứng rắn như đá, từng câu từng chữ nói: “Sau này chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa, cho nên chuyện của tôi anh không cần xen vào.”
“Bạch Lộ!”
“Đừng nói gì nữa.”
Cô mím chặt môi lại, có mấy lời rất muốn nói, bởi vì sợ không nói thì sau này cũng sẽ không có cơ hội nói nữa, cô chặn lời anh lại: “Mong anh đừng nói gì nữa cả, tôi không muốn nghe bất cứ gì từ anh. Hãy để tôi oán hận anh, như vậy ít nhất tôi vẫn còn có thể oán hận để dễ buông bỏ hơn, tôi sẽ sống tốt được. Anh yên tâm, chỉ cần anh để tôi đi, không can thiệp nữa thì tôi nhất định sẽ sống rất tốt.”
Để cho nhau một con đường sống, cho lẫn nhau một lối thoát.
Mắt Lương Phi Phàm cũng đỏ lên, gầm thét: “Em muốn làm thế nào mới có thể hả giận thì cứ làm với anh. Em có biết em như vậy là làm tổn thương chính mình, cũng là tổn thương anh? Bạch Lộ, bỏ nó xuống… Anh bảo em bỏ nó xuống!”
“Vậy anh thì sao? Không phải anh cũng ở đây làm tổn thương tôi sao?”
“Cho dù anh cưỡng ép giam tôi lại thì tôi luôn có thể làm một số chuyện, hôm nay tôi có thể cầm miếng thủy tinh cắt mình, ngày mai tôi cũng có thể như vậy… Lương Phi Phàm, anh cảm thấy anh có thể ngăn được sao?”
…
“Để tôi rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở nơi này nữa, nếu không bây giờ tôi sẽ cắt…”
“Đừng! Bạch Lộ, không nên như vậy, đừng làm điều dại dột, có chuyện gì anh và em từ từ nói…”
Lương Phi Phàm đưa tay, ngón tay rất rắn rỏi nhưng rõ ràng đang run rẩy, giọng của anh cũng đang run run, hốc mắt đã đỏ au hiện đầy tia máu: “Em muốn đi phải không? Anh để em đi, em đừng làm điều dại dột, đừng làm tổn thương chính mình, có nghe không?”
Bạch Lộ vẫn nắm thật chặt miếng thủy tinh, bàn tay đều đã bị cắt toạc nhưng cô vẫn không cảm giác được đâu đớn, bởi vì thân thể có một nơi so với tay càng đau hơn khiến cô khó mà hô hấp được. Hai mắt ngấn lệ mờ mịt, người đàn ông kia dường như cũng đã mơ hồ.
Gương mặt góc cạnh rắn rỏi như vậy, đôi mắt kia là thứ có thể mê muội người nhất, tĩnh lặng như nước mùa thu, khóe mắt nhỏ hơi chếch lên, đáy mắt lại ẩn chứa mấy phần thanh nhã… Cô đã từng nghĩ đôi mắt này so với sao trên trời còn sáng hơn, mà anh ấy cũng là ngôi sao của mình, là thứ lóng lánh nhất trong cả thế giới của mình.
Nhưng bây giờ ngôi sao đó đã vụt tắt, từ đây thế giới cô có phải hay không sẽ là một mảng đen nhánh?
“… Anh bảo những người dưới lầu rời đi, sau đó anh cũng rời đi.”
Hai tay Lương Phi Phàm siết chặt lại, lực rất lớn khiến gân xanh hằn lên trên mu bàn tay của anh. Anh trơ mắt nhìn cô siết mảnh thủy tinh kia, nhìn bàn tay trắng nõn đang rỉ máu của cô khiến anh đau nhói. Anh cũng không có cách nào có thể tiếp tục nhìn, tay cô đang chảy máu giống như có người đầm vật nhọn đâm vào tim anh vậy.
“Được, anh đi, anh sẽ bảo những người đó cũng đi. Em tỉnh táo một chút, đừng làm tổn thương mình, Bạch Lộ…”
“Anh đi đi, đi ngay lập tức!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Lộ hít sâu một hơi, mỗi một tiếng cô nói đều có máu tơi chảy theo cổ tay nhỏ xuống, rơi trên sàn nhà hình thành một vòng tròn màu đỏ tươi. Trái tim Lương Phi Phàm thắt lại, hốt hoảng, khẩn trương, bất an khiến cho anh không thể suy tính như bình thường, lần đầu tiên anh cảm giác được tất cả mọi chuyện đều không thể ở trong lòng bàn tay của mình.
Người phụ nữ trước mắt này sẽ không để anh giữ trong tay nữa.
Cô chính là quật cường như vậy, thà làm ngọc vỡ, anh còn có thể làm sao?
Trong lòng anh rất rõ tất cả những ấm ức của cô, nhưng không biết phải làm thế nào để xoa dịu đau đớn cho cô, dùng phương pháp ngu xuẩn nhất cuối cùng lại rơi vào cảnh chống cự kịch liệt như vậy.
…
“Được, anh đi, anh đi ngay lập tức.”
Ánh mắt anh dừng trên tay cô, môi mỏng tái nhợt gần như không có một tia huyết sắc: “Em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ không ngăn cản em nữa. Bạch Lộ, đừng làm tổn thương chính mình, đây là yêu cầu cuối cùng của anh. Em muốn đi đâu? Anh sẽ bảo tài xế…”
“Không cần! Không cần người của anh đưa tôi. Anh trả điện thoại lại cho tôi, bây giờ tôi phải đi!”
“Bây giờ đã muộn lắm rồi, em ở nước Anh biết ai? Ai em cũng không quen, em dùng điện thoại có thể liên lạc với ai…”
“Đây là chuyện của tôi.” Mũi cô đã cay, hốc mắt cũng quá cay, vẫn luôn duy trì động tác khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Giọng cô nghẹn lại, không nói to được nhưng lại ngoan cố cứng rắn như đá, từng câu từng chữ nói: “Sau này chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa, cho nên chuyện của tôi anh không cần xen vào.”
“Bạch Lộ!”
“Đừng nói gì nữa.”
Cô mím chặt môi lại, có mấy lời rất muốn nói, bởi vì sợ không nói thì sau này cũng sẽ không có cơ hội nói nữa, cô chặn lời anh lại: “Mong anh đừng nói gì nữa cả, tôi không muốn nghe bất cứ gì từ anh. Hãy để tôi oán hận anh, như vậy ít nhất tôi vẫn còn có thể oán hận để dễ buông bỏ hơn, tôi sẽ sống tốt được. Anh yên tâm, chỉ cần anh để tôi đi, không can thiệp nữa thì tôi nhất định sẽ sống rất tốt.”
Để cho nhau một con đường sống, cho lẫn nhau một lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro