Chương 218
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Cứ một mình đi về phía trước, Bạch Lộ không quay đầu cho nên cũng không
biết chỉ cần cô quay đầu lại có thể thấy được cách đó không xa có một
bóng dài tịch mịch đi trên con đường nhỏ.
Chỉ khác là, người phía sau, trong đáy mắt chỉ có người trước mặt, theo bước chân cô đi về phía trước.
Thế giới này lớn như vậy nhưng anh thật sợ, sợ chỉ cần quay người sẽ không thấy em nữa, đồng ý với em sẽ không theo em nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không đồng ý với chính mình.
***
Bạch Lộ không quá quen thuộc đường xá ở nước Anh, nhất là ở chỗ này cô lại chưa từng tới. Giữa đêm tối một chiếc xe cũng không có, cô đi một đoạn đường liền cảm thấy mệt mỏi, nhìn đồng hồ đã gần sáng, chẳng lẽ cô phải ở chỗ này chờ trời sáng tìm xe sao?
Cảm giác cô độc đó giống như thủy triều hung mãnh từng đợt từng đợt đánh tới, khiến cho những ưu tư cô đè nén cũng ngày càng tỏ rõ ràng hơn…
Rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này, mấy ngày nay mong muốn đại khái chính là nhưu vậy, cái gì cũng không mang theo, đi ra khỏi ngôi nhà đó, sau đó tùy ý lựa chọn con đường mình phải đi. Nhưng sao đã đi đến bước này cô lại cảm thấy khổ sở, khổ sở muốn khóc.
Cái tên đó như từng cây kim nhọn đâm vào trái tim cô nhưng cô không thể hé răng nói ra, bởi vì cô biết chỉ cần cô nhắc đến một lần thì sẽ mất khống chế, giống như là bây giờ…
Phi Phàm, Lương Phi Phàm…
Hốc mắt Bạch Lộ cay cay, nước mắt không nhịn được thi mi mắt rơi xuống. Cô dừng bước chân, đứng lại.
***
Bóng người trước mặt bỗng nghiên ngừng lại, phía sau bước chân Lương Phi Phàm cũng ngừng theo, có chụt vội vàng nhích sang ven đường né tránh. May con đường này trồng rất nhiều ngô đồng, thân cây vừa vặn có thể che kín thân thể của một người trưởng thành.
Lương Phi Phàm đứng sang bên cạnh một hồi mới dè dặt thò mặt ra, phát hiện Bạch Lộ trước mặt đã ngồi bên lề đường, hai tay đang ôm chặt lấy đầu gối, mi mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra thì cách nhau khoảng một trăm mét, cộng thêm thời gian này trong không khí có một tầng sương mù mỏng nhưng Lương Phi Phàm vẫn có thể cảm nhận được trên người phụ nữ kia bao phủ một loại bi thương sâu đậm.
Cô ấy đau khổ sao?
Hẳn cô ấy cũng đau khổ, vừa rồi mình rõ ràng thấy nước mắt của cô ấy. Trong đầu anh nhớ lại dáng vẻ cùng giọng khàn đi của cô khiế anh lại cảm thấy đau lòng.
Muốn tiến đến biết bao, muốn đưa tay đem ôm cô vào trong ngực… nhưng bàn chân anh giống như bị đóng đinh xuống, không cách nào nhúc nhích.
Lần đầu tiên trong đời Lương Phi Phàm cảm thấy đi về phía trước một bước, chẳng qua chỉ là một bược, lại khó khăn như vậy.
Xin lỗi…
Anh nói thầm trong lòng, đôi mắt thâm thúy cứ như vậy ẩn giấu sau thân cây, ánh mắt luôn đặt lên bóng người cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, anh lấy điện thoại ra, gọi một số, giọng tiếng Anh lưu loát: “… Phái một chiếc xe, xe taxi, địa điểm là…”
***
Bốn phía quá mức yên tĩnh, giống như ngay cả gió cũng tĩnh lặng.
Bạch Lộ ngồi xổm nơi đó, hơi thở ra rất nhẹ nhưng thật ra là đang tự khắc chế mình, bởi vì sợ hơi thở quá mạnh sẽ phá vỡ nốt cố gắng kìm nén cuối cùng. Hốc mắt cô ướt đẫm, cổ họng nhờn nhợt như có một búng máu, sợ chỉ không cẩn thận một chút sẽ phun ra. Cô cảm thấy thời khắc này cô giống như đã bị ngã vào một mạng nhện, bất kể giãy giạu thế nào thì kết của cũng là càng ngày càng thít chặt, đến cuối cùng muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể.
Nước mắt luôn ghìm lại cuối cùng vẫn rớt ra, từng giỏi rơi trên mu bàn tay mình, cảm giác ấm nóng ướt át, sau đó trong cổ giọng như có cảm giác chua xót lan ra, cô rốt cuộc vẫn không nhịn được. Đầu tiên là cắn môi không tiếng động, yên lặng rơi nước mắt, sau đó là tiếng thút thít kìm nén, cuối cùng òa khóc nức nở. Xung quanh đều là đèn đường sáng chiếu tới giống như ánh mắt người nhìn chằm chằm cô, cô cảm thấy quá khó khăn, càng khóc càng khó chịu, huyệt Thái Dương đột nhiên giật giật, óc cũng theo một trận choáng váng. Cô sợ cứ ngồi sẽ ngã nhào, chỉ có thể bấu lên bậc vỉa hè đứng dậy, lại bởi vì dùng sức quá mức khiến móng tay đều gãy một nửa nhưng không cảm thấy đau chút nào.
***
Tay Lương Phi Phàm đã nắm chặt thành quả đấm nặng nề tì trên thân cây, môi anh mím lại nhìn người phụ nữ mình yêu thương nhất ở phía trước, đừng bên lề đường, khóc không thành tiếng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô dụng như vậy.
Tròng mắt sâu thâm thúy đều đỏ tơ máu, con ngươi co rúc lại theo tiếng khóc của cô, nhưng trước sau đều không bước chân ra…
Dưới bầu trời đen nhanh ở một đất nước xa lạ, hai người yêu nhau buộc phải tách ra, lúc này trong lòng cũng chỉ có một niệm tưởng…
Cho tới bây giờ cũng không biết, yêu một người sẽ thống khổ thế nào, đã từng thân mật bao nhiêu thì khi phải tách ra sẽ có bao nhiêu tàn nhẫn.
Giống như có người cầm dao nhắm ngay vào trái tim dùng sức đâm tới, còn cảm thấy không đã khoét một vòng trên vết thương…
***
Khoảng hai mươi phút sau, xe tới. Bạch Lộ chri thấy xa xa có ánh đèn lớn chói mắt, cô cố hết sức nheo mắt lại, căn bản không tưởng tượng nổi nơi này vậy mà lại có xe taxi. Nhưng cô quá mệt mỏi, cũng không có sức để nghĩ những thử này, vẫy xe rời đi.
***
Nửa giờ sau, Lương Phi Phàm vẫn đứng ở đằng xa, một tay chống thân cây một tay kẹp điếu thuốc, dưới chân đã có vô số tàn thuốc, anh cứ đứng ở một chỗ như vậy suốt hơn nửa giờ, rút hết một gói thuốc lá.
Điện thoại kêu khiến anh tỉnh lại, anh còn có chút hoảng hốt, thật lâu mới nhận ra là tiếng chuông điện thoại di động của mình, lấy ra nhìn một cái, nghe: “… Ừ, tìm một người âm thầm trông nom cô ấy.”
Chỉ khác là, người phía sau, trong đáy mắt chỉ có người trước mặt, theo bước chân cô đi về phía trước.
Thế giới này lớn như vậy nhưng anh thật sợ, sợ chỉ cần quay người sẽ không thấy em nữa, đồng ý với em sẽ không theo em nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không đồng ý với chính mình.
***
Bạch Lộ không quá quen thuộc đường xá ở nước Anh, nhất là ở chỗ này cô lại chưa từng tới. Giữa đêm tối một chiếc xe cũng không có, cô đi một đoạn đường liền cảm thấy mệt mỏi, nhìn đồng hồ đã gần sáng, chẳng lẽ cô phải ở chỗ này chờ trời sáng tìm xe sao?
Cảm giác cô độc đó giống như thủy triều hung mãnh từng đợt từng đợt đánh tới, khiến cho những ưu tư cô đè nén cũng ngày càng tỏ rõ ràng hơn…
Rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này, mấy ngày nay mong muốn đại khái chính là nhưu vậy, cái gì cũng không mang theo, đi ra khỏi ngôi nhà đó, sau đó tùy ý lựa chọn con đường mình phải đi. Nhưng sao đã đi đến bước này cô lại cảm thấy khổ sở, khổ sở muốn khóc.
Cái tên đó như từng cây kim nhọn đâm vào trái tim cô nhưng cô không thể hé răng nói ra, bởi vì cô biết chỉ cần cô nhắc đến một lần thì sẽ mất khống chế, giống như là bây giờ…
Phi Phàm, Lương Phi Phàm…
Hốc mắt Bạch Lộ cay cay, nước mắt không nhịn được thi mi mắt rơi xuống. Cô dừng bước chân, đứng lại.
***
Bóng người trước mặt bỗng nghiên ngừng lại, phía sau bước chân Lương Phi Phàm cũng ngừng theo, có chụt vội vàng nhích sang ven đường né tránh. May con đường này trồng rất nhiều ngô đồng, thân cây vừa vặn có thể che kín thân thể của một người trưởng thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Phi Phàm đứng sang bên cạnh một hồi mới dè dặt thò mặt ra, phát hiện Bạch Lộ trước mặt đã ngồi bên lề đường, hai tay đang ôm chặt lấy đầu gối, mi mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra thì cách nhau khoảng một trăm mét, cộng thêm thời gian này trong không khí có một tầng sương mù mỏng nhưng Lương Phi Phàm vẫn có thể cảm nhận được trên người phụ nữ kia bao phủ một loại bi thương sâu đậm.
Cô ấy đau khổ sao?
Hẳn cô ấy cũng đau khổ, vừa rồi mình rõ ràng thấy nước mắt của cô ấy. Trong đầu anh nhớ lại dáng vẻ cùng giọng khàn đi của cô khiế anh lại cảm thấy đau lòng.
Muốn tiến đến biết bao, muốn đưa tay đem ôm cô vào trong ngực… nhưng bàn chân anh giống như bị đóng đinh xuống, không cách nào nhúc nhích.
Lần đầu tiên trong đời Lương Phi Phàm cảm thấy đi về phía trước một bước, chẳng qua chỉ là một bược, lại khó khăn như vậy.
Xin lỗi…
Anh nói thầm trong lòng, đôi mắt thâm thúy cứ như vậy ẩn giấu sau thân cây, ánh mắt luôn đặt lên bóng người cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, anh lấy điện thoại ra, gọi một số, giọng tiếng Anh lưu loát: “… Phái một chiếc xe, xe taxi, địa điểm là…”
***
Bốn phía quá mức yên tĩnh, giống như ngay cả gió cũng tĩnh lặng.
Bạch Lộ ngồi xổm nơi đó, hơi thở ra rất nhẹ nhưng thật ra là đang tự khắc chế mình, bởi vì sợ hơi thở quá mạnh sẽ phá vỡ nốt cố gắng kìm nén cuối cùng. Hốc mắt cô ướt đẫm, cổ họng nhờn nhợt như có một búng máu, sợ chỉ không cẩn thận một chút sẽ phun ra. Cô cảm thấy thời khắc này cô giống như đã bị ngã vào một mạng nhện, bất kể giãy giạu thế nào thì kết của cũng là càng ngày càng thít chặt, đến cuối cùng muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nước mắt luôn ghìm lại cuối cùng vẫn rớt ra, từng giỏi rơi trên mu bàn tay mình, cảm giác ấm nóng ướt át, sau đó trong cổ giọng như có cảm giác chua xót lan ra, cô rốt cuộc vẫn không nhịn được. Đầu tiên là cắn môi không tiếng động, yên lặng rơi nước mắt, sau đó là tiếng thút thít kìm nén, cuối cùng òa khóc nức nở. Xung quanh đều là đèn đường sáng chiếu tới giống như ánh mắt người nhìn chằm chằm cô, cô cảm thấy quá khó khăn, càng khóc càng khó chịu, huyệt Thái Dương đột nhiên giật giật, óc cũng theo một trận choáng váng. Cô sợ cứ ngồi sẽ ngã nhào, chỉ có thể bấu lên bậc vỉa hè đứng dậy, lại bởi vì dùng sức quá mức khiến móng tay đều gãy một nửa nhưng không cảm thấy đau chút nào.
***
Tay Lương Phi Phàm đã nắm chặt thành quả đấm nặng nề tì trên thân cây, môi anh mím lại nhìn người phụ nữ mình yêu thương nhất ở phía trước, đừng bên lề đường, khóc không thành tiếng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô dụng như vậy.
Tròng mắt sâu thâm thúy đều đỏ tơ máu, con ngươi co rúc lại theo tiếng khóc của cô, nhưng trước sau đều không bước chân ra…
Dưới bầu trời đen nhanh ở một đất nước xa lạ, hai người yêu nhau buộc phải tách ra, lúc này trong lòng cũng chỉ có một niệm tưởng…
Cho tới bây giờ cũng không biết, yêu một người sẽ thống khổ thế nào, đã từng thân mật bao nhiêu thì khi phải tách ra sẽ có bao nhiêu tàn nhẫn.
Giống như có người cầm dao nhắm ngay vào trái tim dùng sức đâm tới, còn cảm thấy không đã khoét một vòng trên vết thương…
***
Khoảng hai mươi phút sau, xe tới. Bạch Lộ chri thấy xa xa có ánh đèn lớn chói mắt, cô cố hết sức nheo mắt lại, căn bản không tưởng tượng nổi nơi này vậy mà lại có xe taxi. Nhưng cô quá mệt mỏi, cũng không có sức để nghĩ những thử này, vẫy xe rời đi.
***
Nửa giờ sau, Lương Phi Phàm vẫn đứng ở đằng xa, một tay chống thân cây một tay kẹp điếu thuốc, dưới chân đã có vô số tàn thuốc, anh cứ đứng ở một chỗ như vậy suốt hơn nửa giờ, rút hết một gói thuốc lá.
Điện thoại kêu khiến anh tỉnh lại, anh còn có chút hoảng hốt, thật lâu mới nhận ra là tiếng chuông điện thoại di động của mình, lấy ra nhìn một cái, nghe: “… Ừ, tìm một người âm thầm trông nom cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro