Chương 229
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
5 giờ, vừa đến lúc tan việc toàn bộ nhân viên thiết kế đều đã rời văn
phòng, Bạch Lộ tự mình chuẩn bị một chút đồ ở trong phòng. Không biết có phải người đảm nhiệm chức Giám đốc thiết kế trước kia thích soi gương
hay không mà trong phòng này có một mặt hoàn toàn là gương. Bạch Lộ suy
nghĩ về thỏa thuận mà Ôn Chiêu Nhân mới nói, như vậy chắc chắn là cần
phải gặp đối tác cho nên cô đi tới chiếc gương lớn kia soi một chút,
chỉnh sửa lại quần áo tóc tai của mình. Ánh mắt rơi vào trong gương,
nhìn tới cặp kính kia.
“Quần áo rất phù hợp với cô, nhưng kính thì nên tháo xuống.”
…
Đây là Ôn Chiêu Nhân nói, cặp kính này rất không hợp với cô sao?
Bạch Lộ lắc đầu, hợp hay không hợp thì có liên quan gì, cô không cần phải chứng tỏ bản thân qua bề ngoài, cô phải dùng thực lực trong công việc để chứng minh mình xuất sắc.
Khóe miệng khẽ cong lên cười tự tin, Bạch Lộ thuận tay liền lấy hộp trang điểm sửa sang lại một chút, vừa mới xong xuôi liền nghe được tiếng gõ cửa, sau đó nghe được giọng của Ôn Chiêu Nhân: “Giám đốc Bạch, bây giờ có thể đi.”
Bạch Lộ đáp một tiếng, ra khỏi phòng làm việc, cùng Ôn Chiêu Nhân đi tới bãi đậu xe.
Lúc đứng ở thang máy, Bạch Lộ nhìn lên tường thang máy sáng bóng, nhìn Ôn Chiêu Nhân đứng trước mặt cô luôn cúi đầu cầm điện thoại, đang bấm chữ thật nhanh. Cô hé miệng, ánh mắt lóe lên một cái có chút kinh ngạc, người đàn ông này lại biết chơi mấy cái này trên điện thoại?
“Chuyện đó, Ôn quản lý...”
Ôn Chiêu Nhân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ hử một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay chúng ta đi đàm phán là với ai? Tôi muốn biết tình hình đối phương một chút, quản lý Ôn có phải nên nói trước cho tôi? Nếu không tôi sợ lát nữa không chút phòng bị nào. Dù sao là anh mang tôi đi, người khác nhìn vào chức vụ Giám đốc thiết kế LATI mà cái gì tôi cũng không biết, không phải là sẽ…”
“Không sao đâu!”
Ôn Chiêu Nhân ngược lại có dáng vẻ hết sức tín nhiệm cô, ở trên màn hình điện thoại bấm chữ cuối cùng, “30 phút sau đến”, sau đó nhấn gửi rồi cất điện thoại di động. Lúc này anh mới khẽ cười: “Giám đốc Bạch không cần quá lo lắng, tôi tin cô có thể phát huy lúc đấy, chút vấn đề này mà Giám đốc thiết kế do tôi đích thân tuyển không giải quyết được thì không phải làm nhục con mắt của tôi sao?”
“…”
Ôn Chiêu Nhân tự mình lái xe đến điểm đã hẹn trước. Bạch Lộ nhận ra là khách sạn, bước đầu cô cũng phán đoán được hẳn không phải là đi nhậu câu hợp đồng, khách sạn này cấp bậc không thấp, như vậy người bọn họ cần đàm phán chắc chắn tư chất cũng không quá kém.
Đã có người sớm chờ ở cửa, thấy Ôn Chiêu Nhân xuống xe liền ra đón. Bạch Lộ đi sau lưng Ôn Chiêu Nhân chỉ nghe được người kia cung kính gật đầu hướng về phía Ôn Chiêu Nhân: “Ôn tổng, tôi ở đây chờ ngài, Lương tiên sinh đã ở trên phòng đặc biệt…”
Trái tim Bạch Lộ đột nhiên run lên.
Ôn Chiêu Nhân dường như theo bản năng đưa tay lên làm động tác đừng lên tiếng, có điều trong thoáng chốc lại cảm thấy mình có chút khẩn trương liền lập tức hạ tay xuống, ho nhẹ một tiếng: “… Ừ, tôi biết, nói cho tôi phòng số mấy là được, tự chúng tôi có thể lên.”
Người kia đại khái không biết mình nói gì sai, bị động tác vừa rồi của Ôn Chiêu Nhân khiến cho kinh ngạc một chút, sau đó thộn mặt nói: “3… 388.”
“388?” Ôn Chiêu Nhân cau mày lại, “Lầu 3?”
Người trợ lý kia gật đầu.
Ôn Chiêu Nhân xoay người nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, phát hiện sắc mặt cô có chút không đúng, anh suy nghĩ một chút liền nói: “Giám đốc Bạch, lên đi.”
Bạch Lộ cắn môi, nhìn Ôn Chiêu Nhân bước về phía cửa chính khách sạn, cô đang suy nghĩ, hay là cứ nhắm mắt đi theo lên.
Hẳn là… mình nghe nhầm?
Không thể nào là anh ấy, Lương tiên sinh… Lương tiên sinh… Nơi này là thành phố C không phải thành phố A, mặc dù cũng là thiết kế nhưng dự án Lương Thị làm cũng không phải chỉ có thiết kế, hơn nữa thành phố C với thành phố A cũng cách khá xa, sao anh ấy có thể tới nơi này?
Cô đưa tay gõ một cái vào huyệt Thái Dương mình, Bạch Lộ cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ một mình anh ấy mới là họ Lương, rốt cuộc có gì phải sợ?
Chắc chắn không phải là anh ấy, nhất định không phải là anh ấy!
Cô đi theo Ôn Chiêu Nhân đi lên, trong lòng không ngừng tự nói cho mình kia nhất định sẽ không phải là Lương Phi Phàm. Nhưng khi tới cửa phòng đặc biệt 388 tim cô lại đập mạnh không khống chế được.
…
Ôn Chiêu Nhân đưa tay chuẩn bị gõ cửa, Bạch Lộ rốt cuộc không nhịn được, có chút thất thố giữ lấy cổ tay Ôn Chiêu Nhân.
“Giám đốc Bạch?” Ôn Chiêu Nhân có chút bất ngờ nhìn cô, cố tỏ vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“…”
“Giám đốc Bạch?”
“Ôn quản lý, tôi… tôi muốn hỏi một chút, người bên trong có phải là… có phải là họ Lương?”
Ôn Chiêu Nhân gật đầu: “Phải, họ Lương.”
“…”
“Sao vậy? A, có phải cô cho rằng bên trong là Lương Phi Phàm nổi tiếng ở thành phố A?”
Trái tim Bạch Lộ đột nhiên thót một cái, cũng không biết nên trả lời thế nào. Trả lời như nào dường như đều không đúng, không muốn thừa nhận mình cùng Lương Phi Phàm có những quan hệ kia, nhưng không thừa nhận thì mình lo lắng vì cái gì?
“Giám đốc Bạch, bộ dáng này của cô lại khiến tôi cảm thấy Lương Phi Phàm ở thành phố A kia như là tình nhân cũ của cô vậy. Chẳng lẽ cô thật sự từng là người yêu Lương Phi Phàm sao?”
“… Dĩ nhiên không phải!”
“A?” Ôn Chiêu Nhân cong môi cười một tiếng, động tác vốn chuẩn bị gõ cửa liền trực tiếp đổi thành đẩy cửa, đồng thời thờ ơ nói: “Không phải thì không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là đối tác mà thôi. Vào đi…”
Bạch Lộ bị kéo theo tay Ôn Chiêu Nhân một chút, tay của anh ta sau khi đẩy cửa cũng buông lỏng, đổi thành đẩy lưng của cô, đem đẩy cô vào trong phòng, anh ta cũng né sang một bên đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
“Quần áo rất phù hợp với cô, nhưng kính thì nên tháo xuống.”
…
Đây là Ôn Chiêu Nhân nói, cặp kính này rất không hợp với cô sao?
Bạch Lộ lắc đầu, hợp hay không hợp thì có liên quan gì, cô không cần phải chứng tỏ bản thân qua bề ngoài, cô phải dùng thực lực trong công việc để chứng minh mình xuất sắc.
Khóe miệng khẽ cong lên cười tự tin, Bạch Lộ thuận tay liền lấy hộp trang điểm sửa sang lại một chút, vừa mới xong xuôi liền nghe được tiếng gõ cửa, sau đó nghe được giọng của Ôn Chiêu Nhân: “Giám đốc Bạch, bây giờ có thể đi.”
Bạch Lộ đáp một tiếng, ra khỏi phòng làm việc, cùng Ôn Chiêu Nhân đi tới bãi đậu xe.
Lúc đứng ở thang máy, Bạch Lộ nhìn lên tường thang máy sáng bóng, nhìn Ôn Chiêu Nhân đứng trước mặt cô luôn cúi đầu cầm điện thoại, đang bấm chữ thật nhanh. Cô hé miệng, ánh mắt lóe lên một cái có chút kinh ngạc, người đàn ông này lại biết chơi mấy cái này trên điện thoại?
“Chuyện đó, Ôn quản lý...”
Ôn Chiêu Nhân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ hử một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay chúng ta đi đàm phán là với ai? Tôi muốn biết tình hình đối phương một chút, quản lý Ôn có phải nên nói trước cho tôi? Nếu không tôi sợ lát nữa không chút phòng bị nào. Dù sao là anh mang tôi đi, người khác nhìn vào chức vụ Giám đốc thiết kế LATI mà cái gì tôi cũng không biết, không phải là sẽ…”
“Không sao đâu!”
Ôn Chiêu Nhân ngược lại có dáng vẻ hết sức tín nhiệm cô, ở trên màn hình điện thoại bấm chữ cuối cùng, “30 phút sau đến”, sau đó nhấn gửi rồi cất điện thoại di động. Lúc này anh mới khẽ cười: “Giám đốc Bạch không cần quá lo lắng, tôi tin cô có thể phát huy lúc đấy, chút vấn đề này mà Giám đốc thiết kế do tôi đích thân tuyển không giải quyết được thì không phải làm nhục con mắt của tôi sao?”
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Chiêu Nhân tự mình lái xe đến điểm đã hẹn trước. Bạch Lộ nhận ra là khách sạn, bước đầu cô cũng phán đoán được hẳn không phải là đi nhậu câu hợp đồng, khách sạn này cấp bậc không thấp, như vậy người bọn họ cần đàm phán chắc chắn tư chất cũng không quá kém.
Đã có người sớm chờ ở cửa, thấy Ôn Chiêu Nhân xuống xe liền ra đón. Bạch Lộ đi sau lưng Ôn Chiêu Nhân chỉ nghe được người kia cung kính gật đầu hướng về phía Ôn Chiêu Nhân: “Ôn tổng, tôi ở đây chờ ngài, Lương tiên sinh đã ở trên phòng đặc biệt…”
Trái tim Bạch Lộ đột nhiên run lên.
Ôn Chiêu Nhân dường như theo bản năng đưa tay lên làm động tác đừng lên tiếng, có điều trong thoáng chốc lại cảm thấy mình có chút khẩn trương liền lập tức hạ tay xuống, ho nhẹ một tiếng: “… Ừ, tôi biết, nói cho tôi phòng số mấy là được, tự chúng tôi có thể lên.”
Người kia đại khái không biết mình nói gì sai, bị động tác vừa rồi của Ôn Chiêu Nhân khiến cho kinh ngạc một chút, sau đó thộn mặt nói: “3… 388.”
“388?” Ôn Chiêu Nhân cau mày lại, “Lầu 3?”
Người trợ lý kia gật đầu.
Ôn Chiêu Nhân xoay người nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, phát hiện sắc mặt cô có chút không đúng, anh suy nghĩ một chút liền nói: “Giám đốc Bạch, lên đi.”
Bạch Lộ cắn môi, nhìn Ôn Chiêu Nhân bước về phía cửa chính khách sạn, cô đang suy nghĩ, hay là cứ nhắm mắt đi theo lên.
Hẳn là… mình nghe nhầm?
Không thể nào là anh ấy, Lương tiên sinh… Lương tiên sinh… Nơi này là thành phố C không phải thành phố A, mặc dù cũng là thiết kế nhưng dự án Lương Thị làm cũng không phải chỉ có thiết kế, hơn nữa thành phố C với thành phố A cũng cách khá xa, sao anh ấy có thể tới nơi này?
Cô đưa tay gõ một cái vào huyệt Thái Dương mình, Bạch Lộ cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ một mình anh ấy mới là họ Lương, rốt cuộc có gì phải sợ?
Chắc chắn không phải là anh ấy, nhất định không phải là anh ấy!
Cô đi theo Ôn Chiêu Nhân đi lên, trong lòng không ngừng tự nói cho mình kia nhất định sẽ không phải là Lương Phi Phàm. Nhưng khi tới cửa phòng đặc biệt 388 tim cô lại đập mạnh không khống chế được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Ôn Chiêu Nhân đưa tay chuẩn bị gõ cửa, Bạch Lộ rốt cuộc không nhịn được, có chút thất thố giữ lấy cổ tay Ôn Chiêu Nhân.
“Giám đốc Bạch?” Ôn Chiêu Nhân có chút bất ngờ nhìn cô, cố tỏ vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“…”
“Giám đốc Bạch?”
“Ôn quản lý, tôi… tôi muốn hỏi một chút, người bên trong có phải là… có phải là họ Lương?”
Ôn Chiêu Nhân gật đầu: “Phải, họ Lương.”
“…”
“Sao vậy? A, có phải cô cho rằng bên trong là Lương Phi Phàm nổi tiếng ở thành phố A?”
Trái tim Bạch Lộ đột nhiên thót một cái, cũng không biết nên trả lời thế nào. Trả lời như nào dường như đều không đúng, không muốn thừa nhận mình cùng Lương Phi Phàm có những quan hệ kia, nhưng không thừa nhận thì mình lo lắng vì cái gì?
“Giám đốc Bạch, bộ dáng này của cô lại khiến tôi cảm thấy Lương Phi Phàm ở thành phố A kia như là tình nhân cũ của cô vậy. Chẳng lẽ cô thật sự từng là người yêu Lương Phi Phàm sao?”
“… Dĩ nhiên không phải!”
“A?” Ôn Chiêu Nhân cong môi cười một tiếng, động tác vốn chuẩn bị gõ cửa liền trực tiếp đổi thành đẩy cửa, đồng thời thờ ơ nói: “Không phải thì không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là đối tác mà thôi. Vào đi…”
Bạch Lộ bị kéo theo tay Ôn Chiêu Nhân một chút, tay của anh ta sau khi đẩy cửa cũng buông lỏng, đổi thành đẩy lưng của cô, đem đẩy cô vào trong phòng, anh ta cũng né sang một bên đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro