Chương 233
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Bạch Lộ cầm ly rượu trong tay, hơi run một cái.
Ôn Chiêu Nhân ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, lúc này khóe miệng khẽ cong lên một cái như đang nín nhịn cười. Hai người này… lại như vậy?
Lương Phi Phàm… thật đã bực bôi!
Đợi cô lâu như vậy chờ cô trở lại, bày ra cục diện như vậy để chờ cô nhảy vào, biết cô không thể nào quay lại thành phố A nữa cho nên tốn nhiều tiền để tới thành phố C này bắt đầu làm ăn, bây giờ người đã đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh a.
Bạch Lộ không biết ý Lương Phi Phàm là gì, anh nói lời này là đang nhắc nhở cô hay là… đã có thói quen này trên bàn rượu?
Cô cau mày, thật ra trong lòng có chút tức giận nhưng trước mặt nhiều người như vậy cô không tiện phát tác, trầm ngâm chốc lát mới mở miệng: “Lương tổng, có ý gì?”
“... Cũng không có ý gì, chỉ là nói, ở thành phố C nếu như cả bàn uống rượu chỉ có một phụ nữ, cô ấy lại chủ động đứng lên đi kính rượu đàn ông trước, như vậy chứng tỏ người phụ nữ đó đối với người đàn ông đó…”
Giọng trầm thấp, nói đến chỗ này lại dừng lại một chút, người ngồi đầy quanh bàn cũng không có ai hiểu gì. Những lời vừa rồi Lương Phi Phàm nói mọi người nghe đầu như sương mù không thấy rõ, đây là ý gì, bữa cơm ở thành phố C… có một ‘truyền thuyết’ như vậy sao?
Tại sao bọn họ ăn những bữa cơm này mỗi ngày vậy mà cho tới bây giờ vẫn không biết?
Mấu chốt là, mời rượu thì người phụ nữ với người đàn ông… có ý gì?
Môi Ôn Chiêu Nhân vểnh lên giống như đã sớm không nhịn được cười.
Lòng Bạch Lộ khẽ trầm xuống một cái, vốn còn tin có thể thẳng thắn đối mặt với Lương Phi Phàm vậy mà vào lúc này giống như ở bên cạnh bờ vực, nơi nào còn có đường lui, mà cô cũng không cho phép mình lùi bước.
Siết chặt khăn trong tay, cô hỏi: “Chứng tỏ cái gì?”
Lương Phi Phàm khẽ cười, gương mặt anh tuấn vô song cùng với nụ cười mỉm lại khiến người khác rối loạn. Anh vẫn xuất sắc như vậy, không chỉ khí tức vương giả mà mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh cũng có ma lực làm điên đảo lòng người…
Lương Phi Phàm… Lương Phi Phàm…
Không nên cười với em…
“Chứng tỏ…”
Giọng Lương Phi Phàm trầm xuống, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng gõ bàn, dừng một chút mới nói: “Chứng tỏ người phụ nữ rất thích người đàn ông đó nên mới bày tỏ ý như vậy.”
“...”
“Bạch tiểu thư, chúng ta đã gần một năm không gặp phải không? Bạch tiểu thư bây giờ đối với Lương mỗ… có phải là có ý này hay không?”
Bạch Lộ: “...”
Ôn Chiêu Nhân rốt cuộc đã không nhịn được, phì một tiếng, có điều may mà âm thanh không lớn, cũng không khiến mọi người phải lúng túng. Bạch Lộ nghe được không biết nên phản ứng thế nào, nhưng những người trên bàn trên mặt đều mê mang, có vài người tinh ý đại khái cũng nhìn ra được chút gì…
Chà, là bọn họ tính toán sai rồi?
Nhìn một chút, Ôn Chiêu Nhân từ đầu tới cuối đều im lặng, ngược lại Lương Phi Phàm… nói cái ‘quy củ’ gì mà chưa nghe bao giờ, mang chuyện này hù dọa khiến Bạch Lộ phải sửng sốt một chút. Chẳng lẽ, thật ra là Lương tổng coi trọng Bạch tổng?
Bạch Lộ cứng đờ, hết sức xấu hổ. Cô nắm chặt ly thủy tinh trong lòng bàn tay mình, mắt nhìn Lương Phi Phàm không chớp một cái, không ngờ anh vậy mà sẽ nói ra lời như vậy.
Đây là có ý gì? Đang muốn trêu đùa cô sao?!
Lương Phi Phàm nói như vậy không phải là tán tỉnh cô… là thuần túy đùa vui với cô?
Bạch Lộ cười nhạt trong lòng, hóa ra anh ấy đã dửng dưng đến mức có thể coi như không có chuyện gì mà bỡn cợt với mình như vậy…
Cô ngồi lưng thẳng tắp, toàn bộ căn phòng đều yên lặng, đại khái ai cũng nghe được lời của Lương Phi Phàm, cô gái Bạch Lộ này hẳn trước kia bọn họ đã từng quen biết, bây giờ là thế nào? Ôn Chiêu Nhân không lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
“Lương tổng! Tôi mới vừa quay về thành phố C, còn thật không biết trên bàn rượu ở thành phố C lại có quy củ bất thành văn như vậy, tôi mạo phạm rồi!”
Bạch Lộ im lặng một hồi, khi mở miệng nói chuyện giọng hết sức bình tĩnh, kể cả thần sắc trên mặt cũng bình tĩnh không gợn sóng. Cô đem ly rượu trong tay đưa lên môi của mình, cong môi khẽ mỉm cười: “Cho nên, Lương tổng, tôi biết ngài là người có vợ, ly rượu này thế nào cũng không nên mời ngài, coi như vừa rồi tôi không hiểu chuyện, người không biết không có tội, tự tôi uống vậy.”
Bạch Lộ ngửa cổ lên, vừa mới chuẩn bị đem rượu một hơi uống sạch.
Một giây kế tiếp cổ tay cô đột nhiên bị níu lại.
Ôn Chiêu Nhân ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, lúc này khóe miệng khẽ cong lên một cái như đang nín nhịn cười. Hai người này… lại như vậy?
Lương Phi Phàm… thật đã bực bôi!
Đợi cô lâu như vậy chờ cô trở lại, bày ra cục diện như vậy để chờ cô nhảy vào, biết cô không thể nào quay lại thành phố A nữa cho nên tốn nhiều tiền để tới thành phố C này bắt đầu làm ăn, bây giờ người đã đứng trước mặt anh ta nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh a.
Bạch Lộ không biết ý Lương Phi Phàm là gì, anh nói lời này là đang nhắc nhở cô hay là… đã có thói quen này trên bàn rượu?
Cô cau mày, thật ra trong lòng có chút tức giận nhưng trước mặt nhiều người như vậy cô không tiện phát tác, trầm ngâm chốc lát mới mở miệng: “Lương tổng, có ý gì?”
“... Cũng không có ý gì, chỉ là nói, ở thành phố C nếu như cả bàn uống rượu chỉ có một phụ nữ, cô ấy lại chủ động đứng lên đi kính rượu đàn ông trước, như vậy chứng tỏ người phụ nữ đó đối với người đàn ông đó…”
Giọng trầm thấp, nói đến chỗ này lại dừng lại một chút, người ngồi đầy quanh bàn cũng không có ai hiểu gì. Những lời vừa rồi Lương Phi Phàm nói mọi người nghe đầu như sương mù không thấy rõ, đây là ý gì, bữa cơm ở thành phố C… có một ‘truyền thuyết’ như vậy sao?
Tại sao bọn họ ăn những bữa cơm này mỗi ngày vậy mà cho tới bây giờ vẫn không biết?
Mấu chốt là, mời rượu thì người phụ nữ với người đàn ông… có ý gì?
Môi Ôn Chiêu Nhân vểnh lên giống như đã sớm không nhịn được cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng Bạch Lộ khẽ trầm xuống một cái, vốn còn tin có thể thẳng thắn đối mặt với Lương Phi Phàm vậy mà vào lúc này giống như ở bên cạnh bờ vực, nơi nào còn có đường lui, mà cô cũng không cho phép mình lùi bước.
Siết chặt khăn trong tay, cô hỏi: “Chứng tỏ cái gì?”
Lương Phi Phàm khẽ cười, gương mặt anh tuấn vô song cùng với nụ cười mỉm lại khiến người khác rối loạn. Anh vẫn xuất sắc như vậy, không chỉ khí tức vương giả mà mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh cũng có ma lực làm điên đảo lòng người…
Lương Phi Phàm… Lương Phi Phàm…
Không nên cười với em…
“Chứng tỏ…”
Giọng Lương Phi Phàm trầm xuống, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng gõ bàn, dừng một chút mới nói: “Chứng tỏ người phụ nữ rất thích người đàn ông đó nên mới bày tỏ ý như vậy.”
“...”
“Bạch tiểu thư, chúng ta đã gần một năm không gặp phải không? Bạch tiểu thư bây giờ đối với Lương mỗ… có phải là có ý này hay không?”
Bạch Lộ: “...”
Ôn Chiêu Nhân rốt cuộc đã không nhịn được, phì một tiếng, có điều may mà âm thanh không lớn, cũng không khiến mọi người phải lúng túng. Bạch Lộ nghe được không biết nên phản ứng thế nào, nhưng những người trên bàn trên mặt đều mê mang, có vài người tinh ý đại khái cũng nhìn ra được chút gì…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chà, là bọn họ tính toán sai rồi?
Nhìn một chút, Ôn Chiêu Nhân từ đầu tới cuối đều im lặng, ngược lại Lương Phi Phàm… nói cái ‘quy củ’ gì mà chưa nghe bao giờ, mang chuyện này hù dọa khiến Bạch Lộ phải sửng sốt một chút. Chẳng lẽ, thật ra là Lương tổng coi trọng Bạch tổng?
Bạch Lộ cứng đờ, hết sức xấu hổ. Cô nắm chặt ly thủy tinh trong lòng bàn tay mình, mắt nhìn Lương Phi Phàm không chớp một cái, không ngờ anh vậy mà sẽ nói ra lời như vậy.
Đây là có ý gì? Đang muốn trêu đùa cô sao?!
Lương Phi Phàm nói như vậy không phải là tán tỉnh cô… là thuần túy đùa vui với cô?
Bạch Lộ cười nhạt trong lòng, hóa ra anh ấy đã dửng dưng đến mức có thể coi như không có chuyện gì mà bỡn cợt với mình như vậy…
Cô ngồi lưng thẳng tắp, toàn bộ căn phòng đều yên lặng, đại khái ai cũng nghe được lời của Lương Phi Phàm, cô gái Bạch Lộ này hẳn trước kia bọn họ đã từng quen biết, bây giờ là thế nào? Ôn Chiêu Nhân không lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
“Lương tổng! Tôi mới vừa quay về thành phố C, còn thật không biết trên bàn rượu ở thành phố C lại có quy củ bất thành văn như vậy, tôi mạo phạm rồi!”
Bạch Lộ im lặng một hồi, khi mở miệng nói chuyện giọng hết sức bình tĩnh, kể cả thần sắc trên mặt cũng bình tĩnh không gợn sóng. Cô đem ly rượu trong tay đưa lên môi của mình, cong môi khẽ mỉm cười: “Cho nên, Lương tổng, tôi biết ngài là người có vợ, ly rượu này thế nào cũng không nên mời ngài, coi như vừa rồi tôi không hiểu chuyện, người không biết không có tội, tự tôi uống vậy.”
Bạch Lộ ngửa cổ lên, vừa mới chuẩn bị đem rượu một hơi uống sạch.
Một giây kế tiếp cổ tay cô đột nhiên bị níu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro