Chương 235
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Bạch Lộ thừa nhận mình không phải thánh nhân gì, từ khi bắt đầu vào phòng
tiệc này cô cũng đang khắc chế ưu tư của mình, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình thật khó có thể khống chế. Hốc mắt có chút chua xót, cô sợ mình
mất khống chế trước mặt nhiều người như vậy, đến lúc đó thật không biết
giải thích thế nào.
“Ổn tổng, tôi tới nhà vệ sinh một chút, mọi người cứ dùng bữa.”
Cô quay sang Ôn Chiêu Nhân lễ phép nói một câu, cũng không chờ phản ứng của mọi người từ đầu tới giờ vẫn đang mờ mịt, xoay người đi ra khỏi phòng tiệc như đang chạy trốn.
Đi một mạch tới phòng vệ sinh, Bạch Lộ đóng cửa lại, lúc này thân thể mới run lẩy bẩy dựa vào cánh cửa thở dốc.
…
Ưu tư quá bồi hồi, dường như không nên như vậy.
Thật ra thì cũng đã là quá khứ, cũng đã hơn một năm, anh bây giờ đã có cuộc sống của anh, bất kể ban đầu mục đích của anh kết hôn với Diệp Lan là gì nhưng bây giờ người ta đã chính thức là vợ chồng, cô nhiều lắm cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời của anh, cho dù xét về mặt đạo đức thì cô cũng hẳn phải khống chế trái tim của mình.
Không cần nhớ, cũng không thể muốn, Bạch Lộ, mày phải trấn định một chút.
Cô đi tới vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó sửa sang lại một chút để tự lên tinh thần cho mình, cuối cùng nhìn lại mình trong gương, sau khi suy nghĩ thận trọng vẫn quyết định.
LATI, cô không muốn làm ở đó.
Cho dù chức giám đốc thiết kế này cô từng mong muốn như thế nào, tốt nghiệp một cái liền phi như ngựa bay về xin việc, phỏng vấn… nhưng sau khi trải qua chuyện tối nay cô không muốn tiếp tục làm ở LATI nữa. Bất kể đời này cho dù cô đi nơi nào đều không thể hoàn toàn tránh được Lương Phi Phàm, nhưng nếu phải gặp như này thì cô thà lần nữa tìm việc làm.
…
Hít sâu một hơi, cô quyết định gửi tin nhắn cho Ôn Chiêu Nhân, nói với anh ta cô thấy trong người không thoải mái không thể quay lại phòng tiệc. Dĩ nhiên chuyện nghỉ việc cô cần phải viết đơn từ chức, dẫu sao bây giờ cô cũng đã là nhân viên chính thức của LATI.
Lấy găng tay của mình, Bạch Lộ cảm thấy ưu tư của mình đã bình phục, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Vừa mở cửa ra trong nháy mắt cô liền thấy trên tường đối diện nhà vệ sinh có một người đàn ông vóc dáng thật cao, một tay nhét túi quần một tay kẹp một điếu thuốc, trên thùng rác bên cạnh người đàn ông kia đã có ba tàn thuốc, mà điếu thuốc kẹp trên ngón tay kia đã đốt đến một nửa.
Hơn một năm không thấy, dường như anh vẫn hút thuốc nhiều như vậy.
Có điều dáng vẻ hút thuốc của anh cũng vẫn hấp dẫn như cũ.
Có lẽ cô đã nhận định hôm nay Lương Phi Phàm chính là vì cô mà tới chứ không phải tình cờ cho nên dù ra khỏi nhà vệ sinh lại thấy anh, thấy dáng vẻ chờ đợi mình của anh không hề khiến cô có bao nhiêu bất ngờ.
Cô nhíu mi, giọng tỉnh táo nhưng mang theo mấy phần hời hợt: “Lương tổng, chờ tôi?”
Điếu thuốc trên tay Lương Phi Phàm khẽ giật giật, anh nheo tròng mắt lại, gật đầu: “Phải, chờ em. Có chút thời gian nói mấy câu với anh không?”
“Tôi nói không có thời gian thì Lương tổng sẽ quân tử để tôi đi sao?”
“...”
“Tôi không có thời gian.”
Bạch Lộ lạnh lùng nhếch mép một cái: “Xin lỗi Lương tổng, thân thể tôi có chút không thoải mái, xin phép đi trước. Nếu như Lương tổng tiện thì nói một tiếng với cấp trên của tôi, hạng mục tối hôm nay tôi không nhận được. Dĩ nhiên nếu Lương tổng không tiện gửi lời thì tự tôi sẽ nói… A…”
Cổ tay cô bỗng nhiên bị níu lại, chân đi giày cao gót của cô mất thăng bằng, người cũng nhào về phía trước, eo thon đã bị một bàn tay đàn ông giữ lấy. Cảm giác quen thuộc như vậy khiến trái tim cả hai người đều rung lên một nhịp, vừa xa lạ vừa sợ hãi, không ai nhúc nhích.
Chóp mũi này đều là hơi thở của cô, hương thơm mềm mại này trong mười ba tháng qua cả ngày lẫn đêm đều hạnh hạ anh. Thật ra thì không phải anh không gặp cô, cô ở SGA tại nước Anh, anh muốn gặp quá dễ dàng.
Nhưng là, khoảng cách xa nhất trên thế giới này cũng chính là khi anh len lén đứng cách đó không xa nhìn nhất cử nhất động của cô lọt vào trong mắt.
Khi chuyện vừa xảy ra một tháng sau anh đã tới để thấy cô một lần. Ban đầu tình hình của cô không phải quá tốt, tâm trạng cũng trầm xuống, Buck còn đặc biệt nói cho anh trước kia cô học ở trường rất tốt, nhưng sau một tháng kia rõ ràng bị tụt xuống.
Lương Phi Phàm biết anh có bao nhiêu khó khăn thì nhất định cô cũng có bấy nhiêu khó khăn.
Có điều năng lực tự kiềm chế của cô vẫn rất tốt, có lẽ cô cũng biết đối với cô việc thiết kế quan trọng đến nhường nào cho nên cô cũng rất nhanh điều chỉnh lại mình. Một tháng sau đó Lương Phi Phàm không đi nước Anh nữa.
Cùng Diệp Lan kết hôn không sai biệt lắm đã chừng mười tháng, trong thời gian chưa tới một năm anh một mực chu toàn chuyện ở Diệp gia và Diệp Tử Kiệt, anh cũng quả thật không có thời gian tới để thấy cô. Lại đợi lại chờ, rốt cuộc đến khi cô tốt nghiệp anh mới bày ra thiên la địa võng để tự nhiên xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Nhưng hiển nhiên dường như anh đã đánh giá thấp sự quật cường của người phụ nữ này.
“Ổn tổng, tôi tới nhà vệ sinh một chút, mọi người cứ dùng bữa.”
Cô quay sang Ôn Chiêu Nhân lễ phép nói một câu, cũng không chờ phản ứng của mọi người từ đầu tới giờ vẫn đang mờ mịt, xoay người đi ra khỏi phòng tiệc như đang chạy trốn.
Đi một mạch tới phòng vệ sinh, Bạch Lộ đóng cửa lại, lúc này thân thể mới run lẩy bẩy dựa vào cánh cửa thở dốc.
…
Ưu tư quá bồi hồi, dường như không nên như vậy.
Thật ra thì cũng đã là quá khứ, cũng đã hơn một năm, anh bây giờ đã có cuộc sống của anh, bất kể ban đầu mục đích của anh kết hôn với Diệp Lan là gì nhưng bây giờ người ta đã chính thức là vợ chồng, cô nhiều lắm cũng chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời của anh, cho dù xét về mặt đạo đức thì cô cũng hẳn phải khống chế trái tim của mình.
Không cần nhớ, cũng không thể muốn, Bạch Lộ, mày phải trấn định một chút.
Cô đi tới vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó sửa sang lại một chút để tự lên tinh thần cho mình, cuối cùng nhìn lại mình trong gương, sau khi suy nghĩ thận trọng vẫn quyết định.
LATI, cô không muốn làm ở đó.
Cho dù chức giám đốc thiết kế này cô từng mong muốn như thế nào, tốt nghiệp một cái liền phi như ngựa bay về xin việc, phỏng vấn… nhưng sau khi trải qua chuyện tối nay cô không muốn tiếp tục làm ở LATI nữa. Bất kể đời này cho dù cô đi nơi nào đều không thể hoàn toàn tránh được Lương Phi Phàm, nhưng nếu phải gặp như này thì cô thà lần nữa tìm việc làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Hít sâu một hơi, cô quyết định gửi tin nhắn cho Ôn Chiêu Nhân, nói với anh ta cô thấy trong người không thoải mái không thể quay lại phòng tiệc. Dĩ nhiên chuyện nghỉ việc cô cần phải viết đơn từ chức, dẫu sao bây giờ cô cũng đã là nhân viên chính thức của LATI.
Lấy găng tay của mình, Bạch Lộ cảm thấy ưu tư của mình đã bình phục, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Vừa mở cửa ra trong nháy mắt cô liền thấy trên tường đối diện nhà vệ sinh có một người đàn ông vóc dáng thật cao, một tay nhét túi quần một tay kẹp một điếu thuốc, trên thùng rác bên cạnh người đàn ông kia đã có ba tàn thuốc, mà điếu thuốc kẹp trên ngón tay kia đã đốt đến một nửa.
Hơn một năm không thấy, dường như anh vẫn hút thuốc nhiều như vậy.
Có điều dáng vẻ hút thuốc của anh cũng vẫn hấp dẫn như cũ.
Có lẽ cô đã nhận định hôm nay Lương Phi Phàm chính là vì cô mà tới chứ không phải tình cờ cho nên dù ra khỏi nhà vệ sinh lại thấy anh, thấy dáng vẻ chờ đợi mình của anh không hề khiến cô có bao nhiêu bất ngờ.
Cô nhíu mi, giọng tỉnh táo nhưng mang theo mấy phần hời hợt: “Lương tổng, chờ tôi?”
Điếu thuốc trên tay Lương Phi Phàm khẽ giật giật, anh nheo tròng mắt lại, gật đầu: “Phải, chờ em. Có chút thời gian nói mấy câu với anh không?”
“Tôi nói không có thời gian thì Lương tổng sẽ quân tử để tôi đi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
“Tôi không có thời gian.”
Bạch Lộ lạnh lùng nhếch mép một cái: “Xin lỗi Lương tổng, thân thể tôi có chút không thoải mái, xin phép đi trước. Nếu như Lương tổng tiện thì nói một tiếng với cấp trên của tôi, hạng mục tối hôm nay tôi không nhận được. Dĩ nhiên nếu Lương tổng không tiện gửi lời thì tự tôi sẽ nói… A…”
Cổ tay cô bỗng nhiên bị níu lại, chân đi giày cao gót của cô mất thăng bằng, người cũng nhào về phía trước, eo thon đã bị một bàn tay đàn ông giữ lấy. Cảm giác quen thuộc như vậy khiến trái tim cả hai người đều rung lên một nhịp, vừa xa lạ vừa sợ hãi, không ai nhúc nhích.
Chóp mũi này đều là hơi thở của cô, hương thơm mềm mại này trong mười ba tháng qua cả ngày lẫn đêm đều hạnh hạ anh. Thật ra thì không phải anh không gặp cô, cô ở SGA tại nước Anh, anh muốn gặp quá dễ dàng.
Nhưng là, khoảng cách xa nhất trên thế giới này cũng chính là khi anh len lén đứng cách đó không xa nhìn nhất cử nhất động của cô lọt vào trong mắt.
Khi chuyện vừa xảy ra một tháng sau anh đã tới để thấy cô một lần. Ban đầu tình hình của cô không phải quá tốt, tâm trạng cũng trầm xuống, Buck còn đặc biệt nói cho anh trước kia cô học ở trường rất tốt, nhưng sau một tháng kia rõ ràng bị tụt xuống.
Lương Phi Phàm biết anh có bao nhiêu khó khăn thì nhất định cô cũng có bấy nhiêu khó khăn.
Có điều năng lực tự kiềm chế của cô vẫn rất tốt, có lẽ cô cũng biết đối với cô việc thiết kế quan trọng đến nhường nào cho nên cô cũng rất nhanh điều chỉnh lại mình. Một tháng sau đó Lương Phi Phàm không đi nước Anh nữa.
Cùng Diệp Lan kết hôn không sai biệt lắm đã chừng mười tháng, trong thời gian chưa tới một năm anh một mực chu toàn chuyện ở Diệp gia và Diệp Tử Kiệt, anh cũng quả thật không có thời gian tới để thấy cô. Lại đợi lại chờ, rốt cuộc đến khi cô tốt nghiệp anh mới bày ra thiên la địa võng để tự nhiên xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Nhưng hiển nhiên dường như anh đã đánh giá thấp sự quật cường của người phụ nữ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro