Chương 238
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
“Anh đã nói anh sẽ không chạm vào em, chẳng lẽ em không thể tin anh?” Lương
Phi Phàm cau mày, đại khái rất bực mình, hạ cửa kính xe xuống, đốt thuốc hít vào hai hơi, một tay khống chế tay lái chầm chậm đi tới.
“Anh ở bên cạnh tôi quả thật không có gì có thể tin được.”
Bạch Lộ thấy anh hút thuốc, nhíu mày một cái, môi đỏ mọng giật giật muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi hoàn toàn: “... Anh, rốt cuộc muốn nói gì với tôi? Có gì cứ nói thẳng đi, tôi ghét mùi thuốc lá!”
“...”
Lương Phi Phàm mới vừa giơ tay lên, đang ngậm khói trong miệng, nghe thấy Bạch Lộ nói “ghét mùi thuốc lá” khiến anh nuốt hơi xuống, ho khan mấy tiếng, dừng một chút rồi cau mày đem điếu thuốc trong tay ném ra ngoài xe, đến khi mùi thuốc lá trong buồng xe tán hết đi rồi anh mới đóng cửa kính, mở miệng: “Xin lỗi, trước kia anh cũng hút trước mặt em nhưng chưa bao giờ em nói như vậy. Sau này… anh không hút.”
Bạch Lộ vừa nghe anh nói đến “trước kia” hai bên thái dương đột nhiên giật giật, theo bản năng liền phản bác có chút hung tợn: “Lương tổng, trước kia chính là trước kia, không phải bây giờ. Con người sẽ thay đổi, bây giờ tôi ghét, rất ghét, vô cùng ghét!”
“Được rồi, anh biết.”
Lương Phi Phàm nhìn cô, không biết tại sao thấy vẻ kịch liệt của cô những khói mù kia trong lòng anh lại tiêu tán không ít. Đưa tay tới, cũng không để ý tới sự phản đối của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười khẽ một tiếng, nói: “Không cần phải nhấn mạnh em ghét anh hút thuốc thế nào, anh biết thật ra thì em không muốn anh hút thuốc, một năm qua anh hút tương đối nhiều, nhưng giờ em quay lại rồi, anh sẽ tận lực giảm bớt.”
Bạch Lộ: “...”
“Anh… buông tay!”
Cô thật sự cảm thấy mình đã lên xe kẻ gian manh, cái gì mà sẽ không chạm vào, cái gì mà kêu là có lời muốn nói. Người đàn ông này từ đầu tới giờ đều tính kế với mình, rốt cuộc đang có chủ ý gì với mình?
“Lương Phi Phàm, anh…”
“Em sẽ từ chức ở LATI?”
Lương Phi Phàm dường như có thể chọn đúng lúc khiến lửa giận trong lòng Bạch Lộ không bộc phát được, anh trầm giọng ngắt lời cô, tay vẫn đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh cau mày nhưng giọng khẳng định: “Anh biết, với tính khí của em nhất định sẽ nghĩ mọi cách rời khỏi LATI. Bạch Lộ, thật ra thì không cần thiết, nếu như em không muốn hợp tác với anh thì anh có thể nói một tiếng với Ôn Chiêu Nhân rút khỏi hạng mục này. Nhưng em thì không cần phải từ chức, danh tiếng của LATI không tệ, em vào làm giám đốc thiết kế thì Ôn Chiêu Nhân cũng có thể thấy tài năng của em, đến lúc đó có lợi cho danh tiếng của em sau này.”
Bạch Lộ mím môi, mắt nhìn bàn tay của anh bao quanh tay mình, hơi ấm từ tay anh không ngừng truyền tới tay mình, rõ ràng tim ở cách rất xa ngón tay nhưng không biết tại sao cô lại thật sự có cảm giác đó…
Giống như là… trái tim cô một lần nữa bị anh ôm lấy.
Không được, không được…
Bạch Lộ lắc đầu, rút tay mình ra khỏi tay anh. Lương Phi Phàm dường như cũng không miễn cưỡng, đại khái giữa hai người không thoải mái nên anh cũng không muốn tiếp tục, anh còn phải lái xe, an toàn là quan trọng nhất cho nên thuận thế buông tay cô ra.
“Lương tổng thật sự biết quan tâm người khác, con đường tôi đi anh cũng đã nghĩ thay cho tôi rồi? Đa tạ, có điều tôi cũng có con đường của mình, tôi từ chức hay không từ chức thì Lương tổng cũng không cần để ý, tôi chắc chắn không phải là vì anh!”
“Không phải là vì anh, vậy tốt tốt, tiếp tục làm ở LATI.”
“...”
“Bạch Lộ, cơ hội làm việc, không phải hôm nay em bỏ thì ngày mai sẽ có được một công việc tốt hơn. Bây giờ em nói với anh không phải là vì anh vậy thì không cần phải từ chức, chuyenj lần này… thật ra là tình cờ, anh cũng không ngờ giám đốc thiết kế Ôn Chiêu Nhân mới tuyển lại là em.”
Anh nói láo.
Lương Phi Phàm biết nếu để cho cô biết chính là thiên la địa võng mình giăng ra để cho nhảy vào thì nhất định cô sẽ không thích. Những hành động vừa rồi ở trong khách sạn kia là bước đi có chút rối loạn của anh, cũng bởi người phụ nữ này mỗi khi xuất hiện trước mặt anh đều mang tới cho anh sự kích động quá lớn.
Nhưng đi một bước như vậy anh cũng cảm thấy sẽ không làm hỏng kế hoạch của mình.
Có lẽ nửa thật nửa giả sẽ khiến cô dễ dàng tin tưởng hơn.
“Anh thật sự là có quen biết với Ôn Chiêu Nhân, quan hệ cũng không tệ, nhưng anh tin em là một người chuyên nghiệp. Người chuyên nghiệp thì không nên đem tình cảm riêng tư vào công việc, hạng mục này tương đối lớn, em vừa mới đảm nhiệm chức này gặp anh lại không làm, đến lúc đó em còn có thể vào công ty khác sao? Không nên lãng phí kiến thức có được từ SGA bởi một chút tình cảm riêng tư.”
“Anh ở bên cạnh tôi quả thật không có gì có thể tin được.”
Bạch Lộ thấy anh hút thuốc, nhíu mày một cái, môi đỏ mọng giật giật muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi hoàn toàn: “... Anh, rốt cuộc muốn nói gì với tôi? Có gì cứ nói thẳng đi, tôi ghét mùi thuốc lá!”
“...”
Lương Phi Phàm mới vừa giơ tay lên, đang ngậm khói trong miệng, nghe thấy Bạch Lộ nói “ghét mùi thuốc lá” khiến anh nuốt hơi xuống, ho khan mấy tiếng, dừng một chút rồi cau mày đem điếu thuốc trong tay ném ra ngoài xe, đến khi mùi thuốc lá trong buồng xe tán hết đi rồi anh mới đóng cửa kính, mở miệng: “Xin lỗi, trước kia anh cũng hút trước mặt em nhưng chưa bao giờ em nói như vậy. Sau này… anh không hút.”
Bạch Lộ vừa nghe anh nói đến “trước kia” hai bên thái dương đột nhiên giật giật, theo bản năng liền phản bác có chút hung tợn: “Lương tổng, trước kia chính là trước kia, không phải bây giờ. Con người sẽ thay đổi, bây giờ tôi ghét, rất ghét, vô cùng ghét!”
“Được rồi, anh biết.”
Lương Phi Phàm nhìn cô, không biết tại sao thấy vẻ kịch liệt của cô những khói mù kia trong lòng anh lại tiêu tán không ít. Đưa tay tới, cũng không để ý tới sự phản đối của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười khẽ một tiếng, nói: “Không cần phải nhấn mạnh em ghét anh hút thuốc thế nào, anh biết thật ra thì em không muốn anh hút thuốc, một năm qua anh hút tương đối nhiều, nhưng giờ em quay lại rồi, anh sẽ tận lực giảm bớt.”
Bạch Lộ: “...”
“Anh… buông tay!”
Cô thật sự cảm thấy mình đã lên xe kẻ gian manh, cái gì mà sẽ không chạm vào, cái gì mà kêu là có lời muốn nói. Người đàn ông này từ đầu tới giờ đều tính kế với mình, rốt cuộc đang có chủ ý gì với mình?
“Lương Phi Phàm, anh…”
“Em sẽ từ chức ở LATI?”
Lương Phi Phàm dường như có thể chọn đúng lúc khiến lửa giận trong lòng Bạch Lộ không bộc phát được, anh trầm giọng ngắt lời cô, tay vẫn đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh cau mày nhưng giọng khẳng định: “Anh biết, với tính khí của em nhất định sẽ nghĩ mọi cách rời khỏi LATI. Bạch Lộ, thật ra thì không cần thiết, nếu như em không muốn hợp tác với anh thì anh có thể nói một tiếng với Ôn Chiêu Nhân rút khỏi hạng mục này. Nhưng em thì không cần phải từ chức, danh tiếng của LATI không tệ, em vào làm giám đốc thiết kế thì Ôn Chiêu Nhân cũng có thể thấy tài năng của em, đến lúc đó có lợi cho danh tiếng của em sau này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Lộ mím môi, mắt nhìn bàn tay của anh bao quanh tay mình, hơi ấm từ tay anh không ngừng truyền tới tay mình, rõ ràng tim ở cách rất xa ngón tay nhưng không biết tại sao cô lại thật sự có cảm giác đó…
Giống như là… trái tim cô một lần nữa bị anh ôm lấy.
Không được, không được…
Bạch Lộ lắc đầu, rút tay mình ra khỏi tay anh. Lương Phi Phàm dường như cũng không miễn cưỡng, đại khái giữa hai người không thoải mái nên anh cũng không muốn tiếp tục, anh còn phải lái xe, an toàn là quan trọng nhất cho nên thuận thế buông tay cô ra.
“Lương tổng thật sự biết quan tâm người khác, con đường tôi đi anh cũng đã nghĩ thay cho tôi rồi? Đa tạ, có điều tôi cũng có con đường của mình, tôi từ chức hay không từ chức thì Lương tổng cũng không cần để ý, tôi chắc chắn không phải là vì anh!”
“Không phải là vì anh, vậy tốt tốt, tiếp tục làm ở LATI.”
“...”
“Bạch Lộ, cơ hội làm việc, không phải hôm nay em bỏ thì ngày mai sẽ có được một công việc tốt hơn. Bây giờ em nói với anh không phải là vì anh vậy thì không cần phải từ chức, chuyenj lần này… thật ra là tình cờ, anh cũng không ngờ giám đốc thiết kế Ôn Chiêu Nhân mới tuyển lại là em.”
Anh nói láo.
Lương Phi Phàm biết nếu để cho cô biết chính là thiên la địa võng mình giăng ra để cho nhảy vào thì nhất định cô sẽ không thích. Những hành động vừa rồi ở trong khách sạn kia là bước đi có chút rối loạn của anh, cũng bởi người phụ nữ này mỗi khi xuất hiện trước mặt anh đều mang tới cho anh sự kích động quá lớn.
Nhưng đi một bước như vậy anh cũng cảm thấy sẽ không làm hỏng kế hoạch của mình.
Có lẽ nửa thật nửa giả sẽ khiến cô dễ dàng tin tưởng hơn.
“Anh thật sự là có quen biết với Ôn Chiêu Nhân, quan hệ cũng không tệ, nhưng anh tin em là một người chuyên nghiệp. Người chuyên nghiệp thì không nên đem tình cảm riêng tư vào công việc, hạng mục này tương đối lớn, em vừa mới đảm nhiệm chức này gặp anh lại không làm, đến lúc đó em còn có thể vào công ty khác sao? Không nên lãng phí kiến thức có được từ SGA bởi một chút tình cảm riêng tư.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro