Chương 290
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
“...” Bạch Lộ mấp máy môi, có chút lúng túng.
Hàn Chấn Đông dừng một chút, nhìn Bạch Lộ, đột nhiên đứng dậy, khi Bạch Lộ còn chưa kịp phản ứng thì anh đưa tay nắm lấy cổ tay Bạch Lộ. Mắt Bạch Lộ thoáng vẻ khiếp sợ, tay liền co lại nhưng Hàn Chấn Đông không chịu buông.
“...” Bạch Lộ không biết đây là thế nào, anh ta định làm gì?
“... Hàn…”
“Bạch tổng… Tôi biết quan hệ của em với Lương tổng không cạn, ngày đó ở trong phòng họp anh ta làm khó dễ em như vậy tôi cảm thấy mình đặc biệt khôi hài. Đối với em mà nói, thật ra thì tôi… thật ra thì tôi cũng có chút thích em, có lẽ em cảm thấy tôi không tự lượng sức mình. Sau hôm đó tôi liền lên mạng tìm kiếm thông tin về em một chút, hóa ra hơn một năm trước em cùng Lương tổng đã có hôn ước…”
Bạch Lộ: “...”
“Có điều tôi vẫn rất thích em. Bây giờ tôi nói với em như vậy có thể tôi vẫn là kẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng cảm giác ấm áp này tôi không cách nào không chế. Tôi không cần câu trả lời của em, tôi biết em không thể nào thích tôi.”
“Chỉ là tôi rất muốn gặp em, chỉ cần thấy em tôi liền cảm thấy rất thỏa mãn. Tôi không có ý gì khác, cũng không cưỡng cầu gì em, tôi chỉ muốn đem tình cảm của mình nói với em một lần, như vậy đời này tôi sẽ không có tiếc nuối.”
“...”
Hàn Chấn Đông nói một mạch, sau đó phản ứng lại có chút ngượng ngùng. Ban đầu là mi mắt thõng xuống, sau đó buông cổ tay Bạch Lộ ra, cầm áo khoác đặt trên ghế sa lon: “Những gì muốn nói tôi đã nói xong, sau này tôi không biết chúng ta có còn cơ hội gặp mặt nữa hay không nhưng hôm nay có thể cho em biết tâm ý của tôi, tôi biết cả đời mình sẽ không hối hận.”
“Gặp lại.”
Đến tận khi Hàn Chấn Đông đi ra khỏi phòng làm việc rồi Bạch Lộ vẫn chưa phản ứng kịp. Không phải bị hù dọa bởi sự bày tỏ của anh ta, cũng tất nhiên không phải vì Hàn Chấn Đông. Cô chỉ là có chút thảng thốt với lời của anh ta…
“Tôi không có ý gì khác, cũng không cưỡng cầu gì em, tôi chỉ muốn đem tình cảm của mình nói với em một lần, như vậy đời này tôi sẽ không có tiếc nuối.”
“Hôm nay có thể cho em biết tâm ý của tôi, tôi biết cả đời mình sẽ không hối hận.”
Đúng vậy, có vài người không có gì cả nhưng lại có nhiều dũng khí để làm một chuyện như đi đánh bạc chỉ để đời mình không phải hối tiếc. Lại có nhiều người trông như có rất nhiều thứ nhưng lại thiếu thốn nhất là dũng khí.
Rõ ràng là mong muốn nhưng lại không dám đưa tay giành lấy.
Hàn Chấn Đông dừng một chút, nhìn Bạch Lộ, đột nhiên đứng dậy, khi Bạch Lộ còn chưa kịp phản ứng thì anh đưa tay nắm lấy cổ tay Bạch Lộ. Mắt Bạch Lộ thoáng vẻ khiếp sợ, tay liền co lại nhưng Hàn Chấn Đông không chịu buông.
“...” Bạch Lộ không biết đây là thế nào, anh ta định làm gì?
“... Hàn…”
“Bạch tổng… Tôi biết quan hệ của em với Lương tổng không cạn, ngày đó ở trong phòng họp anh ta làm khó dễ em như vậy tôi cảm thấy mình đặc biệt khôi hài. Đối với em mà nói, thật ra thì tôi… thật ra thì tôi cũng có chút thích em, có lẽ em cảm thấy tôi không tự lượng sức mình. Sau hôm đó tôi liền lên mạng tìm kiếm thông tin về em một chút, hóa ra hơn một năm trước em cùng Lương tổng đã có hôn ước…”
Bạch Lộ: “...”
“Có điều tôi vẫn rất thích em. Bây giờ tôi nói với em như vậy có thể tôi vẫn là kẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng cảm giác ấm áp này tôi không cách nào không chế. Tôi không cần câu trả lời của em, tôi biết em không thể nào thích tôi.”
“Chỉ là tôi rất muốn gặp em, chỉ cần thấy em tôi liền cảm thấy rất thỏa mãn. Tôi không có ý gì khác, cũng không cưỡng cầu gì em, tôi chỉ muốn đem tình cảm của mình nói với em một lần, như vậy đời này tôi sẽ không có tiếc nuối.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Hàn Chấn Đông nói một mạch, sau đó phản ứng lại có chút ngượng ngùng. Ban đầu là mi mắt thõng xuống, sau đó buông cổ tay Bạch Lộ ra, cầm áo khoác đặt trên ghế sa lon: “Những gì muốn nói tôi đã nói xong, sau này tôi không biết chúng ta có còn cơ hội gặp mặt nữa hay không nhưng hôm nay có thể cho em biết tâm ý của tôi, tôi biết cả đời mình sẽ không hối hận.”
“Gặp lại.”
Đến tận khi Hàn Chấn Đông đi ra khỏi phòng làm việc rồi Bạch Lộ vẫn chưa phản ứng kịp. Không phải bị hù dọa bởi sự bày tỏ của anh ta, cũng tất nhiên không phải vì Hàn Chấn Đông. Cô chỉ là có chút thảng thốt với lời của anh ta…
“Tôi không có ý gì khác, cũng không cưỡng cầu gì em, tôi chỉ muốn đem tình cảm của mình nói với em một lần, như vậy đời này tôi sẽ không có tiếc nuối.”
“Hôm nay có thể cho em biết tâm ý của tôi, tôi biết cả đời mình sẽ không hối hận.”
Đúng vậy, có vài người không có gì cả nhưng lại có nhiều dũng khí để làm một chuyện như đi đánh bạc chỉ để đời mình không phải hối tiếc. Lại có nhiều người trông như có rất nhiều thứ nhưng lại thiếu thốn nhất là dũng khí.
Rõ ràng là mong muốn nhưng lại không dám đưa tay giành lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro