Chương 295
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Mặt Diệp Lan trắng nhớt, toàn thân run lên, tay đang bấu cửa cũng cứng đờ.
Cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng đã không thể: “Anh… buông tay… buông
tay… Em không thể… không thể thở… Lương Phi Phàm… Phi Phàm…”
“Tôi không hề thấy có chỗ nào có lỗi với cô.”
Lương Phi Phàm từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, từng câu từng từ giống như đao kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén có thể thấy máu chảy: “Tôi biết cô nhiều năm như vậy, cho dù tôi đối với cô không có tình yêu nhưng trước khi cô bày trăm phương ngàn kế với Bạch Lộ thì tôi đã đối xử với cô như một người em gái, tôi đã nể mặt cô, chính cô không muốn… Có phải cô thật sự cho rằng tôi không biết gì? Tôi không biết hơn một năm trước ngươi tính kế với người phụ nữ của tôi, tôi không biết hơn một năm trước cô mua chuộc bác sĩ khiến Bạch Lộ bị nhiễm SARS, khiến cô ấy không để giữ lại đứa bé trong bụng, tôi không biết suốt một năm qua cô ấy ở nước Anh thì cô cùng cha mình đã nhiều lần cho người đến gần làm hại cô ấy? Tôi cái gì cũng không biết sao?”
Mặt Diệp Lan tái nhợt, hơi thở càng ngày càng yếu, Lương Phi Phàm nói mỗi một từ thì lực tay càng ngày càng tăng, cô đã sắp không thể thở, phổi như bị đè ép đau đớn. Diệp Lan phí công dùng túi xách trong tay đập vào người Lương Phi Phàm, vốn sau khi nghiện thuốc phiện thể chất đã rất kém, bây giờ anh làm như vậy khiến trên mặt cô bao nhiêu vẻ dữ tợn cũng xuất hiện: “Buông tay… buông tay… Em không làm… không làm… Em không thể… không thể thở, buông tay ra…”
Lương Phi Phàm nheo tròng mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch lên sắc bén. Anh còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị người kéo ra, anh giật mình trong lòng, biết là Bạch Lộ bị đánh thức, quay người sang quả nhiên thấy Bạch Lộ đứng ở cửa phòng nghỉ.
Diệp Lan cũng nhìn thấy Bạch Lộ từ bên trong đi ra, sự tức giận trong lòng muốn bộc phát. Kẻ đáng chết thật sự ở chỗ này…
Cô thừa dịp Lương Phi Phàm đang hoảng hốt liền dùng hết sức lực đẩy anh ra, cơn giận đốt rụi tất cả lý trí của cô, theo bản năng trong nháy mắt vừa thoát khỏi Lương Phi Phàm liền lao về hướng Bạch Lộ, có điều chỉ sau mấy bước cô liền dừng lại, sau khi đứng vững liền vung tay lên…
“Diệp Lan!”
Lương Phi Phàm kịp phản ứng, sải bước tiến đến, anh muốn đi ngăn hành động của Diệp Lan. Chẳng qua là nước xa không cứu được lửa gần, anh mới đi hai bước thì tay Diệp Lan đã tạt xuống. Lòng Lương Phi Phàm trầm lại, cảm giác căm tức ập đến, sắc mặt anh âm trầm, ánh mắt đỏ au giống như máu người, trong lòng chỉ có một ý niệm, nếu như hôm nay Diệp Lan còn dám cho thêm Bạch Lộ một cái bạt tai, như vậy anh nhất định sẽ chặt tay cô ta…
Chẳng qua là, bàn tay kia đi xuống cũng không được như nguyện đánh vào mặt Bạch Lộ.
Cùng là đàn bà như nhau, bị đánh một lần rồi, Bạch Lộ tất nhiên sẽ không để cô ta đánh mình lần thứ hai.
Mắt cô nheo lại, tay Diệp Lan giữa không trung bị cô nắm lấy cổ tay. Bạch Lộ đột nhiên dùng sức đẩy một cái, Diệp lan lảo đảo nhìn cô không dám tin, cười nhạt: “Được, bây giờ có anh ấy ở đây cho nên cô cũng dám đánh trả phải không? Bạch Lộ, đồ không biết xấu hổ, anh ấy là chồng tôi, tôi mới là Lương phu nhân, cô có tư cách gì lên giường của anh ấy?”
“Phải không? Nhưng anh ấy muốn ly dị với cô.” Ánh mắt Bạch Lộ nhàn nhạt, biểu tình trên mặt cũng rất tỉnh táo giống như sự nhục mạ của Diệp Lan cũng không khiến cô có chút nào tức giận. Cô bình tĩnh nhìn xuyên qua Diệp Lan, nhìn tới gương mặt Lương Phi Phàm ở phía sau.
Người đàn ông đứng cách đó không xa thâm trầm, có rõ ràng lo lắng, Bạch Lộ biết anh lo mình sẽ tức giận.
Nhưng bây giờ cô ngược lại không hề tức giận.
Cô dùng ánh mắt nói cho anh, cô không tức giận.
Có một số việc, nếu như có thể cô càng muốn mình trực tiếp đối mặt mà không phải ẩn nấp sau lưng anh. Cô cho tới bây giờ chưa nhúng tay vào cuộc hôn nhân này, ngược lại hạnh phúc của cô bị người đàn bà này phá hỏng, tại sao cô còn phải chịu sự nhục mạ không có lý lẽ như vậy?
“Tôi không hề thấy có chỗ nào có lỗi với cô.”
Lương Phi Phàm từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, từng câu từng từ giống như đao kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén có thể thấy máu chảy: “Tôi biết cô nhiều năm như vậy, cho dù tôi đối với cô không có tình yêu nhưng trước khi cô bày trăm phương ngàn kế với Bạch Lộ thì tôi đã đối xử với cô như một người em gái, tôi đã nể mặt cô, chính cô không muốn… Có phải cô thật sự cho rằng tôi không biết gì? Tôi không biết hơn một năm trước ngươi tính kế với người phụ nữ của tôi, tôi không biết hơn một năm trước cô mua chuộc bác sĩ khiến Bạch Lộ bị nhiễm SARS, khiến cô ấy không để giữ lại đứa bé trong bụng, tôi không biết suốt một năm qua cô ấy ở nước Anh thì cô cùng cha mình đã nhiều lần cho người đến gần làm hại cô ấy? Tôi cái gì cũng không biết sao?”
Mặt Diệp Lan tái nhợt, hơi thở càng ngày càng yếu, Lương Phi Phàm nói mỗi một từ thì lực tay càng ngày càng tăng, cô đã sắp không thể thở, phổi như bị đè ép đau đớn. Diệp Lan phí công dùng túi xách trong tay đập vào người Lương Phi Phàm, vốn sau khi nghiện thuốc phiện thể chất đã rất kém, bây giờ anh làm như vậy khiến trên mặt cô bao nhiêu vẻ dữ tợn cũng xuất hiện: “Buông tay… buông tay… Em không làm… không làm… Em không thể… không thể thở, buông tay ra…”
Lương Phi Phàm nheo tròng mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch lên sắc bén. Anh còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị người kéo ra, anh giật mình trong lòng, biết là Bạch Lộ bị đánh thức, quay người sang quả nhiên thấy Bạch Lộ đứng ở cửa phòng nghỉ.
Diệp Lan cũng nhìn thấy Bạch Lộ từ bên trong đi ra, sự tức giận trong lòng muốn bộc phát. Kẻ đáng chết thật sự ở chỗ này…
Cô thừa dịp Lương Phi Phàm đang hoảng hốt liền dùng hết sức lực đẩy anh ra, cơn giận đốt rụi tất cả lý trí của cô, theo bản năng trong nháy mắt vừa thoát khỏi Lương Phi Phàm liền lao về hướng Bạch Lộ, có điều chỉ sau mấy bước cô liền dừng lại, sau khi đứng vững liền vung tay lên…
“Diệp Lan!”
Lương Phi Phàm kịp phản ứng, sải bước tiến đến, anh muốn đi ngăn hành động của Diệp Lan. Chẳng qua là nước xa không cứu được lửa gần, anh mới đi hai bước thì tay Diệp Lan đã tạt xuống. Lòng Lương Phi Phàm trầm lại, cảm giác căm tức ập đến, sắc mặt anh âm trầm, ánh mắt đỏ au giống như máu người, trong lòng chỉ có một ý niệm, nếu như hôm nay Diệp Lan còn dám cho thêm Bạch Lộ một cái bạt tai, như vậy anh nhất định sẽ chặt tay cô ta…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua là, bàn tay kia đi xuống cũng không được như nguyện đánh vào mặt Bạch Lộ.
Cùng là đàn bà như nhau, bị đánh một lần rồi, Bạch Lộ tất nhiên sẽ không để cô ta đánh mình lần thứ hai.
Mắt cô nheo lại, tay Diệp Lan giữa không trung bị cô nắm lấy cổ tay. Bạch Lộ đột nhiên dùng sức đẩy một cái, Diệp lan lảo đảo nhìn cô không dám tin, cười nhạt: “Được, bây giờ có anh ấy ở đây cho nên cô cũng dám đánh trả phải không? Bạch Lộ, đồ không biết xấu hổ, anh ấy là chồng tôi, tôi mới là Lương phu nhân, cô có tư cách gì lên giường của anh ấy?”
“Phải không? Nhưng anh ấy muốn ly dị với cô.” Ánh mắt Bạch Lộ nhàn nhạt, biểu tình trên mặt cũng rất tỉnh táo giống như sự nhục mạ của Diệp Lan cũng không khiến cô có chút nào tức giận. Cô bình tĩnh nhìn xuyên qua Diệp Lan, nhìn tới gương mặt Lương Phi Phàm ở phía sau.
Người đàn ông đứng cách đó không xa thâm trầm, có rõ ràng lo lắng, Bạch Lộ biết anh lo mình sẽ tức giận.
Nhưng bây giờ cô ngược lại không hề tức giận.
Cô dùng ánh mắt nói cho anh, cô không tức giận.
Có một số việc, nếu như có thể cô càng muốn mình trực tiếp đối mặt mà không phải ẩn nấp sau lưng anh. Cô cho tới bây giờ chưa nhúng tay vào cuộc hôn nhân này, ngược lại hạnh phúc của cô bị người đàn bà này phá hỏng, tại sao cô còn phải chịu sự nhục mạ không có lý lẽ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro