Chương 332
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Diệp Lan xuống xe, nhìn trái nhìn phải chắc chắn không có bất kỳ ai mới lấy điện thoại ra, gọi cho Diệp Tử Kiệt: “Ba, con đây.”
Diệp Tử Kiệt gầm nhẹ: “Tiểu Lan, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Bảo con không đi lung tung vậy mà con vẫn không nghe lời, nếu như vừa rồi người của ba không phát hiện có người theo dõi con thì không biết bây giờ con đã thế nào…”
“Được rồi, ba, ba cũng đừng mắng con. Bây giờ con rất ổn, không có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần con nghĩ tới Bạch Lộ ở trong tay chúng ta là con thật hưng phấn. Con đã mang theo rất nhiều đồ, lát nữa con có thể khiến cô ta được nếm mùi vị này…”
DIệp Lan rất kích động, giống như trái tim cô vẫn luôn bị chiếm cứ bởi con rắn độc, trước kia vẫn ẩn núp, lâu dài quá nhiều ‘oán khí’ tích tụ trong thân thể đến lúc này mới thực sự phát tác.
Diệp Tử Kiệt rất sợ Diệp Lan gây ra chuyện gì khác, tới bây giờ tâm tình con bé rất không ổn định, sau khi chích thuốc phiện thì người sẽ đặc biệt hưng phấn. Ông mặc dù định dạy dỗ Bạch Lộ thật tốt nhưng trước mắt đang ở đầu sóng ngọn gió, ông cũng không có ý định để xảy ra án mạng, huống chi tình hình của Diệp thị không được lạc quan lắm. Thật ra ông còn có tư tâm… hi vọng lần này khống chê được Bạch Lộ có thể khiến Lương Phi Phàm thu tay lại.
Cơ nghiệp kinh doanh của Diệp thị dường như là tâm huyết cả đời của ông, bây giờ người đã đến tuổi già, tuyệt đối không thể để Diệp thị lụi bại trên tay mình.
…
“Con gái, con ngoan một chút, nghe lời bà. Mọi chuyện cứ chờ ba qua rồi tính, biết không? Trước mắt không nên động vào Bạch Lộ, cô ta còn có tác dụng…”
“Cô ta có tác dụng gì?”
Trong Diệp Lan lúc nào cũng chỉ có ý niệm đưa Bạch Lộ vào chỗ chết, căn bản không nghe vào lời của Diệp Tử Kiệt. Lúc còn ở nhà, khi biết ba mình bắt được Bạch Lộ khiến cô đứng ngồi không yên, suy nghĩ rất nhiều biện pháp rốt cuộc cũng lén ra được khỏi Diệp gia, nửa đường cô còn liên lạc với hai người đang giữ Bạch Lộ kia, cô cam kết cho bọn chúng gấp đôi tiền mới khiến bọn chúng ngoan ngoãn mang người tới nơi này.
Vốn cô cũng không định sẽ nói gì với Diệp Tử Kiệt bởi vì cô muốn tự mình thu thập con tiện nhân này.
Nhưng không ngờ rằng nửa đường Diệp Tử Kiệt liên lạc với cô, ba nói cho cô biết cô đã bị người theo dõi rất lâu, bất đắc dĩ Diệp Lan chỉ có thể nghe lời ba mình, lên một chiếc xe khác.
Bây giờ chỗ này bốn bề vắng lặng, địa phương trống trải như vậy thì cô còn cần kiêng kỵ cái gì?
Cô muốn tự mình hành hạ Bạch Lộ, bao nhiêu đau khổ trước giờ cô phải chịu thì cô phải đòi lại từ trên người cô ta.
…
Diệp Tử Kiệt còn đang nói gì đó nhưng Diệp Lan không có tâm tình nghe tiếp, cô vội vã vâng dạ mấy tiếng, hoàn toàn không có thành ý, cuối cùng trước khi cúp điện thoại liền nghe được Diệp Tử Kiệt nói: “Ba sẽ tới trong chưa đầy 20 phút nữa. Tiểu Lan, con nghe lời ba, đừng hành động gì thiếu suy nghĩ.”
Diệp Lan cũng không nói gì, môi nhếch lên cười lạnh lùng rồi cúp điện thoại.
Diệp Tử Kiệt gầm nhẹ: “Tiểu Lan, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Bảo con không đi lung tung vậy mà con vẫn không nghe lời, nếu như vừa rồi người của ba không phát hiện có người theo dõi con thì không biết bây giờ con đã thế nào…”
“Được rồi, ba, ba cũng đừng mắng con. Bây giờ con rất ổn, không có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần con nghĩ tới Bạch Lộ ở trong tay chúng ta là con thật hưng phấn. Con đã mang theo rất nhiều đồ, lát nữa con có thể khiến cô ta được nếm mùi vị này…”
DIệp Lan rất kích động, giống như trái tim cô vẫn luôn bị chiếm cứ bởi con rắn độc, trước kia vẫn ẩn núp, lâu dài quá nhiều ‘oán khí’ tích tụ trong thân thể đến lúc này mới thực sự phát tác.
Diệp Tử Kiệt rất sợ Diệp Lan gây ra chuyện gì khác, tới bây giờ tâm tình con bé rất không ổn định, sau khi chích thuốc phiện thì người sẽ đặc biệt hưng phấn. Ông mặc dù định dạy dỗ Bạch Lộ thật tốt nhưng trước mắt đang ở đầu sóng ngọn gió, ông cũng không có ý định để xảy ra án mạng, huống chi tình hình của Diệp thị không được lạc quan lắm. Thật ra ông còn có tư tâm… hi vọng lần này khống chê được Bạch Lộ có thể khiến Lương Phi Phàm thu tay lại.
Cơ nghiệp kinh doanh của Diệp thị dường như là tâm huyết cả đời của ông, bây giờ người đã đến tuổi già, tuyệt đối không thể để Diệp thị lụi bại trên tay mình.
…
“Con gái, con ngoan một chút, nghe lời bà. Mọi chuyện cứ chờ ba qua rồi tính, biết không? Trước mắt không nên động vào Bạch Lộ, cô ta còn có tác dụng…”
“Cô ta có tác dụng gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong Diệp Lan lúc nào cũng chỉ có ý niệm đưa Bạch Lộ vào chỗ chết, căn bản không nghe vào lời của Diệp Tử Kiệt. Lúc còn ở nhà, khi biết ba mình bắt được Bạch Lộ khiến cô đứng ngồi không yên, suy nghĩ rất nhiều biện pháp rốt cuộc cũng lén ra được khỏi Diệp gia, nửa đường cô còn liên lạc với hai người đang giữ Bạch Lộ kia, cô cam kết cho bọn chúng gấp đôi tiền mới khiến bọn chúng ngoan ngoãn mang người tới nơi này.
Vốn cô cũng không định sẽ nói gì với Diệp Tử Kiệt bởi vì cô muốn tự mình thu thập con tiện nhân này.
Nhưng không ngờ rằng nửa đường Diệp Tử Kiệt liên lạc với cô, ba nói cho cô biết cô đã bị người theo dõi rất lâu, bất đắc dĩ Diệp Lan chỉ có thể nghe lời ba mình, lên một chiếc xe khác.
Bây giờ chỗ này bốn bề vắng lặng, địa phương trống trải như vậy thì cô còn cần kiêng kỵ cái gì?
Cô muốn tự mình hành hạ Bạch Lộ, bao nhiêu đau khổ trước giờ cô phải chịu thì cô phải đòi lại từ trên người cô ta.
…
Diệp Tử Kiệt còn đang nói gì đó nhưng Diệp Lan không có tâm tình nghe tiếp, cô vội vã vâng dạ mấy tiếng, hoàn toàn không có thành ý, cuối cùng trước khi cúp điện thoại liền nghe được Diệp Tử Kiệt nói: “Ba sẽ tới trong chưa đầy 20 phút nữa. Tiểu Lan, con nghe lời ba, đừng hành động gì thiếu suy nghĩ.”
Diệp Lan cũng không nói gì, môi nhếch lên cười lạnh lùng rồi cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro