Chương 62
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
Từ khi anh hiểu chuyện, anh đã nghe rất nhiều và cũng đã thấy rất nhiều, những người trong tầng lớp của họ muốn đứng vững thì nhất định không được có điểm yếu, tình yêu đối với họ là xa xỉ.
Sau khi ông trời cho họ tài sản và quyền thế mà người người ngưỡng mộ, những thứ nhỏ bé kia đều cần phải hy sinh chút ít.
Diệp Lân ưu tú ở nhiều mặt, hơn nữa cô ấy và anh lại là thanh mai trúc mã. Để giúp anh, ba năm trước cô đã ra nước ngoài học ngày thiết kế kiến trúc, bây giờ học xong trở về, dường như điều đợi họ chính là đính hôn, kết hôn...
Tất cả những bước này, trong lòng Lương Phi Phàm đều rất rõ, anh chưa bao giờ cho rằng có vấn đề.
Chỉ có điều bây giờ...
Tại sao nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và dáng vẻ cứng đơ của một người con gái khác, trái tim anh lại có chút nôn nóng?
...
"Sao anh không nói gì? Giận rồi sao?"
Diệp Lân thấy Lương Phi Phàm một hồi lâu không nói gì, ánh mắt sa sầm không nhìn rõ tâm trạng, có điều ánh mắt đó vẫn đang dừng lại trên người Bạch Lộ, lòng cô chùng xuống, kéo chặt đôi tay bên cạnh, giọng nói cũng vẫn bình tĩnh như thường lệ, thậm chí còn có vẻ nũng nịu: "... Em xin lỗi, em biết là Lương đại tổng tài anh luôn nghiêm túc trong công việc, có điều cô gái này là nhân viên công ty anh, em vừa mới tới, không quen biết ai, ngay tập tức nghĩ tới tìm anh."
Bạch Lộ cũng không biết bây giờ là thế nào nữa!
Chỉ là một vụ va chạm xe cộ đơn giản, cô không cẩn thận làm xước xe của mỹ nữ này, vì thế cô đồng ý chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng tại sao người quen của mỹ nữ này lại là Lương Phi Phàm?
... Tại sao, tay cô ấy khoác tay người đàn ông nổi bật đó, ngẩng đầu làm nũng nhìn anh, cô cảm thấy hình ảnh đó thật sự gai mắt?
... Tại sao vậy, sau khi nhìn thấy cảnh này, trong trái tim cô xuất hiện rất nhiều bong bóng, nổi lên trong không khí chưa tới năm giây rồi đột ngột nổ tung, sau đó khắp thế giới là mùi vị chua chát...
Kỳ lạ, thật kỳ lạ...
Tại sao cô lại có cảm giác đó...
Tại sao... điều cô muốn làm lúc này lại là quay người bỏ đi?
Nhưng không đi được.
Bạch Lộ có chút rầu rĩ phát hiện ra rằng chân mình giống như bị đóng đinh, cô không hề có dũng khí quay người đi.
"Không sao, họp cũng xong rồi." Lương Phi Phàm trầm ngâm nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua, bình thản gỡ tay của Diệp Lân đang nắm cổ tay mình ra, anh bước nhanh tới nhìn đầu hai chiếc xe, ngón tay thon dài chạm nhẹ chỗ bị xước trên chiếc BMW X7 của Diệp Lân, trầm giọng nói: "Không có gì đáng ngại cả, anh sẽ bảo Quan Triều đưa xe của em tới tiệm 4S để sửa chữa, loại trầy xước thế này chỉ cần vài ngày.”
Diệp Lân nghe vậy, đôi hàng lông mày tinh tế khẽ nhíu lại: "Phi Phàm, toàn bộ trách nhiệm thuộc về cô ấy..."
"Ừ." Lương Phi Phàm thản nhiên đáp một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang theo khí thế không cho phép phản bác: "Cô ấy là nhân viên của EC, đều là quen biết cả, việc lớn hóa nhỏ là được. Hay là em còn định để cô ấy bồi thường? Kêu anh xuống là để anh giúp em định giá sao?"
Diệp Lân sững người, gượng cười: "... Em không có ý đó, anh nói sao thì là vậy, xe này em cũng ít khi đi."
Lương Phi Phàm mỉm cười lại đưa mắt nhìn Bạch Lộ, lời nói sau đó cũng không biết là nói với ai: "Người không sao là được."
Hai cô gái nghe vậy đều lập tức giật mình.
Bạch Lộ là không dám mơ tưởng.
Diệp Lân là khẳng định lời Lương Phi Phàm vừa nói không phải nói với mình.
Bạch Lộ...
Diệp Lân nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt phức tạp.
Khi nghe Lương Tịnh Tiêu nói về cô gái này, vốn dĩ cô không tin, người đàn ông lạnh nhạt ít nói như Lương Phi Phàm, đối xử với mình cũng không mấy nhiệt tình, sao có thể quan tâm chăm sóc cho thư ký bên cạnh mình tới vậy?
Có điều tình hình trước mắt, tới mù cũng nhận ra quan hệ giữa họ khá mập mờ, cũng rất nguy hiểm...
Diệp Lân cắn chặt môi dưới mình một cách vô thức...
Có điều người con gái như thế này, nói về nhan sắc cũng chỉ coi là trên mức trung bình một chút. Gia cảnh thì sao? Càng không có. Năng lực? Làm thư ký nhiều năm như vậy thì có năng lực gì chứ?
Một người con gái bình thường như vậy, sao cô ta có thể là đối thủ của mình?
Có lẽ anh chẳng qua cũng chỉ vì ham thích của lạ nhất thời mà thôi.
"Người đương nhiên là không sao rồi!" Diệp Lân kìm nén tâm tư trong lòng, cố tỏ ra nhẹ nhõm tiếp lời Lương Phi Phàm, sau đó lại bước tới nắm lấy cổ tay anh một cách thân mật: "Lát nữa đi ăn trưa với em nhé."
"Chiều anh có một cuộc họp." Giọng Lương Phi Phàm vẫn rất bình thản, khi lên tiếng ánh mắt như vô tình nhìn về phía Bạch Lộ.
"Họp thì cũng cần ăn cơm mà, chúng ta ăn trưa đâu ảnh hưởng gì."
Diệp Lân lắc tay Lương Phi Phàm: "Em đã về mấy ngày rồi, ngày nào anh cũng bận rộn đi làm, trước đây không phải đã hứa với em rằng sẽ đưa em đi đây đi đó sao, không được lật lọng đâu đấy!"
Lương Phi Phàm nhíu mày, ánh mắt thâm trầm dường như dính chặt lên người Bạch Lộ.
Nhưng cô vẫn cúi đầu, tóc mai trước mặt che hết đi mọi biểu cảm của cô...
Anh nắm chặt bàn tay đút trong túi quần theo phản xạ, Lương Phi Phàm lại lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Diệp Lân, chỉ đơn giản nói: "Lên rồi nói tiếp."
Diệp Lân mấp máy môi, vẫn còn định nói gì nữa nhưng Lương Phi Phàm đã quay người bước về phía cửa thang máy.
Bạch Lộ giật thót tim, sau đó cảm thấy như thể ngay lập tức rơi xuống vực sâu không đáy, cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng, càng lúc càng xa dần, trong đầu cô bất giác xuất hiện ba chữ...
Anh đi rồi.
Anh đã xuống nhưng không hề nói lời nào với cô, anh chỉ xuống vì cô gái tên Diệp Lân kia, sau đó anh đi thẳng mà không quay đầu lại.
Cuối cùng cô cũng không kìm nén được nữa, từ từ ngẩng đầu lên, trước mặt có phần chao đảo, có người đứng chắn trước tầm nhìn của cô.
Sắc mặt Bạch Lộ cứng đơ, Diệp Lân đã thu lại vẻ dịu dàng khi đối diện với Lương Phi Phàm ban nãy, thay thế vào đó là vẻ lạnh lùng cao quý.
"Cô Bạch phải không?"
Bạch Lộ cắn môi gật đầu: "Xin lỗi, việc hôm nay tôi sẽ hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Việc này... Sau khi cô sửa xe xong cứ gửi hóa đơn tới cho tôi là được, tôi sẽ bồi thường."
Diệp Lân nhướng cao hàng lông mày thanh tú: "Cô đúng là người biết lí lẽ, như vậy rất tốt. Sau này tôi cũng sẽ làm việc ở EC, người vừa rồi chắc cô cũng quen phải không? Sau này tôi sẽ thư ký cá nhân của anh ấy, cô làm việc ở EC bao lâu rồi?"
Bạch Lộ vốn định nói rằng thực ra mình không hẳn là nhân viên của EC, nhưng bây giờ cô không còn sức để nói ra từ nào nữa, cô cũng chẳng muốn giải thích gì thêm, đáp một câu thuận theo lời của cô ấy: "Cũng đã vài năm."
"Vậy sau này mong chỉ giáo." Mặc dù là lời nói khiêm tốn nhưng không hề có chút thành ý, Diệp Lân giơ tay vén nhẹ mấy lọn tóc rối vào mang tai, nói tiếp: "Mặc dù Phi Phàm không có ý để cô bồi thường nhưng cô cũng nói rồi sự cố này là lỗi của cô, vì thế cô chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sau khi xe sửa xong, tôi sẽ đưa hóa đơn cho cô."
"Đúng vậy." Bạch Lộ gật đầu sắc mặt không tỏ thái độ gì.
Diệp Lân cũng không nói gì thêm nữa, quay người bước lên xe, sau khi đỗ xe xong mới bước vào thang máy.
Bạch Lộ đứng ở cửa thang máy nhìn con số màu đỏ đang thay đổi, cuối cùng dừng lại ở tầng mà trước đây ngày nào cô cũng đi lên, cô khẽ nhắm mắt lại sau đó từ từ thở mạnh một hơi.
... Không được nghĩ ngợi gì cả, Bạch Lộ! Không nghĩ ngợi lung tung, điều quan trọng nhất lúc này là phỏng vấn xin việc.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, nhấc chân vừa chuẩn bị bước vào thang máy thì điện thoại trong túi xách bất ngờ đổ chuông, cô lấy ra xem, tên người gọi tới hiển thị trên màn hình khiến mắt cô hơi đau nhói.
Lương Phi Phàm gọi điện tới.
Bạch Lộ nhíu máy, do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất điện thoại vào trong túi không định quan tâm.
Cô tới thẳng bộ phận thiết kế, có không ít người đời ở cửa phòng phỏng vấn, Bạch Lộ cầm chắc CV trong tay, đợi chừng nửa tiếng mới tới lượt cô.
Cảnh tượng phỏng vấn như thế này, đã rất nhiều năm Bạch Lộ không gặp phải, người phỏng vấn cô hôm nay không chỉ có Quan Triều mà còn có cả giám đốc bộ phận thiết kế Lí Đình Thận. Mọi người trước đây đều là đồng nghiệp, nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút.
Khi trước Quan Triều không hiểu tại sao Lương Phi Phàm đột ngột tuyển thiết kế làm gì, khi anh nhìn thấy CV của Bạch Lộ, trong lòng anh đã rõ tất cả.
Mọi điều Lương tổng làm đều là vì cô ấy.
Theo thường lệ, Bạch Lộ trả lời một vài câu hỏi, gửi CV và bản vẽ thiết kế của mình cho Quan Triều, sau đó sẽ cho cô về đợi tin tức.
"Bạch Lộ." Trước khi ra về Bạch Lộ có vào nhà vệ sinh, vừa bước ra đã nhìn thấy Lí Đình Thận đang đứng đợi ở trước cửa nhà vệ sinh.
"Giám đốc Lí? Anh có việc gì không?" Bạch Lộ cố ý lùi lại sau hai bước, giữ khoảng cách nhất định với anh ta.
Thực ra khi vừa phỏng vấn, anh ta đã cố tình gây khó dễ, còn mỉa mai rằng lúc trước rõ ràng cô đã đồng ý với anh ta hoàn thành bản thiết kế trong hai ngày, kết quả là sau nhiều ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Những lúc thế này giải thích cũng chỉ là che đậy, Bạch Lộ không nói gì nhiều, chỉ nộp CV và bản vẽ thiết kế của mình.
Chỉ có điều, bây giờ anh lại tới tìm cô làm gì?
Lí Đình Thận vốn dĩ không ưa Bạch Lộ, trước đây cô ỷ mình là thư kí của Lương tổng, bây giờ đã bị khai trừ khỏi EC rồi lại còn muốn vào bộ phận thiết kế của EC một cách trắng trợn.
Cô gái này... xem ra không đơn giản!
Nhưng anh mới là giám đốc bộ phận thiết kế, cô ta muốn đứng vững ở bộ phận thiết kế của EC thì trước tiên phải hỏi anh!
"Có chút việc này, Bạch Lộ, tôi tới để nói với cô rằng, làm người thì phải biết điều. Cô đã từng bị khai trừ rồi, bây giờ lại muốn vọng tưởng vào bộ phận thiết kế của EC, ha ha, cô nói xem, trong lòng cô đang có ý định gì?"
"Anh cho rằng tôi có ý định gì chứ?" Hôm nay vừa tới EC đã gặp phải bao việc không suôn sẻ, tâm trạng của Bạch Lộ vô cùng tồi tệ, cô rất bực bội hỏi ngược lại: "Giám đốc Lí, trách nhiệm của anh không phải là kiểm tra những người tới ứng tuyển sao? Anh tới để chất vấn tôi làm gì? Tôi có năng lực, đương nhiên tôi có thể vào được bộ phận thiết kế của EC, tôi không có năng lực thì anh loại tôi ra là được! CV và bản vẽ của tôi đều đã gửi lên rồi, bây giờ anh chạy tới hỏi tôi những điều này, anh không thấy nực cười sao?" Xem thêm...
Sau khi ông trời cho họ tài sản và quyền thế mà người người ngưỡng mộ, những thứ nhỏ bé kia đều cần phải hy sinh chút ít.
Diệp Lân ưu tú ở nhiều mặt, hơn nữa cô ấy và anh lại là thanh mai trúc mã. Để giúp anh, ba năm trước cô đã ra nước ngoài học ngày thiết kế kiến trúc, bây giờ học xong trở về, dường như điều đợi họ chính là đính hôn, kết hôn...
Tất cả những bước này, trong lòng Lương Phi Phàm đều rất rõ, anh chưa bao giờ cho rằng có vấn đề.
Chỉ có điều bây giờ...
Tại sao nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và dáng vẻ cứng đơ của một người con gái khác, trái tim anh lại có chút nôn nóng?
...
"Sao anh không nói gì? Giận rồi sao?"
Diệp Lân thấy Lương Phi Phàm một hồi lâu không nói gì, ánh mắt sa sầm không nhìn rõ tâm trạng, có điều ánh mắt đó vẫn đang dừng lại trên người Bạch Lộ, lòng cô chùng xuống, kéo chặt đôi tay bên cạnh, giọng nói cũng vẫn bình tĩnh như thường lệ, thậm chí còn có vẻ nũng nịu: "... Em xin lỗi, em biết là Lương đại tổng tài anh luôn nghiêm túc trong công việc, có điều cô gái này là nhân viên công ty anh, em vừa mới tới, không quen biết ai, ngay tập tức nghĩ tới tìm anh."
Bạch Lộ cũng không biết bây giờ là thế nào nữa!
Chỉ là một vụ va chạm xe cộ đơn giản, cô không cẩn thận làm xước xe của mỹ nữ này, vì thế cô đồng ý chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhưng tại sao người quen của mỹ nữ này lại là Lương Phi Phàm?
... Tại sao, tay cô ấy khoác tay người đàn ông nổi bật đó, ngẩng đầu làm nũng nhìn anh, cô cảm thấy hình ảnh đó thật sự gai mắt?
... Tại sao vậy, sau khi nhìn thấy cảnh này, trong trái tim cô xuất hiện rất nhiều bong bóng, nổi lên trong không khí chưa tới năm giây rồi đột ngột nổ tung, sau đó khắp thế giới là mùi vị chua chát...
Kỳ lạ, thật kỳ lạ...
Tại sao cô lại có cảm giác đó...
Tại sao... điều cô muốn làm lúc này lại là quay người bỏ đi?
Nhưng không đi được.
Bạch Lộ có chút rầu rĩ phát hiện ra rằng chân mình giống như bị đóng đinh, cô không hề có dũng khí quay người đi.
"Không sao, họp cũng xong rồi." Lương Phi Phàm trầm ngâm nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua, bình thản gỡ tay của Diệp Lân đang nắm cổ tay mình ra, anh bước nhanh tới nhìn đầu hai chiếc xe, ngón tay thon dài chạm nhẹ chỗ bị xước trên chiếc BMW X7 của Diệp Lân, trầm giọng nói: "Không có gì đáng ngại cả, anh sẽ bảo Quan Triều đưa xe của em tới tiệm 4S để sửa chữa, loại trầy xước thế này chỉ cần vài ngày.”
Diệp Lân nghe vậy, đôi hàng lông mày tinh tế khẽ nhíu lại: "Phi Phàm, toàn bộ trách nhiệm thuộc về cô ấy..."
"Ừ." Lương Phi Phàm thản nhiên đáp một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang theo khí thế không cho phép phản bác: "Cô ấy là nhân viên của EC, đều là quen biết cả, việc lớn hóa nhỏ là được. Hay là em còn định để cô ấy bồi thường? Kêu anh xuống là để anh giúp em định giá sao?"
Diệp Lân sững người, gượng cười: "... Em không có ý đó, anh nói sao thì là vậy, xe này em cũng ít khi đi."
Lương Phi Phàm mỉm cười lại đưa mắt nhìn Bạch Lộ, lời nói sau đó cũng không biết là nói với ai: "Người không sao là được."
Hai cô gái nghe vậy đều lập tức giật mình.
Bạch Lộ là không dám mơ tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lân là khẳng định lời Lương Phi Phàm vừa nói không phải nói với mình.
Bạch Lộ...
Diệp Lân nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt phức tạp.
Khi nghe Lương Tịnh Tiêu nói về cô gái này, vốn dĩ cô không tin, người đàn ông lạnh nhạt ít nói như Lương Phi Phàm, đối xử với mình cũng không mấy nhiệt tình, sao có thể quan tâm chăm sóc cho thư ký bên cạnh mình tới vậy?
Có điều tình hình trước mắt, tới mù cũng nhận ra quan hệ giữa họ khá mập mờ, cũng rất nguy hiểm...
Diệp Lân cắn chặt môi dưới mình một cách vô thức...
Có điều người con gái như thế này, nói về nhan sắc cũng chỉ coi là trên mức trung bình một chút. Gia cảnh thì sao? Càng không có. Năng lực? Làm thư ký nhiều năm như vậy thì có năng lực gì chứ?
Một người con gái bình thường như vậy, sao cô ta có thể là đối thủ của mình?
Có lẽ anh chẳng qua cũng chỉ vì ham thích của lạ nhất thời mà thôi.
"Người đương nhiên là không sao rồi!" Diệp Lân kìm nén tâm tư trong lòng, cố tỏ ra nhẹ nhõm tiếp lời Lương Phi Phàm, sau đó lại bước tới nắm lấy cổ tay anh một cách thân mật: "Lát nữa đi ăn trưa với em nhé."
"Chiều anh có một cuộc họp." Giọng Lương Phi Phàm vẫn rất bình thản, khi lên tiếng ánh mắt như vô tình nhìn về phía Bạch Lộ.
"Họp thì cũng cần ăn cơm mà, chúng ta ăn trưa đâu ảnh hưởng gì."
Diệp Lân lắc tay Lương Phi Phàm: "Em đã về mấy ngày rồi, ngày nào anh cũng bận rộn đi làm, trước đây không phải đã hứa với em rằng sẽ đưa em đi đây đi đó sao, không được lật lọng đâu đấy!"
Lương Phi Phàm nhíu mày, ánh mắt thâm trầm dường như dính chặt lên người Bạch Lộ.
Nhưng cô vẫn cúi đầu, tóc mai trước mặt che hết đi mọi biểu cảm của cô...
Anh nắm chặt bàn tay đút trong túi quần theo phản xạ, Lương Phi Phàm lại lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Diệp Lân, chỉ đơn giản nói: "Lên rồi nói tiếp."
Diệp Lân mấp máy môi, vẫn còn định nói gì nữa nhưng Lương Phi Phàm đã quay người bước về phía cửa thang máy.
Bạch Lộ giật thót tim, sau đó cảm thấy như thể ngay lập tức rơi xuống vực sâu không đáy, cô nghe thấy tiếng bước chân vững vàng, càng lúc càng xa dần, trong đầu cô bất giác xuất hiện ba chữ...
Anh đi rồi.
Anh đã xuống nhưng không hề nói lời nào với cô, anh chỉ xuống vì cô gái tên Diệp Lân kia, sau đó anh đi thẳng mà không quay đầu lại.
Cuối cùng cô cũng không kìm nén được nữa, từ từ ngẩng đầu lên, trước mặt có phần chao đảo, có người đứng chắn trước tầm nhìn của cô.
Sắc mặt Bạch Lộ cứng đơ, Diệp Lân đã thu lại vẻ dịu dàng khi đối diện với Lương Phi Phàm ban nãy, thay thế vào đó là vẻ lạnh lùng cao quý.
"Cô Bạch phải không?"
Bạch Lộ cắn môi gật đầu: "Xin lỗi, việc hôm nay tôi sẽ hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Việc này... Sau khi cô sửa xe xong cứ gửi hóa đơn tới cho tôi là được, tôi sẽ bồi thường."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lân nhướng cao hàng lông mày thanh tú: "Cô đúng là người biết lí lẽ, như vậy rất tốt. Sau này tôi cũng sẽ làm việc ở EC, người vừa rồi chắc cô cũng quen phải không? Sau này tôi sẽ thư ký cá nhân của anh ấy, cô làm việc ở EC bao lâu rồi?"
Bạch Lộ vốn định nói rằng thực ra mình không hẳn là nhân viên của EC, nhưng bây giờ cô không còn sức để nói ra từ nào nữa, cô cũng chẳng muốn giải thích gì thêm, đáp một câu thuận theo lời của cô ấy: "Cũng đã vài năm."
"Vậy sau này mong chỉ giáo." Mặc dù là lời nói khiêm tốn nhưng không hề có chút thành ý, Diệp Lân giơ tay vén nhẹ mấy lọn tóc rối vào mang tai, nói tiếp: "Mặc dù Phi Phàm không có ý để cô bồi thường nhưng cô cũng nói rồi sự cố này là lỗi của cô, vì thế cô chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sau khi xe sửa xong, tôi sẽ đưa hóa đơn cho cô."
"Đúng vậy." Bạch Lộ gật đầu sắc mặt không tỏ thái độ gì.
Diệp Lân cũng không nói gì thêm nữa, quay người bước lên xe, sau khi đỗ xe xong mới bước vào thang máy.
Bạch Lộ đứng ở cửa thang máy nhìn con số màu đỏ đang thay đổi, cuối cùng dừng lại ở tầng mà trước đây ngày nào cô cũng đi lên, cô khẽ nhắm mắt lại sau đó từ từ thở mạnh một hơi.
... Không được nghĩ ngợi gì cả, Bạch Lộ! Không nghĩ ngợi lung tung, điều quan trọng nhất lúc này là phỏng vấn xin việc.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, nhấc chân vừa chuẩn bị bước vào thang máy thì điện thoại trong túi xách bất ngờ đổ chuông, cô lấy ra xem, tên người gọi tới hiển thị trên màn hình khiến mắt cô hơi đau nhói.
Lương Phi Phàm gọi điện tới.
Bạch Lộ nhíu máy, do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất điện thoại vào trong túi không định quan tâm.
Cô tới thẳng bộ phận thiết kế, có không ít người đời ở cửa phòng phỏng vấn, Bạch Lộ cầm chắc CV trong tay, đợi chừng nửa tiếng mới tới lượt cô.
Cảnh tượng phỏng vấn như thế này, đã rất nhiều năm Bạch Lộ không gặp phải, người phỏng vấn cô hôm nay không chỉ có Quan Triều mà còn có cả giám đốc bộ phận thiết kế Lí Đình Thận. Mọi người trước đây đều là đồng nghiệp, nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút.
Khi trước Quan Triều không hiểu tại sao Lương Phi Phàm đột ngột tuyển thiết kế làm gì, khi anh nhìn thấy CV của Bạch Lộ, trong lòng anh đã rõ tất cả.
Mọi điều Lương tổng làm đều là vì cô ấy.
Theo thường lệ, Bạch Lộ trả lời một vài câu hỏi, gửi CV và bản vẽ thiết kế của mình cho Quan Triều, sau đó sẽ cho cô về đợi tin tức.
"Bạch Lộ." Trước khi ra về Bạch Lộ có vào nhà vệ sinh, vừa bước ra đã nhìn thấy Lí Đình Thận đang đứng đợi ở trước cửa nhà vệ sinh.
"Giám đốc Lí? Anh có việc gì không?" Bạch Lộ cố ý lùi lại sau hai bước, giữ khoảng cách nhất định với anh ta.
Thực ra khi vừa phỏng vấn, anh ta đã cố tình gây khó dễ, còn mỉa mai rằng lúc trước rõ ràng cô đã đồng ý với anh ta hoàn thành bản thiết kế trong hai ngày, kết quả là sau nhiều ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Những lúc thế này giải thích cũng chỉ là che đậy, Bạch Lộ không nói gì nhiều, chỉ nộp CV và bản vẽ thiết kế của mình.
Chỉ có điều, bây giờ anh lại tới tìm cô làm gì?
Lí Đình Thận vốn dĩ không ưa Bạch Lộ, trước đây cô ỷ mình là thư kí của Lương tổng, bây giờ đã bị khai trừ khỏi EC rồi lại còn muốn vào bộ phận thiết kế của EC một cách trắng trợn.
Cô gái này... xem ra không đơn giản!
Nhưng anh mới là giám đốc bộ phận thiết kế, cô ta muốn đứng vững ở bộ phận thiết kế của EC thì trước tiên phải hỏi anh!
"Có chút việc này, Bạch Lộ, tôi tới để nói với cô rằng, làm người thì phải biết điều. Cô đã từng bị khai trừ rồi, bây giờ lại muốn vọng tưởng vào bộ phận thiết kế của EC, ha ha, cô nói xem, trong lòng cô đang có ý định gì?"
"Anh cho rằng tôi có ý định gì chứ?" Hôm nay vừa tới EC đã gặp phải bao việc không suôn sẻ, tâm trạng của Bạch Lộ vô cùng tồi tệ, cô rất bực bội hỏi ngược lại: "Giám đốc Lí, trách nhiệm của anh không phải là kiểm tra những người tới ứng tuyển sao? Anh tới để chất vấn tôi làm gì? Tôi có năng lực, đương nhiên tôi có thể vào được bộ phận thiết kế của EC, tôi không có năng lực thì anh loại tôi ra là được! CV và bản vẽ của tôi đều đã gửi lên rồi, bây giờ anh chạy tới hỏi tôi những điều này, anh không thấy nực cười sao?" Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro