Tổng Tài Chiều Vợ Có Chút Ngọt Ngào
Chương 37
2024-10-13 18:45:43
Hà Mạn Ni đương nhiên là ngoan ngoãn đáng yêu.
Bởi vì từ nhỏ, mỗi khi có ai bắt nạt cô, đều là Hà Ninh lao lên trước mặt đối chọi, bảo vệ cô thật chặt; mỗi lần có gánh nặng nào, đều là Hà Ninh gánh vác hết cho cô; phạm lỗi gì, đều là Hà Ninh thay cô chịu đựng.
Tất nhiên, trong mắt mọi người, Hà Ninh có tính cách bướng bỉnh, còn Hà Mạn Ni thì ngoan hiền vô hại.
“Chị ơi, chị về nghỉ ngơi trước đi, ở đây để em lo liệu là được rồi.” Hà Mạn Ni chạy đến, không quên thể hiện “tính cách hoàn hảo” của mình.
“Được.” Hà Ninh chẳng mảy may quan tâm, hôm nay cô đã cho họ một bài học đủ để họ nhận ra cách làm người.
Sau khi vào nhà vệ sinh vốc một ít nước mát vỗ lên mặt, Hà Ninh cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngẩng đầu, cô thấy bóng dáng của Hà Lộ trong gương, lập tức quay đi, không muốn có bất cứ sự tiếp xúc nào với cô ta.
Nếu như đối với Hà Mạn Ni, Hà Ninh từ yêu chuyển thành hận, thì đối với Hà Lộ – người em gái kế này, cô hoàn toàn chỉ có cảm giác chán ghét.
Cô quay người định rời đi, nhưng Hà Lộ hằn học gọi cô lại: “Hà Ninh! Đứng lại!”
Hà Lộ nhanh chóng tiến tới, chắn trước mặt cô: “Hà Ninh, tôi nghe nói bệnh của cô là không thể chữa khỏi. Trừ khi cô tìm được bác sĩ Cố Duẫn Thần – người có nghiên cứu chuyên sâu nhất về bệnh này. Nhưng Cố Duẫn Thần là ai? Ông ta ở Mỹ là thiên tài thần y, ngay cả tổng thống cũng phải nể ông ta ba phần. Vì vậy, cô đừng hy vọng nữa.”
“Chó tốt không cản đường.” Hà Ninh lạnh lùng muốn vượt qua cô ta mà đi.
Hà Lộ nắm chặt cánh tay cô: “Hà Ninh, bệnh cô nặng như vậy, mắng tôi thế nào tôi cũng chịu được. Tôi biết cô còn vài chiếc xe và không ít tiền tiết kiệm, cô chuyển nhượng cho tôi đi, tôi hứa sẽ không nói thêm gì về chuyện của cô nữa.”
“Hà Lộ, trên mặt trái của cô dường như còn có thứ gì đó.”
“Cái gì?” Hà Lộ sờ lên mặt mình.
“Hình như toàn bộ mặt phải của cô đã dán lên mặt trái, trông có vẻ... hơi dày đấy.” Hà Ninh mỉm cười nói, thái độ nhẹ nhàng tự tại, khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Hà Lộ ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng: “Cô đang mắng tôi mặt dày à?”
“Hà Lộ, cuối cùng cô cũng hiểu ra bản chất của mình rồi sao?” Nụ cười của Hà Ninh dần thu lại, “Trên danh nghĩa, cô là em gái tôi, nhưng thực tế, cô còn lớn tuổi hơn tôi. Cô là con gái ruột của cha tôi, nhưng lại bị mẹ cô mang về dưới danh nghĩa con riêng. Suy cho cùng, trong lúc cha mẹ tôi vẫn còn trong hôn nhân, mẹ cô đã làm tiểu tam và sinh ra cô! Cái mặt dày của cô, chắc hẳn là di truyền rồi nhỉ?”
“Hà Ninh!” Hà Lộ tức giận gào lên, giọng điệu đầy đe dọa: “Chuyện cô lén lút với đàn ông khác sau lưng Tạ Dịch Hào, tôi vì giữ thể diện cho nhà họ Hà, vẫn chưa nói với ai đâu đấy!”
Cô ta nghĩ, nói câu này sẽ khiến Hà Ninh e ngại mối quan hệ với gia đình nhà họ Tạ.
Quả nhiên, vừa nói xong, cô thấy sắc mặt của Hà Ninh có hơi thay đổi.
Hà Lộ đắc ý: “Hà Ninh, tôi không đòi hỏi nhiều đâu, trước hết hãy chuyển nhượng cho tôi vài chiếc xe của cô. Tôi đảm bảo sẽ không hé nửa lời với nhà họ Tạ.”
Hà Ninh nhẹ nhàng cười: “Được thôi, tôi đang lo không có ai nói cho nhà họ Tạ biết chuyện này. Cô đi nói giùm tôi đi, tôi khỏi phải cảm ơn. Còn xe cộ, dù tôi có đốt hay vứt đi, cũng không bao giờ giao cho cô.”
Hà Lộ tức giận đến mức thở dốc: “Cô đã vô tình, thì đừng trách tôi bất nghĩa!”
“Tùy cô!” Đến nước này, Hà Ninh chẳng còn sợ gì nhà họ Tạ nữa.
“Được, được lắm! Hà Ninh, cô tự chuốc lấy đấy!”
Bởi vì từ nhỏ, mỗi khi có ai bắt nạt cô, đều là Hà Ninh lao lên trước mặt đối chọi, bảo vệ cô thật chặt; mỗi lần có gánh nặng nào, đều là Hà Ninh gánh vác hết cho cô; phạm lỗi gì, đều là Hà Ninh thay cô chịu đựng.
Tất nhiên, trong mắt mọi người, Hà Ninh có tính cách bướng bỉnh, còn Hà Mạn Ni thì ngoan hiền vô hại.
“Chị ơi, chị về nghỉ ngơi trước đi, ở đây để em lo liệu là được rồi.” Hà Mạn Ni chạy đến, không quên thể hiện “tính cách hoàn hảo” của mình.
“Được.” Hà Ninh chẳng mảy may quan tâm, hôm nay cô đã cho họ một bài học đủ để họ nhận ra cách làm người.
Sau khi vào nhà vệ sinh vốc một ít nước mát vỗ lên mặt, Hà Ninh cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngẩng đầu, cô thấy bóng dáng của Hà Lộ trong gương, lập tức quay đi, không muốn có bất cứ sự tiếp xúc nào với cô ta.
Nếu như đối với Hà Mạn Ni, Hà Ninh từ yêu chuyển thành hận, thì đối với Hà Lộ – người em gái kế này, cô hoàn toàn chỉ có cảm giác chán ghét.
Cô quay người định rời đi, nhưng Hà Lộ hằn học gọi cô lại: “Hà Ninh! Đứng lại!”
Hà Lộ nhanh chóng tiến tới, chắn trước mặt cô: “Hà Ninh, tôi nghe nói bệnh của cô là không thể chữa khỏi. Trừ khi cô tìm được bác sĩ Cố Duẫn Thần – người có nghiên cứu chuyên sâu nhất về bệnh này. Nhưng Cố Duẫn Thần là ai? Ông ta ở Mỹ là thiên tài thần y, ngay cả tổng thống cũng phải nể ông ta ba phần. Vì vậy, cô đừng hy vọng nữa.”
“Chó tốt không cản đường.” Hà Ninh lạnh lùng muốn vượt qua cô ta mà đi.
Hà Lộ nắm chặt cánh tay cô: “Hà Ninh, bệnh cô nặng như vậy, mắng tôi thế nào tôi cũng chịu được. Tôi biết cô còn vài chiếc xe và không ít tiền tiết kiệm, cô chuyển nhượng cho tôi đi, tôi hứa sẽ không nói thêm gì về chuyện của cô nữa.”
“Hà Lộ, trên mặt trái của cô dường như còn có thứ gì đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì?” Hà Lộ sờ lên mặt mình.
“Hình như toàn bộ mặt phải của cô đã dán lên mặt trái, trông có vẻ... hơi dày đấy.” Hà Ninh mỉm cười nói, thái độ nhẹ nhàng tự tại, khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Hà Lộ ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng: “Cô đang mắng tôi mặt dày à?”
“Hà Lộ, cuối cùng cô cũng hiểu ra bản chất của mình rồi sao?” Nụ cười của Hà Ninh dần thu lại, “Trên danh nghĩa, cô là em gái tôi, nhưng thực tế, cô còn lớn tuổi hơn tôi. Cô là con gái ruột của cha tôi, nhưng lại bị mẹ cô mang về dưới danh nghĩa con riêng. Suy cho cùng, trong lúc cha mẹ tôi vẫn còn trong hôn nhân, mẹ cô đã làm tiểu tam và sinh ra cô! Cái mặt dày của cô, chắc hẳn là di truyền rồi nhỉ?”
“Hà Ninh!” Hà Lộ tức giận gào lên, giọng điệu đầy đe dọa: “Chuyện cô lén lút với đàn ông khác sau lưng Tạ Dịch Hào, tôi vì giữ thể diện cho nhà họ Hà, vẫn chưa nói với ai đâu đấy!”
Cô ta nghĩ, nói câu này sẽ khiến Hà Ninh e ngại mối quan hệ với gia đình nhà họ Tạ.
Quả nhiên, vừa nói xong, cô thấy sắc mặt của Hà Ninh có hơi thay đổi.
Hà Lộ đắc ý: “Hà Ninh, tôi không đòi hỏi nhiều đâu, trước hết hãy chuyển nhượng cho tôi vài chiếc xe của cô. Tôi đảm bảo sẽ không hé nửa lời với nhà họ Tạ.”
Hà Ninh nhẹ nhàng cười: “Được thôi, tôi đang lo không có ai nói cho nhà họ Tạ biết chuyện này. Cô đi nói giùm tôi đi, tôi khỏi phải cảm ơn. Còn xe cộ, dù tôi có đốt hay vứt đi, cũng không bao giờ giao cho cô.”
Hà Lộ tức giận đến mức thở dốc: “Cô đã vô tình, thì đừng trách tôi bất nghĩa!”
“Tùy cô!” Đến nước này, Hà Ninh chẳng còn sợ gì nhà họ Tạ nữa.
“Được, được lắm! Hà Ninh, cô tự chuốc lấy đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro