ghen
1715
2024-04-30 00:40:26
Khi về đến phòng cô cũng không chọn bộ quần áo nào đặc sắc lắm tại cô không mang đến đây, mà cô chỉ mặc chiếc quần ống rộng và chiếc áo croptop dài tay,bên ngoài là chiếc áo khoác ,nhìn giản dị nhưng vô cùng ưng mắt và cô chỉ tô thêm chút son không trang điểm vì mặt cô đã trắng sẵn rồi.Thay đồ xong cô đến phòng của Phó Thi Kỳ,gõ cửa
"Anh có trong đó không"
"Vào đi"
Vừa vào cô thấy Phó tổng mặc một bộ quần áo cùng với dáng người cao to vô cùng điển trai,đang nhìn thì
"Nhìn gì,lại nhìn người ta bằng ánh mắt dụ dỗ trai như ở dưới à"
"Ớ...anh nói gì đấy".Anh ta bước lại gần,cúi xuống ghé tai cô và nói
"Đến chỗ này nếu như mà ve vẽn trai á,thì bố cô đừng hòng sống".Nghiên cúi đầu gật đầu với khuôn mặt buồn buồn nhưng vô cùng dễ thương,nói xong Phó Thi Kỳ bước ra cửa và kêu
"Đi,nhanh tôi không chờ".Nghiên lẽo đẽo đi theo Phó tổng,nhìn dáng người cô lẽo đẽo đi theo Phó Thi Kỳ vô cùng đáng yêu,khiến mọi người trong nhà nhìn cô và cười tủm tỉm nói với nhau,cô ngượng ngùng mà chạy nhanh ra xe.Ra đến nơi cô thấy Phó Thi Kỳ đang ngồi sẵn trong xe, nhưng hôm nay anh ta không lái mà là Bảo Hoàng lái, vừa ra chưa kịp lên xe
"Nhanh lên,chậm chạp"
Cô lên xe lẩm bẩm trong mồm
"Loại người khó tính"
"Lẩm bẩm gì đó"
"À không có gì"
Sau đó Phó Thi Kỳ ghé sát mặt lại mặt cô
"Định nói xấu tên này à".Nghiên ngượng ngùng cúi mặt xuống để tránh mặt anh ta và bảo
"Không...không dám ạ!"
"TỐT"
Bảo Hoàng ở ghế trên phải xoay gương xe tránh chỗ khác,tránh nhìn trúng xuống dưới và anh ta đeo tai nghe.
Trên đường đi,Nghiên rất run,lo lắng vì sợ hắn ta cho mình làm việc gì,hai tay cô bấu lấy nhau nhìn vô cùng lo lắng,đáng thương
"Phó...Phó tổng à".Miệng cô lắp bắp nói
"Anh....anh đưa tôi đi làm công việc gì vậy"
"HẢ,làm gì à!,Lát sẽ biết "
"Tôi không để cô chết đâu mà, nhưng mà khiến cô đau đớn"
Nghiên không nói gì, nhưng mà cô rưng rưng nước mắt sắp khóc đến nơi nhưng cô dặn lòng không được khóc trước mặt người đàn ông này,cô dặn lòng
"Cố lên,cố lên,không được khóc!Rồi mày cũng sẽ trốn thoát khỏi tên này được thôi mà"
Đến nơi,Phó tổng xuống xe trước cô,cô lại lẽo đẽo theo sau anh ta mà đi vào một quán bar vô cùng to lớn,sang trọng,nơi đây tập trung rất nhiều người giàu đang uống bia rượu,nhảy,hát hò cùng với rất nhiều người đẹp,vòng nào ra vòng nấy.Vừa vào trong,đột nhiên Nghiên liền
"Anh cho tôi làm việc này"
"Cô nghĩ cô xứng với mấy người này à,chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn thôi"
"Hả..Nhân viên".Phó Thi Kỳ không nói gì và đi lên trên tầng 2,cô cũng phải đi theo.
Lên đến nơi cô gặp Trương Vỹ, Đình Vi là bạn thân của anh ta đã ngồi đó , vừa gặp Phó Thi Kỳ thì Trương Vỹ đã nhanh mồm
"Hi ,cô gái đẹp đấy đâu rồi"
"Kìa,cậu sắp xếp công việc chưa"
"Đương nhiên là rồi,làm nhân viên phục vụ ở dưới,chúng ta có thể quan sát được mà", vì tầng 2 này là nơi tập trung của ba người họ và những người khách quý đặc biệt,có thể thấy hết ở dưới làm gì,Đình Vi liền hỏi
"Cô mà cậu kể đây à Vĩ"
"Đúng rồi anh bạn"
"Xinh xinh đấy"
"Nghĩ sao mắt nhìn của anh Phó lại không xinh,lại còn cute" rồi Vỹ liếc liếc mắt với Vi
"Hai cậu thôi đi được không,loại đàn bà đó xinh,cute nỗi gì"
Hai người liền cười phớ lên,còn chỗ Nghiên đứng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ba ba người họ....
"Anh có trong đó không"
"Vào đi"
Vừa vào cô thấy Phó tổng mặc một bộ quần áo cùng với dáng người cao to vô cùng điển trai,đang nhìn thì
"Nhìn gì,lại nhìn người ta bằng ánh mắt dụ dỗ trai như ở dưới à"
"Ớ...anh nói gì đấy".Anh ta bước lại gần,cúi xuống ghé tai cô và nói
"Đến chỗ này nếu như mà ve vẽn trai á,thì bố cô đừng hòng sống".Nghiên cúi đầu gật đầu với khuôn mặt buồn buồn nhưng vô cùng dễ thương,nói xong Phó Thi Kỳ bước ra cửa và kêu
"Đi,nhanh tôi không chờ".Nghiên lẽo đẽo đi theo Phó tổng,nhìn dáng người cô lẽo đẽo đi theo Phó Thi Kỳ vô cùng đáng yêu,khiến mọi người trong nhà nhìn cô và cười tủm tỉm nói với nhau,cô ngượng ngùng mà chạy nhanh ra xe.Ra đến nơi cô thấy Phó Thi Kỳ đang ngồi sẵn trong xe, nhưng hôm nay anh ta không lái mà là Bảo Hoàng lái, vừa ra chưa kịp lên xe
"Nhanh lên,chậm chạp"
Cô lên xe lẩm bẩm trong mồm
"Loại người khó tính"
"Lẩm bẩm gì đó"
"À không có gì"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Phó Thi Kỳ ghé sát mặt lại mặt cô
"Định nói xấu tên này à".Nghiên ngượng ngùng cúi mặt xuống để tránh mặt anh ta và bảo
"Không...không dám ạ!"
"TỐT"
Bảo Hoàng ở ghế trên phải xoay gương xe tránh chỗ khác,tránh nhìn trúng xuống dưới và anh ta đeo tai nghe.
Trên đường đi,Nghiên rất run,lo lắng vì sợ hắn ta cho mình làm việc gì,hai tay cô bấu lấy nhau nhìn vô cùng lo lắng,đáng thương
"Phó...Phó tổng à".Miệng cô lắp bắp nói
"Anh....anh đưa tôi đi làm công việc gì vậy"
"HẢ,làm gì à!,Lát sẽ biết "
"Tôi không để cô chết đâu mà, nhưng mà khiến cô đau đớn"
Nghiên không nói gì, nhưng mà cô rưng rưng nước mắt sắp khóc đến nơi nhưng cô dặn lòng không được khóc trước mặt người đàn ông này,cô dặn lòng
"Cố lên,cố lên,không được khóc!Rồi mày cũng sẽ trốn thoát khỏi tên này được thôi mà"
Đến nơi,Phó tổng xuống xe trước cô,cô lại lẽo đẽo theo sau anh ta mà đi vào một quán bar vô cùng to lớn,sang trọng,nơi đây tập trung rất nhiều người giàu đang uống bia rượu,nhảy,hát hò cùng với rất nhiều người đẹp,vòng nào ra vòng nấy.Vừa vào trong,đột nhiên Nghiên liền
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh cho tôi làm việc này"
"Cô nghĩ cô xứng với mấy người này à,chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn thôi"
"Hả..Nhân viên".Phó Thi Kỳ không nói gì và đi lên trên tầng 2,cô cũng phải đi theo.
Lên đến nơi cô gặp Trương Vỹ, Đình Vi là bạn thân của anh ta đã ngồi đó , vừa gặp Phó Thi Kỳ thì Trương Vỹ đã nhanh mồm
"Hi ,cô gái đẹp đấy đâu rồi"
"Kìa,cậu sắp xếp công việc chưa"
"Đương nhiên là rồi,làm nhân viên phục vụ ở dưới,chúng ta có thể quan sát được mà", vì tầng 2 này là nơi tập trung của ba người họ và những người khách quý đặc biệt,có thể thấy hết ở dưới làm gì,Đình Vi liền hỏi
"Cô mà cậu kể đây à Vĩ"
"Đúng rồi anh bạn"
"Xinh xinh đấy"
"Nghĩ sao mắt nhìn của anh Phó lại không xinh,lại còn cute" rồi Vỹ liếc liếc mắt với Vi
"Hai cậu thôi đi được không,loại đàn bà đó xinh,cute nỗi gì"
Hai người liền cười phớ lên,còn chỗ Nghiên đứng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ba ba người họ....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro