3 Người Ám Áp.
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Đường Tư Vũ lại lo lắng: “Tiểu Hi, con còn nhỏ như vậy, không được xen vào.”
“Ừm. Con có thể đóng vai tiểu hoàng đế.”
Hình Nhất Nặc cười hì hì nói.
“Thật sao? Con cũng muốn biểu diễn!”
Nhóc con cũng bắt đầu mơ tưởng đến việc làm người nổi tiếng, tất nhiên rồi, bọn trẻ hàng ngày đều xem tí vi, đều là tò mò ca.
“Nhất Nặc, em vẫn rất còn nhỏ, hơn nữa, diễn đoàn không thích hợp với em, nếu như em muốn đi chơi, vào kì nghỉ hè anh sẽ bảo Lương Diệu đưa em đi đến xem qua đoàn phim, hoặc là đi tham quan qua một vòng đài truyền hình.” Ôn Lệ Thâm lên tiếng đáp.
Dù Hình Nhất Nặc không có cơ hội để biểu diễn, nhưng vẫn có thể vào được trường quay xem biểu diễn, vẫn khiến cô hưng phấn: “Thật sao? Em có thể đến sao?”
“Chỉ cần Lương Diệu ở bên cạnh em, em có thể đi đến bất kỳ đoàn phim nào mà em muốn.” Ôn Lệ Thâm trả lời cô.
“Vâng! Tốt quá.” Nói xong, cô nhìn Ôn Lương Diệu: “Anh Lương Diệu, chúng ta chốt nhé, anh lúc đó nhất định phải đưa tôi đi đầy.”
Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra một nụ cười bất lực: “Được rồi! Lần này em đạt kết quả tốt, tôi sẽ dẫn em đi chơi.”
Hình Nhất Nặc lập tức chột dạ cúi đầu: “Tôi đã có găng hết sức rồi!”
Câu nói này khiến mọi người ngồi xung quanh bật cười, Đường Tư Vũ thúc giục nhóc con nhanh chóng ăn hết thức ăn trong bát, sau đó giúp thằng bé lau qua chiếc miệng nhỏ, hiện rõ tình thương của mẹ.
Tô Hi đã nhìn rất quen mắt, trước đây cô không biết có nhiều ghen tị với Đường Tư Vũ đến mức nào vì đã sinh ra thằng nhóc này, lúc đó cô muốn cũng không có người đàn ông nào, bây giờ có một người đàn ông ưu tú, quyến rũ ở bên cạnh, cô chợt nghĩ thầm, có nên sinh một đứa bé để vui chơi.
Cô nhìn khuôn mặt cực kỳ giống cha của Đường Dĩ Hi, cô không khỏi thầm nghĩ, đứa trẻ của cô và Ôn Lệ Thâm sẽ giống ai nhiều hơn đây?
Ánh mắt Tô Hi nhìn chằm chằm thằng bé tự dưng trở lên tha thiết vài phần. Ôn Lệ Thâm vừa hay cũng nhìn thấy quen mắt, hơi nghiêng đầu sang cũng thấy Tô Hi đang nhìn chằm chằm thằng bé, khóe miệng anh giật nhẹ, xem ra bọn họ phải cân nhắc đến chuyện sinh em bé rồi.
Ánh mắt của Hình Liệt Hàn đương nhiên cũng hướng về phía hai mẹ con, trong ánh mắt anh cũng hiển thị rõ tình thương Và sự quan tâm của người cha.
Từ trong nhà hàng đi ra, thời gian vẫn còn sớm, Đường Tư Vũ dự định đưa thằng bé đến một khu vui chơi gần đó trước khi quay trở về, thật khó để có thể đưa nó đi chơi một chuyến, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi thì về nhà nghỉ ngơi. Hình Nhất Nặc tự nhiên cũng muốn đi đến khu vui chơi, đáng tiếc cô vẫn còn một đống bài tập ở nhà, Ôn Lương Diệu còn muốn cho cô ôn tập thêm toán học.
Hình Liệt Hàn đành làm phiền Ôn Lương Diệu đưa cô về trước, và cùng cô ôn tập lại, anh và vợ con đi đến một khu vui chơi gần đó.
Ba đôi giải tán, xe của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ thì đi về phía khu vui chơi.
Ôn Lệ Thâm ôm Tô Hi đi về phía xe của mình, Hình Nhất Nặc đành phải ngồi xe của Ôn Lương Diệu. Do dạo gần đây áp suất cao, cộng thêm mùa xuân nhiệt độ không ổn định, Hình Nhất Nặc có chút cảm vặt, cho nên, vừa rồi trong nhà hàng cô muốn gọi một cốc kem nhưng Hình Liệt Hàn không cho.
Lúc này, ngồi trong xe của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc liền tỉnh danh, cô quay đầu nhìn người rất dễ nói chuyện kia: “Anh Lương Diệu, có một tiệm kem gần đây siêu ngon, tôi muốn đi mua một que, anh đưa tôi đến đó nhé!”
“Em không phải đang bị cảm sao?” Ôn Lương Diệu cũng nhìn thấu được chút mưu kế của cô, hàng ngày ở bên cạnh anh, cô yêu cầu vô cùng nhiều.
Hình Nhất Nặc lập tức cong miệng nói: “Tôi chỉ hơi chảy nước mũi thôi, nhưng mà, tôi sẽ không ăn nhiều đâu, chỉ một que thôi, anh mua cho tôi có được không!
Cầu xin anh đấy, anh Lương Diệu, thầy Ôn.”
Ôn Lương Diệu nghe xong câu thầy Ôn, khóe miệng khẽ giật giật, không thể giải thích được, anh không thích bị cô gọi như vậy, như cô gọi thế, anh và cô cách nhau cả một thế hệ vậy.
“Tôi nói rồi, sau giờ học em không cần gọi tôi là thầy giáo nữa.” Ôn Lương Diệu sửa lại cho cô.
“Vậy Ôn ca, anh có nguyện ý mua kem cho tôi không?” Hình Nhất Nặc mỉm cười hai tay đan vào nhau nhìn anh, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt to trong veo của cô sáng lên đến khó tả.
Hơi thở của Ôn Lương Diệu hơi chậm lại, nhưng anh không đành lòng từ chối, anh đành phải nói: “Được rồi, mua một que dH: “Vâng! Chỉ một que thôi.”
Mười phút sau, Hình Nhất Nặc ngồi vào ghế phụ của Ôn Lương Diệu, vô cùng khoái chí ăn một que kem, không cần kể cũng thấy vui rồi.
Trong khu vui chơi, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ cùng thằng nhóc đi vào chơi, thằng bé cũng rất vui vẻ, cưỡi ngựa
gỗ, chơi bắn súng, lại mua một vài món đồ chơi yêu quý. Niềm hạnh phúc của một đứa trẻ thật đơn giản, dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Ôn Lệ Thâm lái xe cũng rất chậm, ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, Tô Hi có chút mệt mỏi vì hôn lễ gần đến, ngồi vào trong xe liền có chút buồn ngủ.
“Mệt không? Có muốn vào một khách sạn gần đây ngủ một giấc không?” Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng hỏi.
“Không, về nhà đi! Em thích ngủ trên giường của chính mình.” Tô Hi cố nén lại cơn buồn ngủ, quan sát ánh đèn đỏ nhấp nháy ngoài cửa sổ, phảng phất như đang chơi một bài hát ru. Một lúc sau, khi Ôn Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô, cô cuối cùng cũng dựa vào cửa kình mà ngủ.
Ôn Lệ Thâm khẽ cười một tiếng: “Thật đúng là ở đâu đều ngủ được.”
Về đến biệt thự, Ôn Lệ Thâm bế Tô Hi đang ngủ say từ ghế phụ trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi giày cho cô, đắp chăn, ngồi cạnh mép giường, anh không nhịn được mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tô Hi khẽ ưm một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngăn không cho anh rời đi.
“Có muốn anh ngủ với em không?” Ôn Lệ Thâm cúi người xuống khàn giọng nói.
“Ừm! Ở lại với em.” Tô Hi đương nhiên muốn anh ở cùng, buổi tối ngủ cùng với anh, cô hoàn toàn có cảm giác an toàn.
“Được rồi! Anh đi tắm đã.”
Tô Hi lúc này mới mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên một tia khát vọng, ôm chặt lấy anh: “Tí nữa thì tắm! Ở với em trước đã.”
Ôn Lệ Thâm nhìn thấy được ý nghĩ của cô, yết hầu của anh rung lên hai cái, anh cúi người cười: “Được, ở lại với em trước.”
Cơn buồn ngủ của Tô Hi cũng bị người đàn ông xua đi trong thời gian ngắn, còn lại đấy chỉ là hơi ấm khắp người, người đàn ông này là chất gây nghiện, ngay cả là Tô Hi, làm sao có thể kháng cự được?
Đối với người đàn ông kia mà nói, cô cũng như vậy, nghiện đồ ăn, khiến anh chỉ hận không thể mỗi đêm hâm nóng cô.
Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc về nhà, cùng cô ôn tập lại một giờ mới rời đi.
Hai người lớn nhà Hình Gia muốn giữ anh ở lại, nhưng Ôn Lương Diệu khéo léo từ chối.
Không phải không ngủ ở Hình gia, mà là có một số lí do làm anh không có ý định ngủ lại đây. Ôn Lương Diệu bắt đầu phát hiện ra một việc có chút đau đầu, ảnh hưởng của Hình Nhất Nặc đối với anh càng ngày càng lớn, chẳng lẽ tiểu nha đầu là lí do lớn nhất sao?
Tóm lại, ngoài việc kèm cặp cô học hành, Ôn Lương Diệu không muốn cho bản thân có nhiều thời gian tiếp xúc với tiểu nha đầu này.
Mười giờ rưỡi, Đường Tư Vũ đưa thằng nhóc người ướt đẫm mồ hôi quay trở về biệt thự, Hình Liệt Hàn tắm rửa qua cho nó, rồi mặc bộ đồ ngủ hình hoạt hình nằm trên giường của cha, chào mừng Daddy Mami cùng ngủ.
“Ừm. Con có thể đóng vai tiểu hoàng đế.”
Hình Nhất Nặc cười hì hì nói.
“Thật sao? Con cũng muốn biểu diễn!”
Nhóc con cũng bắt đầu mơ tưởng đến việc làm người nổi tiếng, tất nhiên rồi, bọn trẻ hàng ngày đều xem tí vi, đều là tò mò ca.
“Nhất Nặc, em vẫn rất còn nhỏ, hơn nữa, diễn đoàn không thích hợp với em, nếu như em muốn đi chơi, vào kì nghỉ hè anh sẽ bảo Lương Diệu đưa em đi đến xem qua đoàn phim, hoặc là đi tham quan qua một vòng đài truyền hình.” Ôn Lệ Thâm lên tiếng đáp.
Dù Hình Nhất Nặc không có cơ hội để biểu diễn, nhưng vẫn có thể vào được trường quay xem biểu diễn, vẫn khiến cô hưng phấn: “Thật sao? Em có thể đến sao?”
“Chỉ cần Lương Diệu ở bên cạnh em, em có thể đi đến bất kỳ đoàn phim nào mà em muốn.” Ôn Lệ Thâm trả lời cô.
“Vâng! Tốt quá.” Nói xong, cô nhìn Ôn Lương Diệu: “Anh Lương Diệu, chúng ta chốt nhé, anh lúc đó nhất định phải đưa tôi đi đầy.”
Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra một nụ cười bất lực: “Được rồi! Lần này em đạt kết quả tốt, tôi sẽ dẫn em đi chơi.”
Hình Nhất Nặc lập tức chột dạ cúi đầu: “Tôi đã có găng hết sức rồi!”
Câu nói này khiến mọi người ngồi xung quanh bật cười, Đường Tư Vũ thúc giục nhóc con nhanh chóng ăn hết thức ăn trong bát, sau đó giúp thằng bé lau qua chiếc miệng nhỏ, hiện rõ tình thương của mẹ.
Tô Hi đã nhìn rất quen mắt, trước đây cô không biết có nhiều ghen tị với Đường Tư Vũ đến mức nào vì đã sinh ra thằng nhóc này, lúc đó cô muốn cũng không có người đàn ông nào, bây giờ có một người đàn ông ưu tú, quyến rũ ở bên cạnh, cô chợt nghĩ thầm, có nên sinh một đứa bé để vui chơi.
Cô nhìn khuôn mặt cực kỳ giống cha của Đường Dĩ Hi, cô không khỏi thầm nghĩ, đứa trẻ của cô và Ôn Lệ Thâm sẽ giống ai nhiều hơn đây?
Ánh mắt Tô Hi nhìn chằm chằm thằng bé tự dưng trở lên tha thiết vài phần. Ôn Lệ Thâm vừa hay cũng nhìn thấy quen mắt, hơi nghiêng đầu sang cũng thấy Tô Hi đang nhìn chằm chằm thằng bé, khóe miệng anh giật nhẹ, xem ra bọn họ phải cân nhắc đến chuyện sinh em bé rồi.
Ánh mắt của Hình Liệt Hàn đương nhiên cũng hướng về phía hai mẹ con, trong ánh mắt anh cũng hiển thị rõ tình thương Và sự quan tâm của người cha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trong nhà hàng đi ra, thời gian vẫn còn sớm, Đường Tư Vũ dự định đưa thằng bé đến một khu vui chơi gần đó trước khi quay trở về, thật khó để có thể đưa nó đi chơi một chuyến, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi thì về nhà nghỉ ngơi. Hình Nhất Nặc tự nhiên cũng muốn đi đến khu vui chơi, đáng tiếc cô vẫn còn một đống bài tập ở nhà, Ôn Lương Diệu còn muốn cho cô ôn tập thêm toán học.
Hình Liệt Hàn đành làm phiền Ôn Lương Diệu đưa cô về trước, và cùng cô ôn tập lại, anh và vợ con đi đến một khu vui chơi gần đó.
Ba đôi giải tán, xe của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ thì đi về phía khu vui chơi.
Ôn Lệ Thâm ôm Tô Hi đi về phía xe của mình, Hình Nhất Nặc đành phải ngồi xe của Ôn Lương Diệu. Do dạo gần đây áp suất cao, cộng thêm mùa xuân nhiệt độ không ổn định, Hình Nhất Nặc có chút cảm vặt, cho nên, vừa rồi trong nhà hàng cô muốn gọi một cốc kem nhưng Hình Liệt Hàn không cho.
Lúc này, ngồi trong xe của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc liền tỉnh danh, cô quay đầu nhìn người rất dễ nói chuyện kia: “Anh Lương Diệu, có một tiệm kem gần đây siêu ngon, tôi muốn đi mua một que, anh đưa tôi đến đó nhé!”
“Em không phải đang bị cảm sao?” Ôn Lương Diệu cũng nhìn thấu được chút mưu kế của cô, hàng ngày ở bên cạnh anh, cô yêu cầu vô cùng nhiều.
Hình Nhất Nặc lập tức cong miệng nói: “Tôi chỉ hơi chảy nước mũi thôi, nhưng mà, tôi sẽ không ăn nhiều đâu, chỉ một que thôi, anh mua cho tôi có được không!
Cầu xin anh đấy, anh Lương Diệu, thầy Ôn.”
Ôn Lương Diệu nghe xong câu thầy Ôn, khóe miệng khẽ giật giật, không thể giải thích được, anh không thích bị cô gọi như vậy, như cô gọi thế, anh và cô cách nhau cả một thế hệ vậy.
“Tôi nói rồi, sau giờ học em không cần gọi tôi là thầy giáo nữa.” Ôn Lương Diệu sửa lại cho cô.
“Vậy Ôn ca, anh có nguyện ý mua kem cho tôi không?” Hình Nhất Nặc mỉm cười hai tay đan vào nhau nhìn anh, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt to trong veo của cô sáng lên đến khó tả.
Hơi thở của Ôn Lương Diệu hơi chậm lại, nhưng anh không đành lòng từ chối, anh đành phải nói: “Được rồi, mua một que dH: “Vâng! Chỉ một que thôi.”
Mười phút sau, Hình Nhất Nặc ngồi vào ghế phụ của Ôn Lương Diệu, vô cùng khoái chí ăn một que kem, không cần kể cũng thấy vui rồi.
Trong khu vui chơi, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ cùng thằng nhóc đi vào chơi, thằng bé cũng rất vui vẻ, cưỡi ngựa
gỗ, chơi bắn súng, lại mua một vài món đồ chơi yêu quý. Niềm hạnh phúc của một đứa trẻ thật đơn giản, dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Ôn Lệ Thâm lái xe cũng rất chậm, ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, Tô Hi có chút mệt mỏi vì hôn lễ gần đến, ngồi vào trong xe liền có chút buồn ngủ.
“Mệt không? Có muốn vào một khách sạn gần đây ngủ một giấc không?” Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không, về nhà đi! Em thích ngủ trên giường của chính mình.” Tô Hi cố nén lại cơn buồn ngủ, quan sát ánh đèn đỏ nhấp nháy ngoài cửa sổ, phảng phất như đang chơi một bài hát ru. Một lúc sau, khi Ôn Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô, cô cuối cùng cũng dựa vào cửa kình mà ngủ.
Ôn Lệ Thâm khẽ cười một tiếng: “Thật đúng là ở đâu đều ngủ được.”
Về đến biệt thự, Ôn Lệ Thâm bế Tô Hi đang ngủ say từ ghế phụ trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cởi giày cho cô, đắp chăn, ngồi cạnh mép giường, anh không nhịn được mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tô Hi khẽ ưm một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngăn không cho anh rời đi.
“Có muốn anh ngủ với em không?” Ôn Lệ Thâm cúi người xuống khàn giọng nói.
“Ừm! Ở lại với em.” Tô Hi đương nhiên muốn anh ở cùng, buổi tối ngủ cùng với anh, cô hoàn toàn có cảm giác an toàn.
“Được rồi! Anh đi tắm đã.”
Tô Hi lúc này mới mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên một tia khát vọng, ôm chặt lấy anh: “Tí nữa thì tắm! Ở với em trước đã.”
Ôn Lệ Thâm nhìn thấy được ý nghĩ của cô, yết hầu của anh rung lên hai cái, anh cúi người cười: “Được, ở lại với em trước.”
Cơn buồn ngủ của Tô Hi cũng bị người đàn ông xua đi trong thời gian ngắn, còn lại đấy chỉ là hơi ấm khắp người, người đàn ông này là chất gây nghiện, ngay cả là Tô Hi, làm sao có thể kháng cự được?
Đối với người đàn ông kia mà nói, cô cũng như vậy, nghiện đồ ăn, khiến anh chỉ hận không thể mỗi đêm hâm nóng cô.
Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc về nhà, cùng cô ôn tập lại một giờ mới rời đi.
Hai người lớn nhà Hình Gia muốn giữ anh ở lại, nhưng Ôn Lương Diệu khéo léo từ chối.
Không phải không ngủ ở Hình gia, mà là có một số lí do làm anh không có ý định ngủ lại đây. Ôn Lương Diệu bắt đầu phát hiện ra một việc có chút đau đầu, ảnh hưởng của Hình Nhất Nặc đối với anh càng ngày càng lớn, chẳng lẽ tiểu nha đầu là lí do lớn nhất sao?
Tóm lại, ngoài việc kèm cặp cô học hành, Ôn Lương Diệu không muốn cho bản thân có nhiều thời gian tiếp xúc với tiểu nha đầu này.
Mười giờ rưỡi, Đường Tư Vũ đưa thằng nhóc người ướt đẫm mồ hôi quay trở về biệt thự, Hình Liệt Hàn tắm rửa qua cho nó, rồi mặc bộ đồ ngủ hình hoạt hình nằm trên giường của cha, chào mừng Daddy Mami cùng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro