Ám Hiệu Của Anh
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Chờ Hiên Viên Thần rời đi, ánh mắt Tô Thám có chút tức giận nhìn Đoạn Tử Hiên nói: “Đừng làm phiền tôi làm việc nữa!”
Nói xong cô bước vào phòng làm việc của mình, lúc này Đoạn Tử Hiên dù có ngàn vạn lời nói thì cũng phải nén xuống bởi vì vừa rồi anh rõ ràng nghe ra được Hiên Viên Thần dường như rất tức giận.
Hiên Viên Thần nổi tiếng là người nghiêm khắc với cắp dưới, vì vậy khi anh ta và Tô Thắm nói chuyện cá nhân trong giờ làm việc thì đương nhiên anh sẽ tức giận.
Đoạn Tử Hiên coi như có năng lực thì cũng không thể nào vượt qua được người
Chương 483: Ám Hiệu Của Anh đàn ông cao quý nhất đất nước này được, vì vậy anh ta đành phải tức giận rời đi.
Tô Thắm trở lại phòng làm việc, giờ phút này lòng cô càng thêm hỗn loạn, Đoạn Tử Hiên cùng những lời nói tàn nhẫn, cay nghiệt kia và những chuyện chưa đươc giải tỏa khiến cô càng cảm thấy phức tạp hỗn độn, khó mà bình tĩnh lại được.
Trong mắt những nhân viên đó, cô là người phụ nữ không biết tự lượng sức mình, ham mê vinh hoa phú quý sao? Tô Thầm cười khổ, cô chưa bao giờ có mơ tưởng như vậy, cho dù cô có cơ hội tiếp cận Hiên Viên Thần hơn những người phụ nữ khác thì cô cũng sẽ không bao giờ có suy nghĩ viễn vông với anh.
Tô Thám vốn là người rất tự chủ về mặt tình cảm, nếu không máy năm gần đây có rất nhiều người theo đuổi cô, nếu cô không có đủ lý trí trong tình cảm thì cô đã sớm lựa chọn một người đàn ông để bên nhau trọn đời rồi.
Cô cũng đã từng ném trải mùi vị bị bỏ rơi, nỗi đau bị bỏ rơi thống khổ như vậy, sao cô lại có thể ngu ngốc đến mức đề mình ở trong một mối quan hệ không có tương lai được cơ chứ?
Hiên Viên Thần giống như một bông hoa cao lãnh không thể lay chuyển ở trên núi tuyết mà cô chỉ là những cây cỏ, cây cối tầm thường ở dưới, căn bản không có khả năng xứng đôi.
Trong phòng làm việc của Hiên Viên Thần, Lý Sâm lặng lẽ đứng bên cạnh anh một lúc lâu, vừa rồi ông đã thảo luận hoàn tất tài liệu trong phòng họp, thế nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt này lại chưa kí tên nữa.
Ánh mắt anh nặng nề rơi vào chỗ nào đó, giống như đang đắm chìm trong tâm trí của bản thân, như thể quên rằng ông đang đứng đây chờ tài liệu.
Lý Sâm muốn nhắc nhở một chút nhưng cảm thấy việc này hơi vượt qua quyền hạn của bản thân, đành phải tiếp tục làm một người vô hình. Chờ ngài tổng thống nhớ tới việc ký tên thì lại nói tiếp.
Cuối cùng, người đàn ông cũng có vẻ hoàn hồn, anh nhìn Lý Sâm, vươn tay cầm tài liệu trước mặt, cầm bút rồi vô cùng nhanh gọn ký tên lên, đưa tài liệu cho Lý Sâm nói: “Đi làm việc đi!”
“Tổng thống, ngài không sao chứ?” Lý Sâm không khỏi quan tâm hỏi.
“Có chuyện gì có thể xảy ra với tôi chứ?”
Hiên Viên Thần xem thường trả lời, vươn tay cầm một tài liệu nhìn, Lý Sâm tranh thủ thời gian không dám quấy rầy, bước nhanh về phía cửa.
Hiên Viên Thần cầm tài liệu, lật ra, ánh mắt anh chăm chú nhìn tài liệu nhưng anh lại phát hiện ra anh còn chưa đọc một chữ.
Trong đầu anh bây giờ đều là lời nói mà Tô Thám trả lời Đoạn Tử Hiên “không có”.
Một câu trả lời đầy chắc chắn.
Không có, từ đầu đến cuối cùng, từ lúc gặp anh cho đến bây giờ, thậm chí là sau nụ hôn đêm qua thì cô cũng không hề yêu anh, cô đối với anh không có chút cảm giác gì!
Hiên Viên Thần chưa bao giờ cảm thấy mị lực hấp dẫn của anh thất bại như bây giờ, điều này khiến anh cảm thấy tức giận vô cớ, trong ngực giống như có một cơn uất ức đặc biệt mạnh mẽ, không thê trút bỏ và cũng không thể tiêu tan.
Anh cắn cắn môi mỏng, vươn tay nhấn số nội bộ của Tô Thắm.
“Tổng thống, ngài có chỉ thị gì sao?”
Giọng Tô Thắm bình tĩnh vang lên.
“Cho tôi một tách cà phê.” Hiên Viên Thần nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi Tô Thấm trả lời điện thoại, cô nhạy cảm nhận ra lúc này Hiên Viên Thần đang có tâm trạng không tốt! Anh gặp phải chuyện gì trong công việc khiến anh tức giận sao?
Tô Thám đứng dậy pha một tách cà phê mà bình thường anh thích uống, đặt vào khay, bước đến cửa phòng làm việc của Hiên Viên Thần và gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng đàn ông vô cùng nặng nề.
Tô Thắm đầy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng làm việc chỉ có mình anh ngồi trên ghế sa lon, Tô Thám lén lút nhìn sắc mặt của anh, quả nhiên không như buổi sáng, vui vẻ, thoải mái mà là âm u, khó chịu như là bị bóng tối bao trùm.
“Tổng thống, cà phê của ngài.” Tô Thắm cần thận đặt cà phê trước mặt anh rồi cô bưng khay rời đi.
“Chờ một chút, dọn dẹp bàn tài liệu của tôi một chút.” Hiên Viên Thần gọi cô lại.
Tô Thắm đặt khay lên bàn cà phê cạnh sô pha, đi tới sắp xếp tài liệu lộn xộn bên cạnh, toàn bộ văn phòng bao trùm áp suất thấp khiến cho tim Tô Thám căng thẳng, cũng không biết người nào lại đắc tội với anh.
Cô hiếm khi thấy anh có tâm trạng tồi tệ như vậy, cho nên cô phát hiện ra việc ở bên cạnh anh khi tâm trạng không tốt sẽ rất căng thẳng.
“Cô có nhớ ước mơ của mình là gì không?” Hiên Viên Thần cầm cốc cà phê lên, một bên uống, một bên ngước mắt lên nhìn cô hỏi.
Tô Thâm đang thu dọn tài liệu, đột nhiên nghe thấy anh hỏi chuyện này, cô dừng lại suy nghĩ vài giây, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô nhận ra mình không có ước mơ gì cả.
“Tôi nhất thời không nhớ ra được.” Tô Thấm có chút bất đắc dĩ, nở nụ cười trả lời anh.
“Cô có nghĩ ước mơ là quan trọng không?” Hiên Viên Thần tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên là quan trọng rồi! Ước mơ là một loại ký thác tinh thần và là mục tiêu để con người phấn đấu.” Tô Thám vô cùng không hiểu mà trả lời anh, cô không biết điều gì đã gây rắc rồi cho anh, tại sao anh lại hỏi cô điều này.
“Vì vậy, một người vẫn phải có ước mơ, phải thực hiện nó đúng không?” Ánh mắt Hiên Viên Thần sáng rực nhìn cô, ý vị thâm trường.
Nhưng mà, Tô Thắm không biết anh muốn biểu đạt cái gì, vì vậy cô có chút run sợ, nở nụ cười phụ họa nói: “Đúng vậy, là như thế.”
“Cho nên, bất kể cô có ước mơ gì thì nếu cô buông bỏ chúng hoặc theo đuổi chúng thì có lẽ kết quả sẽ không giống cô tưởng tượng.”
“Hả? Được rồi, tôi đã biết.” Tô Thám chớp mắt, hôm nay Hiên Viên Thần có chút không đúng!
“Từ giờ trở đi, đừng để tôi thấy cô tán gẫu với bạn trai cũ khi đi làm. Tốt nhất hai người nên làm việc riêng sau giờ làm việc.” Hiên Viên Thần lạnh lùng cảnh cáo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thắm hơi đỏ lên, không khỏi giải thích nói: “Chúng tôi không có…”
“Nói chuyện tình cảm cũng không được.”
Hiên Viên Thần nheo mắt cảnh cáo.
Tô Thám thấy giải thích cũng vô ích nên nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Hiên Viên Thần cầm lên một bản tài liệu và nói: “Cô đi ra ngoài đi!”
Tô Thắm đành phải thu dọn khay, dọn hai chén trà cho vào khay rồi đi ra ngoài, ánh mắt Hiên Viên Thần rơi vào bóng dáng cô rời đi, ánh mắt của anh càng lúc càng sâu.
Tô Thám trở lại văn phòng rồi đi rửa chén, trong đầu cô là chuyện ước mơ mà Hiên Viên Thần vừa nhắc tới, cô nghĩ kỹ lại, dường như mọi ước mơ cô đều quên hết, cô có ước mơ gì sao? Giống như là không có.
Nếu cô có bất kỳ ước mơ nào thì đó hẳn là làm tốt công việc của mình, nhận được sự chấp thuận của Hiên Viên Thần và hy vọng những lời nhận xét của cô và anh sẽ biến mất.
Nói xong cô bước vào phòng làm việc của mình, lúc này Đoạn Tử Hiên dù có ngàn vạn lời nói thì cũng phải nén xuống bởi vì vừa rồi anh rõ ràng nghe ra được Hiên Viên Thần dường như rất tức giận.
Hiên Viên Thần nổi tiếng là người nghiêm khắc với cắp dưới, vì vậy khi anh ta và Tô Thắm nói chuyện cá nhân trong giờ làm việc thì đương nhiên anh sẽ tức giận.
Đoạn Tử Hiên coi như có năng lực thì cũng không thể nào vượt qua được người
Chương 483: Ám Hiệu Của Anh đàn ông cao quý nhất đất nước này được, vì vậy anh ta đành phải tức giận rời đi.
Tô Thắm trở lại phòng làm việc, giờ phút này lòng cô càng thêm hỗn loạn, Đoạn Tử Hiên cùng những lời nói tàn nhẫn, cay nghiệt kia và những chuyện chưa đươc giải tỏa khiến cô càng cảm thấy phức tạp hỗn độn, khó mà bình tĩnh lại được.
Trong mắt những nhân viên đó, cô là người phụ nữ không biết tự lượng sức mình, ham mê vinh hoa phú quý sao? Tô Thầm cười khổ, cô chưa bao giờ có mơ tưởng như vậy, cho dù cô có cơ hội tiếp cận Hiên Viên Thần hơn những người phụ nữ khác thì cô cũng sẽ không bao giờ có suy nghĩ viễn vông với anh.
Tô Thám vốn là người rất tự chủ về mặt tình cảm, nếu không máy năm gần đây có rất nhiều người theo đuổi cô, nếu cô không có đủ lý trí trong tình cảm thì cô đã sớm lựa chọn một người đàn ông để bên nhau trọn đời rồi.
Cô cũng đã từng ném trải mùi vị bị bỏ rơi, nỗi đau bị bỏ rơi thống khổ như vậy, sao cô lại có thể ngu ngốc đến mức đề mình ở trong một mối quan hệ không có tương lai được cơ chứ?
Hiên Viên Thần giống như một bông hoa cao lãnh không thể lay chuyển ở trên núi tuyết mà cô chỉ là những cây cỏ, cây cối tầm thường ở dưới, căn bản không có khả năng xứng đôi.
Trong phòng làm việc của Hiên Viên Thần, Lý Sâm lặng lẽ đứng bên cạnh anh một lúc lâu, vừa rồi ông đã thảo luận hoàn tất tài liệu trong phòng họp, thế nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt này lại chưa kí tên nữa.
Ánh mắt anh nặng nề rơi vào chỗ nào đó, giống như đang đắm chìm trong tâm trí của bản thân, như thể quên rằng ông đang đứng đây chờ tài liệu.
Lý Sâm muốn nhắc nhở một chút nhưng cảm thấy việc này hơi vượt qua quyền hạn của bản thân, đành phải tiếp tục làm một người vô hình. Chờ ngài tổng thống nhớ tới việc ký tên thì lại nói tiếp.
Cuối cùng, người đàn ông cũng có vẻ hoàn hồn, anh nhìn Lý Sâm, vươn tay cầm tài liệu trước mặt, cầm bút rồi vô cùng nhanh gọn ký tên lên, đưa tài liệu cho Lý Sâm nói: “Đi làm việc đi!”
“Tổng thống, ngài không sao chứ?” Lý Sâm không khỏi quan tâm hỏi.
“Có chuyện gì có thể xảy ra với tôi chứ?”
Hiên Viên Thần xem thường trả lời, vươn tay cầm một tài liệu nhìn, Lý Sâm tranh thủ thời gian không dám quấy rầy, bước nhanh về phía cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiên Viên Thần cầm tài liệu, lật ra, ánh mắt anh chăm chú nhìn tài liệu nhưng anh lại phát hiện ra anh còn chưa đọc một chữ.
Trong đầu anh bây giờ đều là lời nói mà Tô Thám trả lời Đoạn Tử Hiên “không có”.
Một câu trả lời đầy chắc chắn.
Không có, từ đầu đến cuối cùng, từ lúc gặp anh cho đến bây giờ, thậm chí là sau nụ hôn đêm qua thì cô cũng không hề yêu anh, cô đối với anh không có chút cảm giác gì!
Hiên Viên Thần chưa bao giờ cảm thấy mị lực hấp dẫn của anh thất bại như bây giờ, điều này khiến anh cảm thấy tức giận vô cớ, trong ngực giống như có một cơn uất ức đặc biệt mạnh mẽ, không thê trút bỏ và cũng không thể tiêu tan.
Anh cắn cắn môi mỏng, vươn tay nhấn số nội bộ của Tô Thắm.
“Tổng thống, ngài có chỉ thị gì sao?”
Giọng Tô Thắm bình tĩnh vang lên.
“Cho tôi một tách cà phê.” Hiên Viên Thần nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi Tô Thấm trả lời điện thoại, cô nhạy cảm nhận ra lúc này Hiên Viên Thần đang có tâm trạng không tốt! Anh gặp phải chuyện gì trong công việc khiến anh tức giận sao?
Tô Thám đứng dậy pha một tách cà phê mà bình thường anh thích uống, đặt vào khay, bước đến cửa phòng làm việc của Hiên Viên Thần và gõ cửa.
“Vào đi.” Một giọng đàn ông vô cùng nặng nề.
Tô Thắm đầy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng làm việc chỉ có mình anh ngồi trên ghế sa lon, Tô Thám lén lút nhìn sắc mặt của anh, quả nhiên không như buổi sáng, vui vẻ, thoải mái mà là âm u, khó chịu như là bị bóng tối bao trùm.
“Tổng thống, cà phê của ngài.” Tô Thắm cần thận đặt cà phê trước mặt anh rồi cô bưng khay rời đi.
“Chờ một chút, dọn dẹp bàn tài liệu của tôi một chút.” Hiên Viên Thần gọi cô lại.
Tô Thắm đặt khay lên bàn cà phê cạnh sô pha, đi tới sắp xếp tài liệu lộn xộn bên cạnh, toàn bộ văn phòng bao trùm áp suất thấp khiến cho tim Tô Thám căng thẳng, cũng không biết người nào lại đắc tội với anh.
Cô hiếm khi thấy anh có tâm trạng tồi tệ như vậy, cho nên cô phát hiện ra việc ở bên cạnh anh khi tâm trạng không tốt sẽ rất căng thẳng.
“Cô có nhớ ước mơ của mình là gì không?” Hiên Viên Thần cầm cốc cà phê lên, một bên uống, một bên ngước mắt lên nhìn cô hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thâm đang thu dọn tài liệu, đột nhiên nghe thấy anh hỏi chuyện này, cô dừng lại suy nghĩ vài giây, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô nhận ra mình không có ước mơ gì cả.
“Tôi nhất thời không nhớ ra được.” Tô Thấm có chút bất đắc dĩ, nở nụ cười trả lời anh.
“Cô có nghĩ ước mơ là quan trọng không?” Hiên Viên Thần tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên là quan trọng rồi! Ước mơ là một loại ký thác tinh thần và là mục tiêu để con người phấn đấu.” Tô Thám vô cùng không hiểu mà trả lời anh, cô không biết điều gì đã gây rắc rồi cho anh, tại sao anh lại hỏi cô điều này.
“Vì vậy, một người vẫn phải có ước mơ, phải thực hiện nó đúng không?” Ánh mắt Hiên Viên Thần sáng rực nhìn cô, ý vị thâm trường.
Nhưng mà, Tô Thắm không biết anh muốn biểu đạt cái gì, vì vậy cô có chút run sợ, nở nụ cười phụ họa nói: “Đúng vậy, là như thế.”
“Cho nên, bất kể cô có ước mơ gì thì nếu cô buông bỏ chúng hoặc theo đuổi chúng thì có lẽ kết quả sẽ không giống cô tưởng tượng.”
“Hả? Được rồi, tôi đã biết.” Tô Thám chớp mắt, hôm nay Hiên Viên Thần có chút không đúng!
“Từ giờ trở đi, đừng để tôi thấy cô tán gẫu với bạn trai cũ khi đi làm. Tốt nhất hai người nên làm việc riêng sau giờ làm việc.” Hiên Viên Thần lạnh lùng cảnh cáo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thắm hơi đỏ lên, không khỏi giải thích nói: “Chúng tôi không có…”
“Nói chuyện tình cảm cũng không được.”
Hiên Viên Thần nheo mắt cảnh cáo.
Tô Thám thấy giải thích cũng vô ích nên nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Hiên Viên Thần cầm lên một bản tài liệu và nói: “Cô đi ra ngoài đi!”
Tô Thắm đành phải thu dọn khay, dọn hai chén trà cho vào khay rồi đi ra ngoài, ánh mắt Hiên Viên Thần rơi vào bóng dáng cô rời đi, ánh mắt của anh càng lúc càng sâu.
Tô Thám trở lại văn phòng rồi đi rửa chén, trong đầu cô là chuyện ước mơ mà Hiên Viên Thần vừa nhắc tới, cô nghĩ kỹ lại, dường như mọi ước mơ cô đều quên hết, cô có ước mơ gì sao? Giống như là không có.
Nếu cô có bất kỳ ước mơ nào thì đó hẳn là làm tốt công việc của mình, nhận được sự chấp thuận của Hiên Viên Thần và hy vọng những lời nhận xét của cô và anh sẽ biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro