Anh Quá Phúc Hắc
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Tô Thấm nhìn ba đi tới, trái tim gần như dựng lên cổ họng. Lúc này cho dù Hiên Viên Thần có rời đi thì cũng sẽ đụng phải ba, cô chỉ đành nhanh chóng rút tay trở về.
Tô Bách Ngôn sợ con gái bị xâm phạm, lập tức đi đến bên cạnh con gái, sắc mặt cùng trằm xuống, tính toán cảnh cáo tên khốn này, để hắn không còn bắt nạt con gái mình nữa.
“Tiểu Thấm, con không sao chứ?” Tô Bách Ngôn trước tiên phải xác định con gái mình an toàn.
“Ba, con không sao.” Tô Thám nhanh chóng đáp một câu.
Tô Bách Ngôn lúc này mới ngắng đầu qhìn người đàn ông bên cạnh cô. Những vửc ngắng đầu, ánh mắt ông liền khiếp sợ trợn tròn, không dám tin nhìn người đàn ông đang mỉm cười, mặc dù trẻ tuổi nhưng lại làm ông cảm nhận được một loại khí thế tôn quý bức người.
“Ba, đây là ngài tổng thống.” Tô Thám nhanh chóng giới thiệu.
Lửa giận trên mặt Tô Bách Ngôn liền biến mắt, phản ứng của ông có chút chậm chạp: “Hả… chào ngài… ngài tổng thống.”
“Chào ông, Tô lão gia.” Hiên Viên Thần lịch sự chào hỏi.
“Tiểu Thắm, con làm sao vậy? Sao có thể để ngài tổng thống đứng ngoài của øihư vậy? Còn không mời ngài vào nhà?” Tô Bách Ngôn nói điều này, ngược lại còn tức giận con gái không hiểu chuyện, từ xa ông đã thấy họ đứng ở cửa.
“Ba, ngài tổng thống chỉ là tiện đường ghé qua bàn một chút chuyện công việc với con thôi, ngài ấy sẽ đi ngay.” Tô Thắm bình tĩnh mỉm cười nói.
“ÒI Hoá ra là chuyện công việc à! Cũng không thể ở đây bàn chuyện được! Lạnh như vậy.” Tô Bách Ngôn đề nghị.
“Cho nên, cô nên đi chuẩn bị, cùng tôi quay về toà nhà tổng thống. Chuyện này cần cô tự mình xử lý.” Ánh mắt Hiên Viên Thần khóa trên người Tô Thắm, đáy mắt hiện lên ý cười phúc hắc.
“Cái gì? Tô Thắm, bây giờ con vẫn phải về ễ mg toà nhà tổng thống sao?” Tô Bách Ngôn kinh ngạc nhìn con gái.
“G0H…”
“Đúng vậy, tôi thuận đường đến đón cô ấy.
Có chuyện đặc biệt gấp, cần Tô Thám cùng tôi quay về toà nhà tổng thống một chuyền.”
Lòng ngực Tô Thắm nghẹn lại, người đàn ông này thật đáng ghét.
“Tiểu Thắm, công việc quan trọng, con sao lại mặc thế này? Nhanh vào thay quần áo rồi ra ngoài!” Tô Bách Ngôn ra lệnh cho con gái.
“Ngài tổng thống, tôi cảm thấy chuyệjsgïiày cũng có thể xử lý vào sáng ngày “. Tô Thám ngắng đầu, ánh mắt có chút bướng bỉnh.
“Tôi cảm thấy không được.” Hiên Viên Thần liếc nhìn, ánh mắt kiên trì.
Tô Bách Ngôn nhìn con gái vậy mà dám chênh mảng công việc, vội giận tái mặt nói: “Tiểu Thắm, ngài tổng thống tự mình đến đây đón con, sao con còn ra sức khước từ?
Nhanh đi thay quần áo, xử lý cho tốt công việc rồi quay lại.”
“Chuyện kinh thiên động địa này cần chút thời gian. Tô lão gia, đêm nay tôi sẽ giữ Tô Thám lại phòng nghỉ dành cho khách ở toà nhà tổng thống.” Hiên Viên Thần bình tĩnh trả lời. _= mm Trong lòng Tô Thắm rối loạn, cô không dám nói gì nữa, chỉ sợ càng nói càng đi xa khiến cho ba cô nhìn ra được manh mồi, cũng có tổn hại đến thân phận cao quý của người đàn ông này.
“Vâng, con sẽ đi thay quần áo, lấy túi rồi quay lại.” Tô Thắm đồng ý.
Hiên Viên Thần cong môi cười, mắt hiện ra một tia đắc ý. Tô Bách Ngôn vội hỏi: “Ngài tổng thống, ngài có muốn vào trong nhà ngồi một lúc không?”
“Không cần, tôi sẽ quay lại xe trước đề đợi Tô Thắm.” Hiên Viên Thần lễ phép khách khí nói một câu với Tô Bách Ngôn.
“Vâng, vậy ngài quay lại xe, đêm lóp rất 7 lạnh.”
Hiên Viên Thần gật đầu, quay người trở lại xe của mình.
Tô Thâm cùng Tô Bách Ngôn quay về phòng khách. Tô Thấm vì tránh ba hỏi nhiều, cô chạy nhanh lên lầu.
Ngồi trên giường, Tô Thắm thở dài một hơi, vẫn cởi bỏ áo khoác cùng đồ ngủ, tìm một bộ đồ thể thao mặc vào, bên ngoài lại khoác thêm áo lông, cầm túi xách xuống lầu.
Tô Bách Ngôn nói với Lý Thiên thân phận của người đợi bên ngoài, hai người đều có chút khẩn trương nhìn Tô Thắm xuống lầu.
Lý Thiền lo lắng hỏi: “Tiểu Thắm, công việc của con xảy ra chuyện gì sao? Tại sae qgài : š mm tổng thống lại đích thân đến đây đón con?”
“Ba mẹ, hai người yên tâm, không có chuyện gì.” Tô Thắm mỉm cười trả lời, cầm túi đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa ngoài sân, nội tâm hai ông bà mới có chút thả lỏng.
Tô Thắm đi đến chiếc xe ở giữa, vệ sĩ đứng bên ngoài mở cửa cho cô, Tô Thấm cúi người ngồi vào trong xe.
Trong xe vô cùng ấm áp, đồng thời cũng lộ ra một loại hơi thở khiến Tô Thám có cảm giác áp bức. Trong không khí, phảng phất một mùi rượu như có như không, người đàn ông bên cạnh ánh mắt sâu thẫm quen thuộc nhìn cô.
Xe từ từ lái đi, người đàn ông nắm lâwtay : ma Tô Thâm. Lòng bàn tay lạnh lẽo của cô khiến anh vô cùng đau lòng, vừa rồi để cô đứng bên ngoài quá lâu rồi.
Tô Thám theo bản năng muốn rút tay lại, người đàn ông nắm chặt không buông, trong mắt hiện lên tia sáng cầu cô tha thứ.
“Vừa rồi tôi bát đắc dĩ nói bừa.” Hiên Viên Thần khàn giọng nói.
Tô Thắm không nói gì, không phải bất mãn, cũng không phải tức giận, chỉ là không muốn nói chuyện.
Cô cứ trầm mặc như vậy làm người đàn ông ngồi bên cạnh càng thêm mãnh liệt tự trách, anh thấp giọng hỏi: “Em thực sugtức › ..
giận rôi?”
“Không sao!” Tô Thám rầu rĩ trả lời một câu.
Hiên Viên Thần nhẹ nhàng thở dài, vẫn nắm chặt tay cô, cũng không nói chuyện nữa.
Đoàn xe có rèm che đến trước cửa toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa xe, Tô Thắm dẫn đầu bước xuống, Hiên Viên Thần khoác áo lông cùng tây trang theo sát xuống xe.
“Ngài tổng thống ngủ ngon.” Vệ sĩ nói chúc ngủ ngon xong, nhanh chóng rời đi.
Hiên Viên Thần cùng Tô Thắm bước vào đại sảnh toà nhà tổng thống, Diệp Đông lúc này cũng đã tan làm.
Đại sảnh yên lặng, chỉ có thân ảnighai m8.
người bọn họ.
“Ngài tổng thống ngủ ngon.” Tô Thắm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nói một câu, cô liền bước lên lầu.
Hiên Viên Thần ngòi trên ghé, lưng tựa vào sofa, nhìn cô gái bỏ anh lại lên lầu, phút chốc anh đỡ trán phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ.
Tô Thắm vừa mới bước lên cầu thang lập tức dừng lại, nhìn người đàn ông đang đỡ trán ngồi trên sofa. Cô xoay người xuống lầu, quan tâm đi về phía anh: “Ngài làm sao vậy?”
“Đau đầu.” Hiên Viên Thần nhíu mày.
Tô Thắm ngồi bên cạnh anh: “Vậy bậyegiờ ì ..
tôi gọi bác sĩ Vương Cạnh đên xem cho ngài được không?”
“Không cần, tôi nằm một lát là được.” Hiên Viên Thần nói xong, nhìn cô với đôi mắt đỏ bừng: “Em ở lại với tôi một lát nhé?”
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy lại lộ ra sự mệt mỏi này, Tô Thấm không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt. Cô gật đầu: “Được.”
“Đỡ tôi về phòng.” Hiên Viên Thần nói xong, đưa cánh tay tráng kiện cho cô, Tô Thắm vươn tay đỡ lấy anh, hai người đi về hướng cầu thang.
Tô Thám một mạch đỡ anh đi đến cửa phòng ngủ chính, Hiên Viên Thần độtzbiên ; TT xoay người, Tô Thâm không chú ý, cả người bị anh đè lên phía trên khung cửa.
Hô hấp cô cứng lại, ngắng đầu nhìn ánh mắt thâm thúy như màn đêm của người đàn ông. Trong ánh mắt trong suốt của cô rõ ràng khó nén một tia giãy dụa thống khổ.
Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, Tô Thám nhắm mát lại, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, hôn của Hiên Viên Thần dừng trên sườn mặt của cô. Người đàn ông có chút tức giận, bàn tay lớn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Vì sao vẫn muốn trốn tránh anh?” Hiên Viên Thần đè thấp giọng chát vần.
Tô Thắm không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại, ở trên môi hắn hôn lên, mang thẹoshơi ` mm thở nhè nhẹ tỉnh khiết mê người.
Vài phút sau, Hiên Viên Thần có chút chật vật buông cô ra, nói với cô: “Quay về phòng của em, không cho phép trỏ ra.”
Đây là mệnh lệnh.
Tô Bách Ngôn sợ con gái bị xâm phạm, lập tức đi đến bên cạnh con gái, sắc mặt cùng trằm xuống, tính toán cảnh cáo tên khốn này, để hắn không còn bắt nạt con gái mình nữa.
“Tiểu Thấm, con không sao chứ?” Tô Bách Ngôn trước tiên phải xác định con gái mình an toàn.
“Ba, con không sao.” Tô Thám nhanh chóng đáp một câu.
Tô Bách Ngôn lúc này mới ngắng đầu qhìn người đàn ông bên cạnh cô. Những vửc ngắng đầu, ánh mắt ông liền khiếp sợ trợn tròn, không dám tin nhìn người đàn ông đang mỉm cười, mặc dù trẻ tuổi nhưng lại làm ông cảm nhận được một loại khí thế tôn quý bức người.
“Ba, đây là ngài tổng thống.” Tô Thám nhanh chóng giới thiệu.
Lửa giận trên mặt Tô Bách Ngôn liền biến mắt, phản ứng của ông có chút chậm chạp: “Hả… chào ngài… ngài tổng thống.”
“Chào ông, Tô lão gia.” Hiên Viên Thần lịch sự chào hỏi.
“Tiểu Thắm, con làm sao vậy? Sao có thể để ngài tổng thống đứng ngoài của øihư vậy? Còn không mời ngài vào nhà?” Tô Bách Ngôn nói điều này, ngược lại còn tức giận con gái không hiểu chuyện, từ xa ông đã thấy họ đứng ở cửa.
“Ba, ngài tổng thống chỉ là tiện đường ghé qua bàn một chút chuyện công việc với con thôi, ngài ấy sẽ đi ngay.” Tô Thắm bình tĩnh mỉm cười nói.
“ÒI Hoá ra là chuyện công việc à! Cũng không thể ở đây bàn chuyện được! Lạnh như vậy.” Tô Bách Ngôn đề nghị.
“Cho nên, cô nên đi chuẩn bị, cùng tôi quay về toà nhà tổng thống. Chuyện này cần cô tự mình xử lý.” Ánh mắt Hiên Viên Thần khóa trên người Tô Thắm, đáy mắt hiện lên ý cười phúc hắc.
“Cái gì? Tô Thắm, bây giờ con vẫn phải về ễ mg toà nhà tổng thống sao?” Tô Bách Ngôn kinh ngạc nhìn con gái.
“G0H…”
“Đúng vậy, tôi thuận đường đến đón cô ấy.
Có chuyện đặc biệt gấp, cần Tô Thám cùng tôi quay về toà nhà tổng thống một chuyền.”
Lòng ngực Tô Thắm nghẹn lại, người đàn ông này thật đáng ghét.
“Tiểu Thắm, công việc quan trọng, con sao lại mặc thế này? Nhanh vào thay quần áo rồi ra ngoài!” Tô Bách Ngôn ra lệnh cho con gái.
“Ngài tổng thống, tôi cảm thấy chuyệjsgïiày cũng có thể xử lý vào sáng ngày “. Tô Thám ngắng đầu, ánh mắt có chút bướng bỉnh.
“Tôi cảm thấy không được.” Hiên Viên Thần liếc nhìn, ánh mắt kiên trì.
Tô Bách Ngôn nhìn con gái vậy mà dám chênh mảng công việc, vội giận tái mặt nói: “Tiểu Thắm, ngài tổng thống tự mình đến đây đón con, sao con còn ra sức khước từ?
Nhanh đi thay quần áo, xử lý cho tốt công việc rồi quay lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện kinh thiên động địa này cần chút thời gian. Tô lão gia, đêm nay tôi sẽ giữ Tô Thám lại phòng nghỉ dành cho khách ở toà nhà tổng thống.” Hiên Viên Thần bình tĩnh trả lời. _= mm Trong lòng Tô Thắm rối loạn, cô không dám nói gì nữa, chỉ sợ càng nói càng đi xa khiến cho ba cô nhìn ra được manh mồi, cũng có tổn hại đến thân phận cao quý của người đàn ông này.
“Vâng, con sẽ đi thay quần áo, lấy túi rồi quay lại.” Tô Thắm đồng ý.
Hiên Viên Thần cong môi cười, mắt hiện ra một tia đắc ý. Tô Bách Ngôn vội hỏi: “Ngài tổng thống, ngài có muốn vào trong nhà ngồi một lúc không?”
“Không cần, tôi sẽ quay lại xe trước đề đợi Tô Thắm.” Hiên Viên Thần lễ phép khách khí nói một câu với Tô Bách Ngôn.
“Vâng, vậy ngài quay lại xe, đêm lóp rất 7 lạnh.”
Hiên Viên Thần gật đầu, quay người trở lại xe của mình.
Tô Thâm cùng Tô Bách Ngôn quay về phòng khách. Tô Thấm vì tránh ba hỏi nhiều, cô chạy nhanh lên lầu.
Ngồi trên giường, Tô Thắm thở dài một hơi, vẫn cởi bỏ áo khoác cùng đồ ngủ, tìm một bộ đồ thể thao mặc vào, bên ngoài lại khoác thêm áo lông, cầm túi xách xuống lầu.
Tô Bách Ngôn nói với Lý Thiên thân phận của người đợi bên ngoài, hai người đều có chút khẩn trương nhìn Tô Thắm xuống lầu.
Lý Thiền lo lắng hỏi: “Tiểu Thắm, công việc của con xảy ra chuyện gì sao? Tại sae qgài : š mm tổng thống lại đích thân đến đây đón con?”
“Ba mẹ, hai người yên tâm, không có chuyện gì.” Tô Thắm mỉm cười trả lời, cầm túi đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa ngoài sân, nội tâm hai ông bà mới có chút thả lỏng.
Tô Thắm đi đến chiếc xe ở giữa, vệ sĩ đứng bên ngoài mở cửa cho cô, Tô Thấm cúi người ngồi vào trong xe.
Trong xe vô cùng ấm áp, đồng thời cũng lộ ra một loại hơi thở khiến Tô Thám có cảm giác áp bức. Trong không khí, phảng phất một mùi rượu như có như không, người đàn ông bên cạnh ánh mắt sâu thẫm quen thuộc nhìn cô.
Xe từ từ lái đi, người đàn ông nắm lâwtay : ma Tô Thâm. Lòng bàn tay lạnh lẽo của cô khiến anh vô cùng đau lòng, vừa rồi để cô đứng bên ngoài quá lâu rồi.
Tô Thám theo bản năng muốn rút tay lại, người đàn ông nắm chặt không buông, trong mắt hiện lên tia sáng cầu cô tha thứ.
“Vừa rồi tôi bát đắc dĩ nói bừa.” Hiên Viên Thần khàn giọng nói.
Tô Thắm không nói gì, không phải bất mãn, cũng không phải tức giận, chỉ là không muốn nói chuyện.
Cô cứ trầm mặc như vậy làm người đàn ông ngồi bên cạnh càng thêm mãnh liệt tự trách, anh thấp giọng hỏi: “Em thực sugtức › ..
giận rôi?”
“Không sao!” Tô Thám rầu rĩ trả lời một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiên Viên Thần nhẹ nhàng thở dài, vẫn nắm chặt tay cô, cũng không nói chuyện nữa.
Đoàn xe có rèm che đến trước cửa toà nhà tổng thống, vệ sĩ mở cửa xe, Tô Thắm dẫn đầu bước xuống, Hiên Viên Thần khoác áo lông cùng tây trang theo sát xuống xe.
“Ngài tổng thống ngủ ngon.” Vệ sĩ nói chúc ngủ ngon xong, nhanh chóng rời đi.
Hiên Viên Thần cùng Tô Thắm bước vào đại sảnh toà nhà tổng thống, Diệp Đông lúc này cũng đã tan làm.
Đại sảnh yên lặng, chỉ có thân ảnighai m8.
người bọn họ.
“Ngài tổng thống ngủ ngon.” Tô Thắm nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nói một câu, cô liền bước lên lầu.
Hiên Viên Thần ngòi trên ghé, lưng tựa vào sofa, nhìn cô gái bỏ anh lại lên lầu, phút chốc anh đỡ trán phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ.
Tô Thắm vừa mới bước lên cầu thang lập tức dừng lại, nhìn người đàn ông đang đỡ trán ngồi trên sofa. Cô xoay người xuống lầu, quan tâm đi về phía anh: “Ngài làm sao vậy?”
“Đau đầu.” Hiên Viên Thần nhíu mày.
Tô Thắm ngồi bên cạnh anh: “Vậy bậyegiờ ì ..
tôi gọi bác sĩ Vương Cạnh đên xem cho ngài được không?”
“Không cần, tôi nằm một lát là được.” Hiên Viên Thần nói xong, nhìn cô với đôi mắt đỏ bừng: “Em ở lại với tôi một lát nhé?”
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy lại lộ ra sự mệt mỏi này, Tô Thấm không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt. Cô gật đầu: “Được.”
“Đỡ tôi về phòng.” Hiên Viên Thần nói xong, đưa cánh tay tráng kiện cho cô, Tô Thắm vươn tay đỡ lấy anh, hai người đi về hướng cầu thang.
Tô Thám một mạch đỡ anh đi đến cửa phòng ngủ chính, Hiên Viên Thần độtzbiên ; TT xoay người, Tô Thâm không chú ý, cả người bị anh đè lên phía trên khung cửa.
Hô hấp cô cứng lại, ngắng đầu nhìn ánh mắt thâm thúy như màn đêm của người đàn ông. Trong ánh mắt trong suốt của cô rõ ràng khó nén một tia giãy dụa thống khổ.
Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, Tô Thám nhắm mát lại, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, hôn của Hiên Viên Thần dừng trên sườn mặt của cô. Người đàn ông có chút tức giận, bàn tay lớn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Vì sao vẫn muốn trốn tránh anh?” Hiên Viên Thần đè thấp giọng chát vần.
Tô Thắm không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại, ở trên môi hắn hôn lên, mang thẹoshơi ` mm thở nhè nhẹ tỉnh khiết mê người.
Vài phút sau, Hiên Viên Thần có chút chật vật buông cô ra, nói với cô: “Quay về phòng của em, không cho phép trỏ ra.”
Đây là mệnh lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro