Anh Rất Đáng Thương
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Không khí trong trường quay ngày đầu tiên rất thoải mái và tràn ngập tiếng cười, Diệp Du cũng là một người hài hước, thích đùa nên ngay ngày đầu tiên, thay vì yêu cầu mọi người phải nghiêm túc thì cô lại pha đủ trò cười khác nhau.
Đường Tư Vũ hiếm khi có dịp hợp tác đoàn thể như thế này, nên cũng rất vui vẻ hòa nhập vào bầu không khí thoải mái.
Diệp Du quyết định mời mọi người cùng đi ăn tối. Cô đã đặt một phòng, dự định đến 5h hơn, sẽ đưa cả đội cùng đi.
Trong đội, đa số là những cô gái trẻ nên chơi với nhau rất hòa hợp.
Khi Đường Tư Vũ nghe Diệp Du nói về chuyện ăn tối, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô là hình bóng của Hình Liệt Hàn. Cô hơi tò mò không biết tối nay anh sẽ đi đâu ăn cơm.
Về chuyện phát sinh tối hôm qua, cô không tiếp tục trách móc anh nữa. Cô cảm thấy phản ứng của mình tối qua có chút quá mức, khiến Hình Liệt Hàn bị dọa sợ. Sáng ra thấy anh ngủ trên ghế sô pha, cô cảm thấy anh vẫn đang áy náy, tội lỗi vì hành vi đêm hôm trước của mình.
Vừa rồi anh gọi nhiều đồ tráng miệng và đồ uống như vậy, đương nhiên là vì muốn tốt cho cô. Chuyện tối hôm qua, cô đã suy nghĩ mở lòng rồi, chỉ là cô vẫn hơi cự nự việc chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cô chỉ có thể nghĩ rằng, Hình Liệt Hàn chắc chắn không thiếu tiệc ăn, nên buổi tối cô sẽ không liên lạc với anh.
5:30 chiều, một đoàn người lái xe đến nhà hàng cao cấp gần đó. Trong lòng Đường Tư Vũ thỉnh thoảng vẫn hiện lên hình ảnh Hình Liệt Hàn. Rốt cuộc cô cũng không thể bỏ mặc anh không lo được.
Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại di động bước đến ban công yên tĩnh cạnh nhà hàng. Tìm thấy số điện thoại của Hình Liệt Hàn, lấy hết can đảm, cô gọi qua.
Khi đặt điện thoại lên tai, Đường Tư Vũ nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh, rộn ràng.
“Alol” Giọng nói trầm và từ tính của Hình Liệt Hàn vang lên.
“Buổi tối tôi ăn cơm ở ngoài, anh có chỗ nào ăn chưa?” Đường Tư Vũ hỏi anh.
“Đừng lo lắng cho anh, hãy dùng bữa với bạn bè của em đi!” Hình Liệt Hàn thấp giọng cười.
Đường Tư Vũ cắn môi: “Cảm ơn vì những món điểm tâm chiều nay anh gửi qua.” “Có thích ăn không?” Hình Liệt Hàn cũng đang ở một nơi yên tĩnh, vì vậy âm thanh lọt vào micro đặc biệt quyến rũ, mê người.
“ỪI!” Đường Tư Vũ cảm thấy bên tai có chút nóng.
“Đừng lo cho anh, em cứ thưởng thức bữa liên hoan công việc đi!” Nói đến đoạn này, Hình Liệt Hàn mỉm cười, cúp máy.
Đường Tư Vũ hơi giật mình, sau đó cô nghĩ đến câu nói lúc sau của Hình Liệt Hàn, bữa liên hoan công việc gì? Sao anh lại biết cô đang ở với nhân viên? Nhưng, Đường Tư Vũ nghĩ lại, anh cũng biết cô không có bạn bè ở đây, nên đương nhiên sẽ nghĩ rằng cô đang ăn tối với các nhân viên. Không có gì kỳ lạ cả.
Đường Tư Vũ lúc này cũng không có lo lắng gì nữa. Cô ngồi xuống chỗ của mình nhìn các thiếu nữ trẻ kể một đống chuyện vui. Cô chỉ yên lặng lắng nghe, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười… Trong một gian phòng khác của nhà hàng này, Hình Liệt Hàn đứng trước cửa sổ kính chạm đất, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, dáng người thon dài của anh được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, cao quý mà mạnh mẽ, kiên cường.
Các đường nét trên khuôn mặt anh đẹp trai đến mức không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Người đàn ông như vậy nếu đặt vào giữa những người phụ nữ, chắc chắn sẽ bị cướp giật, tranh giành nhiều nhất. Tuy nhiên, trong một đêm ấm áp và cuồng nhiệt như vậy, anh lại nhịn xuống, chống lại được sự thôi thúc, kích động của một người đàn ông và lựa chọn giữ mình trong sạch.
Bữa ăn của anh đã được đưa lên, giám đốc nhà hàng đích thân đến chào đón anh: “Hình tổng, bàn mà anh chỉ định đã chọn xong món ăn, chúng tôi sẽ thanh toán trước cho họ theo đúng yêu cầu của anh.” “Ừ!” Hình Liệt Hàn bình tĩnh trả lời. Vị giám đốc lập tức rút lui, không làm phiền anh thưởng thức bữa tối.
Trong gian phòng lớn, người đông, không khí náo nhiệt. Lúc này, mọi người không còn để ý đến cân nặng mà chỉ thoải mái thưởng thức các món ăn ngon. Đường Tư Vũ cũng cảm thấy đồ ăn ở đây quá ngon, chỉ là thiên về cay, khiến cô vừa ăn vừa đỏ bừng mặt.
Để bảo vệ cổ họng, Diệp Du chỉ ăn vài món thanh đạm. Các trợ lý còn uống rượu. Đường Tư Vũ muốn lái xe, nên không động vào. Hơn nữa, đối với cô, uống rượu sẽ gây ra chuyện xấu nên trong trường hợp không cần thiết phải uống, cô nhất định sẽ không tỏ ra mê rượu.
Cuối cùng mọi người ăn từ sáu giờ đến tám giờ ba mươi, ai nấy đều no nê. Diệp Du cầm lấy 1 tắm thẻ, kêu trợ lý tính tiền, trợ lý cầm thẻ rồi đi ra thanh toán.
Một lúc sau, cô ấy ngạc nhiên, vui mừng, mở cửa và nói với Diệp Du: “Chị Diệp, quầy thanh toán nói rằng hóa đơn của chúng ta đã được thanh toán.” Mọi người trên bàn ăn đều sửng sót, Diệp Dư đặc biệt sửng sót: “Cái gì? Có người thanh toán rồi?” “Vâng! Chị Diệp, có phải chị có bạn ở đây không! Và người đó đã thanh toán trước rồi.” Có người hỏi.
Diệp Du lắc đầu nói: “Không thể nào! Tôi cũng không nhận được tin nhắn của bất kỳ người bạn nào!” “Chẳng lẽ người trong nhà hàng biết Diệp Du, nên miễn phí cho cậu?” Có người lại đoán.
Trợ lý Tiểu Vương lập tức lắc đầu nói: “Tôi hỏi rồi, không phải hóa đơn miễn phí, mà là hóa đơn đã thanh toán trước.” “Gọi giám đốc nhà hàng đến, tôi sẽ hỏi anh ta.” Diệp Du không phải là người thích chiếm tiện nghỉ của người khác. Cô phải làm rõ việc này.
Người giám đốc nhanh chóng được mời đến, Diệp Du hỏi thẳng anh ta: “Giám đốc, ai đã trả tiền bàn này cho tôi?” “Cái này…” Vị giám đốc đang nghĩ có nên nói ra không.
“Giám đốc, nếu anh không nói gì, vậy tôi sẽ thanh toán hóa đơn lần nữa, anh sẽ trả lại tiền cho người vừa giúp tôi thanh toán.” Diệp Du nói đầy khí phách.
Vị giám đốc lập tức nở nụ cười: “Diệp tiểu thư, cô đừng nóng giận, vị khách trả tiền cho cô đang ở phòng ăn khác trong nhà hàng.” “ÒI Là ai?” Diệp Du lập tức nghĩ, chắc là bằng hữu của cô.
“Là Hình Liệt Hàn tiên sinh.” Vị giám đốc cho rằng cô quen biết Hình Liệt Hàn nên nói với giọng vô cùng vinh hạnh.
Lúc này tất cả mọi người trên bàn đều quay sang nhìn Đường Tư Vũ. Bây giờ, Đường Tư Vũ cũng đang bị sốc, cô hơi giương mắt nhìn giám đốc nhà hàng: “Anh nói Hình Liệt Hàn đang ăn ở đây?” “Vâng! Hình tiên sinh ở trong phòng số 408 của chúng tôi.” “Anh ấy đi cùng bạn sao?” Đường Tư Vũ nghĩ thầm, thật là trùng hợp! Anh thực sự đang ở đây.
“Không, Hình Liệt Hàn tiên sinh đang ăn tối một mình.” Trái tim của Đường Tư Vũ lập tức như bị đâm một nhát, anh chỉ có một mình? Lúc này, Diệp Du đã hiểu ra, cô nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, còn không nhanh qua dùng bữa với Hình tiên sinh!” Đường Tư Vũ nhanh chóng cầm túi đứng dậy, Diệp Du lại bật cười: “Giúp mọi người cảm ơn Hình tiên sinh đã chiêu đãi nhé.” Đường Tư Vũ mỉm cười gật đầu. Hình Liệt Hàn đang ăn ở đây, hơn nữa anh còn thanh toán trước cho họ, xem ra không phải ngẫu nhiên rồi.
Đường Tư Vũ đầy cửa đi ra, dưới sự dẫn đường của giám đốc, cô bước đến phòng số 408. Vị giám đốc nói với cô: “Tiểu thư, Hình tiên sinh đang ở bên trong, cô vào đi!” Đường Tư Vũ gật đầu cười, cô hít sâu một hơi, gõ cửa rồi đầy vào.
Cánh cửa mở ra, không tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ như gian phòng cô vừa ở, gian phòng này rất yên tĩnh.
Đường Tư Vũ hiếm khi có dịp hợp tác đoàn thể như thế này, nên cũng rất vui vẻ hòa nhập vào bầu không khí thoải mái.
Diệp Du quyết định mời mọi người cùng đi ăn tối. Cô đã đặt một phòng, dự định đến 5h hơn, sẽ đưa cả đội cùng đi.
Trong đội, đa số là những cô gái trẻ nên chơi với nhau rất hòa hợp.
Khi Đường Tư Vũ nghe Diệp Du nói về chuyện ăn tối, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô là hình bóng của Hình Liệt Hàn. Cô hơi tò mò không biết tối nay anh sẽ đi đâu ăn cơm.
Về chuyện phát sinh tối hôm qua, cô không tiếp tục trách móc anh nữa. Cô cảm thấy phản ứng của mình tối qua có chút quá mức, khiến Hình Liệt Hàn bị dọa sợ. Sáng ra thấy anh ngủ trên ghế sô pha, cô cảm thấy anh vẫn đang áy náy, tội lỗi vì hành vi đêm hôm trước của mình.
Vừa rồi anh gọi nhiều đồ tráng miệng và đồ uống như vậy, đương nhiên là vì muốn tốt cho cô. Chuyện tối hôm qua, cô đã suy nghĩ mở lòng rồi, chỉ là cô vẫn hơi cự nự việc chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cô chỉ có thể nghĩ rằng, Hình Liệt Hàn chắc chắn không thiếu tiệc ăn, nên buổi tối cô sẽ không liên lạc với anh.
5:30 chiều, một đoàn người lái xe đến nhà hàng cao cấp gần đó. Trong lòng Đường Tư Vũ thỉnh thoảng vẫn hiện lên hình ảnh Hình Liệt Hàn. Rốt cuộc cô cũng không thể bỏ mặc anh không lo được.
Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại di động bước đến ban công yên tĩnh cạnh nhà hàng. Tìm thấy số điện thoại của Hình Liệt Hàn, lấy hết can đảm, cô gọi qua.
Khi đặt điện thoại lên tai, Đường Tư Vũ nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh, rộn ràng.
“Alol” Giọng nói trầm và từ tính của Hình Liệt Hàn vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Buổi tối tôi ăn cơm ở ngoài, anh có chỗ nào ăn chưa?” Đường Tư Vũ hỏi anh.
“Đừng lo lắng cho anh, hãy dùng bữa với bạn bè của em đi!” Hình Liệt Hàn thấp giọng cười.
Đường Tư Vũ cắn môi: “Cảm ơn vì những món điểm tâm chiều nay anh gửi qua.” “Có thích ăn không?” Hình Liệt Hàn cũng đang ở một nơi yên tĩnh, vì vậy âm thanh lọt vào micro đặc biệt quyến rũ, mê người.
“ỪI!” Đường Tư Vũ cảm thấy bên tai có chút nóng.
“Đừng lo cho anh, em cứ thưởng thức bữa liên hoan công việc đi!” Nói đến đoạn này, Hình Liệt Hàn mỉm cười, cúp máy.
Đường Tư Vũ hơi giật mình, sau đó cô nghĩ đến câu nói lúc sau của Hình Liệt Hàn, bữa liên hoan công việc gì? Sao anh lại biết cô đang ở với nhân viên? Nhưng, Đường Tư Vũ nghĩ lại, anh cũng biết cô không có bạn bè ở đây, nên đương nhiên sẽ nghĩ rằng cô đang ăn tối với các nhân viên. Không có gì kỳ lạ cả.
Đường Tư Vũ lúc này cũng không có lo lắng gì nữa. Cô ngồi xuống chỗ của mình nhìn các thiếu nữ trẻ kể một đống chuyện vui. Cô chỉ yên lặng lắng nghe, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười… Trong một gian phòng khác của nhà hàng này, Hình Liệt Hàn đứng trước cửa sổ kính chạm đất, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, dáng người thon dài của anh được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, cao quý mà mạnh mẽ, kiên cường.
Các đường nét trên khuôn mặt anh đẹp trai đến mức không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Người đàn ông như vậy nếu đặt vào giữa những người phụ nữ, chắc chắn sẽ bị cướp giật, tranh giành nhiều nhất. Tuy nhiên, trong một đêm ấm áp và cuồng nhiệt như vậy, anh lại nhịn xuống, chống lại được sự thôi thúc, kích động của một người đàn ông và lựa chọn giữ mình trong sạch.
Bữa ăn của anh đã được đưa lên, giám đốc nhà hàng đích thân đến chào đón anh: “Hình tổng, bàn mà anh chỉ định đã chọn xong món ăn, chúng tôi sẽ thanh toán trước cho họ theo đúng yêu cầu của anh.” “Ừ!” Hình Liệt Hàn bình tĩnh trả lời. Vị giám đốc lập tức rút lui, không làm phiền anh thưởng thức bữa tối.
Trong gian phòng lớn, người đông, không khí náo nhiệt. Lúc này, mọi người không còn để ý đến cân nặng mà chỉ thoải mái thưởng thức các món ăn ngon. Đường Tư Vũ cũng cảm thấy đồ ăn ở đây quá ngon, chỉ là thiên về cay, khiến cô vừa ăn vừa đỏ bừng mặt.
Để bảo vệ cổ họng, Diệp Du chỉ ăn vài món thanh đạm. Các trợ lý còn uống rượu. Đường Tư Vũ muốn lái xe, nên không động vào. Hơn nữa, đối với cô, uống rượu sẽ gây ra chuyện xấu nên trong trường hợp không cần thiết phải uống, cô nhất định sẽ không tỏ ra mê rượu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng mọi người ăn từ sáu giờ đến tám giờ ba mươi, ai nấy đều no nê. Diệp Du cầm lấy 1 tắm thẻ, kêu trợ lý tính tiền, trợ lý cầm thẻ rồi đi ra thanh toán.
Một lúc sau, cô ấy ngạc nhiên, vui mừng, mở cửa và nói với Diệp Du: “Chị Diệp, quầy thanh toán nói rằng hóa đơn của chúng ta đã được thanh toán.” Mọi người trên bàn ăn đều sửng sót, Diệp Dư đặc biệt sửng sót: “Cái gì? Có người thanh toán rồi?” “Vâng! Chị Diệp, có phải chị có bạn ở đây không! Và người đó đã thanh toán trước rồi.” Có người hỏi.
Diệp Du lắc đầu nói: “Không thể nào! Tôi cũng không nhận được tin nhắn của bất kỳ người bạn nào!” “Chẳng lẽ người trong nhà hàng biết Diệp Du, nên miễn phí cho cậu?” Có người lại đoán.
Trợ lý Tiểu Vương lập tức lắc đầu nói: “Tôi hỏi rồi, không phải hóa đơn miễn phí, mà là hóa đơn đã thanh toán trước.” “Gọi giám đốc nhà hàng đến, tôi sẽ hỏi anh ta.” Diệp Du không phải là người thích chiếm tiện nghỉ của người khác. Cô phải làm rõ việc này.
Người giám đốc nhanh chóng được mời đến, Diệp Du hỏi thẳng anh ta: “Giám đốc, ai đã trả tiền bàn này cho tôi?” “Cái này…” Vị giám đốc đang nghĩ có nên nói ra không.
“Giám đốc, nếu anh không nói gì, vậy tôi sẽ thanh toán hóa đơn lần nữa, anh sẽ trả lại tiền cho người vừa giúp tôi thanh toán.” Diệp Du nói đầy khí phách.
Vị giám đốc lập tức nở nụ cười: “Diệp tiểu thư, cô đừng nóng giận, vị khách trả tiền cho cô đang ở phòng ăn khác trong nhà hàng.” “ÒI Là ai?” Diệp Du lập tức nghĩ, chắc là bằng hữu của cô.
“Là Hình Liệt Hàn tiên sinh.” Vị giám đốc cho rằng cô quen biết Hình Liệt Hàn nên nói với giọng vô cùng vinh hạnh.
Lúc này tất cả mọi người trên bàn đều quay sang nhìn Đường Tư Vũ. Bây giờ, Đường Tư Vũ cũng đang bị sốc, cô hơi giương mắt nhìn giám đốc nhà hàng: “Anh nói Hình Liệt Hàn đang ăn ở đây?” “Vâng! Hình tiên sinh ở trong phòng số 408 của chúng tôi.” “Anh ấy đi cùng bạn sao?” Đường Tư Vũ nghĩ thầm, thật là trùng hợp! Anh thực sự đang ở đây.
“Không, Hình Liệt Hàn tiên sinh đang ăn tối một mình.” Trái tim của Đường Tư Vũ lập tức như bị đâm một nhát, anh chỉ có một mình? Lúc này, Diệp Du đã hiểu ra, cô nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, còn không nhanh qua dùng bữa với Hình tiên sinh!” Đường Tư Vũ nhanh chóng cầm túi đứng dậy, Diệp Du lại bật cười: “Giúp mọi người cảm ơn Hình tiên sinh đã chiêu đãi nhé.” Đường Tư Vũ mỉm cười gật đầu. Hình Liệt Hàn đang ăn ở đây, hơn nữa anh còn thanh toán trước cho họ, xem ra không phải ngẫu nhiên rồi.
Đường Tư Vũ đầy cửa đi ra, dưới sự dẫn đường của giám đốc, cô bước đến phòng số 408. Vị giám đốc nói với cô: “Tiểu thư, Hình tiên sinh đang ở bên trong, cô vào đi!” Đường Tư Vũ gật đầu cười, cô hít sâu một hơi, gõ cửa rồi đầy vào.
Cánh cửa mở ra, không tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ như gian phòng cô vừa ở, gian phòng này rất yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro