Anh Tặng Hoa Sáng sớm.
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Tô Thám tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà cùng căn phòng quen thuộc, cô mím môi cười, cảm giác ở nhà thật tốt. Giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ, tìm cách nằm mãi trên giường.
Cô chuẩn bị tính toán lại ngủ thêm một lát, cô rất ít khi có một buổi sáng nhàn hạ như vậy, đặc biệt muốn bù đắp cho bản thân.
Nhưng mà cô lăn qua lộn lại, tưởng rằng mình có thể ngủ tiếp nhưng phát hiện thế nào lại không thể ngủ nữa. Cô đành phải ngồi dậy, nhìn thoáng qua thời gian, 8 giờ 30 Vẫn còn sớm, cô đứng dậy, lúc này điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn đến.
Tô Thắm có thói quen dùng email trong công việc, cho nên đối với tin nhắn điện thoại, cô cơ bản liền cho rằng là tin nhắn rác.
Nhưng thời điểm lúc cô xuống giường, vẫn nhân tiện cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, mở tin nhắn ra đọc, là tin nhắn từ dãy số tối qua, được lưu một chữ Thần, nội dung chỉ có ba chữ: “Chào buổi sáng!”
Trong lòng Tô Thắm chấn động, đây là Hiên Viên Thần gửi tới sao?
Bởi vì hai chữ Hiên Viên vô cùng nhạy cảm, là họ của hoàng gia, cho nên cuối cùng cô chỉ chọn chữ cuối cùng trong tên Hiên Viên Thần để lưu. Không ngờ rằng, anh vậy mà lại gửi tin nhắn tới.
Tô Thắm vươn tay nhắn tin phản hồi: “Buổi sáng tốt lành.”
Không hiểu sao, không cần cùng anh đối mặt nói lời chào buổi sáng, trong lòng cô nhất thời cảm thấy vô cùng dễ dàng.
Rất nhanh, tin nhắn lại được gửi đến: “Tôi có món quà muốn tặng em, hẳn là lập tức sẽ đến.”
“Quà gì cơ?” Tô Thắm không khỏi kinh ngạc, anh tặng quà gì cho cô?
“Em tự kiểm tra đi, tôi tạm thời sẽ không nói.” Người đàn ông đối diện lại giữ bí mật.
Nội tâm Tô Thắm có chút hoảng hốt bắt an, trong đầu lập tức đoán qua một lần.
Nhưng, anh là tổng thống, anh tặng bất cứ thứ gì đều có thể. Hơn nữa hiểu biết của cô đối với Hiên Viên thần cũng không nhiều, cho nên anh thích tặng quà gì càng không thể xác định được.
Tô Thấm nhanh chóng đặt điện thoại xuống, bước nhanh vào phòng tắm rửa mặt. Cô cũng không muốn để ba mẹ thay cô nhận quà anh gửi tặng, nếu quá đắt giá, cô sẽ suy nghĩ có nên nhận hay không.
Chỉ mong là một món quà bình thường.
Tô Thâm bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại rồi thay quần áo xuống lầu.
Dưới lầu, Lý Thiến đang chờ cô thức dậy, nguyên liệu làm bữa sáng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho cô một bát sủi cảo nóng hổi.
“Mẹ, có ai tìm con không?” Tô Thắm nhìn mẹ hỏi.
“Mới sáng sớm, ai lại tìm con? Ngày hôm nay con không nghỉ sao?” Lý Thiên hỏi lại.
Tô Thắm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghe mẹ nói như vậy, cô liền yên tâm, món quà còn chưa được gửi đến.
“Ngồi đi, mẹ làm sủi cảo cho con.” Nói xong, lại đặt một ly sữa đậu nành trước mặt cô: “Uống cái này trước, bình thường công việc của con bận như vậy, khẳng định không chăm sóc tốt dạ dày của mình.”
Tô Thắm cầm ly sữa đậu nành, trong tim đầy tình yêu thương ấm áp. Cô hy vọng về sau có nhiều thời gian hơn để ở bên ba mẹ, vì cứ một năm lại một năm bận rộn bên ngoài, họ rất nhanh đều đã nghỉ hưu rồi.
Tô Thám uống sữa đậu nành, cũng đang đợi quà của Hiên Viên Thần được đưa tới.
Anh nói món quà sẽ lập tức đến, có nghĩa là đang trên đường đi rồi.
Cơ hồ có thể dự tính được, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng trước cửa, ân vang chuông cửa bên ngoài sân nhà cô.
Tô Thắm vội vàng mở cửa, chỉ thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc tây trang mỉm cười nói: “Tô Thấm tiểu thư phải không ạ?”
“Phải, là tôi.”
“Tôi được ủy thác mang đến cho tiểu thư một món quà, xin chờ một chút.” Nói xong, người đàn ông mở cửa ghế sau, trước tiên anh ta ôm một bó hoa hồng xuống, sau đó tay còn lại cầm theo một phần quà được gói vô cùng tỉnh tế.
Tô Thâm nhìn bó hoa, là một cô gái, nhìn thấy hoa hồng xinh đẹp, trong giây lát tâm tình liền vô cùng vui sướng. Cô cần thận đưa tay ôm bó hoa, sau đó lại duỗi tay nhận phần quà.
“Tô tiểu thư, vậy tôi đi trước.” Người đàn ông kia vô cùng cung kính hướng cô cúi người, lên xe rời đi.
Tô Thám nhìn bó hoa trong lòng mình, mùi hương ngập tràn khoang mũi. Dù đang trong mùa đông giá lạnh cũng vẫn như mùa xuân.
Chỉ là, bên trong phần quà này là cái gì?
Tô Thám ôm hoa và quà trở vào nhà, thấy bóng dáng mẹ trong phòng bếp, cô lập tức muốn lén ôm hoa lên lầu. Nhưng mà vẫn bị Lý Thiến phát hiện.
“Là ai tặng hoa?”
Tô Thắm vừa bước lên bậc thang thứ nhất liền cười quay lại, đặt hoa lên bàn: “Là một người bạn.”
Lý Thiến nhìn hoa hồng, còn có một phần quà được đóng gói tinh xảo, trong lòng không khỏi mừng thầm: “Còn tặng cả quà nữa à? Bạn là nam giới sao?”
Tô Thắm dưới sự quan sát của mẹ, khó nén một tia xấu hồ, cô gật đầu: “Vâng ạ!
Là nam.”
“Nào, nói cho mẹ biết, có phải là người đang theo đuổi con không?” Lý Thiến vẻ mặt tò mò truy hỏi.
Mặt Tô Thám đỏ bừng. Lý Thiến nhìn con gái hiếm khi đỏ mặt, bà liền hiểu, lại không nhịn được dò hỏi: “Chàng trai đó tên gọi là gì? Nhà ở đâu? Là người thế nào?”
Trong lòng Tô Thắm khẽ động, việc này cô cũng không dám nói với mẹ, bằng không bà sẽ bị dọa đến ngất xỉu mắt!
“Mẹ, mẹ đang làm bữa sáng màit Con mang quà lên lầu xong lập tức xuống ngay.” Tô Thắm nói xong, ôm hoa và quà lên lầu.
Lý Thiến nhìn bóng dáng của con gái, cuối cùng cũng thở một hơi nhẹ nhõm. Xem ra, bà không phải sắp xếp để cô đi xem mắt nữa, chỉ cần là con gái thích mới là tốt nhất. Nhìn con gái nhận quà của người ta, vậy nhất định là thích rồi.
Tô Thắm trở về phòng, đem hoa đặt lên bàn, hô hấp có chút dồn dập. Cô nhìn bó hoa hồng xinh đẹp, mới phát hiện bên trong bó hoa hé ra một lá thư nhỏ, cô không khỏi vươn tay lấy ra.
“Thám, tôi cần phải có em mới hoàn mỹ.”
Người gửi, Thần.
Tô Thắm nhìn dòng chữ đơn giản lại biểu lộ tình cảm nồng đậm, cô nhẹ nhàng che đôi môi đỏ mọng của mình. Thật không nghĩ tới, người đàn ông như Hiên Viên Thần còn có thể lãng mạn tặng hoa, viết thư cho cô.
Nhưng mà, hết thảy đều chân thực xảy ra trước mắt, cô không thể không tin. Chữ viết này, đúng là của anh. Chữ Thần này, lộ ra khí phách đặc biệt.
Trái tim Tô Thắm đập mạnh, tâm tình cô đã lâu không kích động như vậy, giống như trở về thời thiếu nữ, trong giây lát làm trái tim cô vô cùng rung động.
Tô Thấm ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, trong đầu xuất hiện khuôn mặt ôn nhuận rồi lại bá đạo của Hiên Viên Thần.
Người đàn ông này, mị lực trên người đủ làm phụ nữ thần hồn điên đảo. Nếu anh lại làm như vậy, chỉ sợ liền giống như hôm nay, tặng một bó hoa, một lá thư.
Thử hỏi cô gái nào có thể từ chối? Tình cảm của Tô Thắm vẫn luôn trống rỗng.
Giờ phút này, anh mạnh mẽ chiếm lấy trái tim cô.
Cô chuẩn bị tính toán lại ngủ thêm một lát, cô rất ít khi có một buổi sáng nhàn hạ như vậy, đặc biệt muốn bù đắp cho bản thân.
Nhưng mà cô lăn qua lộn lại, tưởng rằng mình có thể ngủ tiếp nhưng phát hiện thế nào lại không thể ngủ nữa. Cô đành phải ngồi dậy, nhìn thoáng qua thời gian, 8 giờ 30 Vẫn còn sớm, cô đứng dậy, lúc này điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn đến.
Tô Thắm có thói quen dùng email trong công việc, cho nên đối với tin nhắn điện thoại, cô cơ bản liền cho rằng là tin nhắn rác.
Nhưng thời điểm lúc cô xuống giường, vẫn nhân tiện cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, mở tin nhắn ra đọc, là tin nhắn từ dãy số tối qua, được lưu một chữ Thần, nội dung chỉ có ba chữ: “Chào buổi sáng!”
Trong lòng Tô Thắm chấn động, đây là Hiên Viên Thần gửi tới sao?
Bởi vì hai chữ Hiên Viên vô cùng nhạy cảm, là họ của hoàng gia, cho nên cuối cùng cô chỉ chọn chữ cuối cùng trong tên Hiên Viên Thần để lưu. Không ngờ rằng, anh vậy mà lại gửi tin nhắn tới.
Tô Thắm vươn tay nhắn tin phản hồi: “Buổi sáng tốt lành.”
Không hiểu sao, không cần cùng anh đối mặt nói lời chào buổi sáng, trong lòng cô nhất thời cảm thấy vô cùng dễ dàng.
Rất nhanh, tin nhắn lại được gửi đến: “Tôi có món quà muốn tặng em, hẳn là lập tức sẽ đến.”
“Quà gì cơ?” Tô Thắm không khỏi kinh ngạc, anh tặng quà gì cho cô?
“Em tự kiểm tra đi, tôi tạm thời sẽ không nói.” Người đàn ông đối diện lại giữ bí mật.
Nội tâm Tô Thắm có chút hoảng hốt bắt an, trong đầu lập tức đoán qua một lần.
Nhưng, anh là tổng thống, anh tặng bất cứ thứ gì đều có thể. Hơn nữa hiểu biết của cô đối với Hiên Viên thần cũng không nhiều, cho nên anh thích tặng quà gì càng không thể xác định được.
Tô Thấm nhanh chóng đặt điện thoại xuống, bước nhanh vào phòng tắm rửa mặt. Cô cũng không muốn để ba mẹ thay cô nhận quà anh gửi tặng, nếu quá đắt giá, cô sẽ suy nghĩ có nên nhận hay không.
Chỉ mong là một món quà bình thường.
Tô Thâm bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại rồi thay quần áo xuống lầu.
Dưới lầu, Lý Thiến đang chờ cô thức dậy, nguyên liệu làm bữa sáng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho cô một bát sủi cảo nóng hổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, có ai tìm con không?” Tô Thắm nhìn mẹ hỏi.
“Mới sáng sớm, ai lại tìm con? Ngày hôm nay con không nghỉ sao?” Lý Thiên hỏi lại.
Tô Thắm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghe mẹ nói như vậy, cô liền yên tâm, món quà còn chưa được gửi đến.
“Ngồi đi, mẹ làm sủi cảo cho con.” Nói xong, lại đặt một ly sữa đậu nành trước mặt cô: “Uống cái này trước, bình thường công việc của con bận như vậy, khẳng định không chăm sóc tốt dạ dày của mình.”
Tô Thắm cầm ly sữa đậu nành, trong tim đầy tình yêu thương ấm áp. Cô hy vọng về sau có nhiều thời gian hơn để ở bên ba mẹ, vì cứ một năm lại một năm bận rộn bên ngoài, họ rất nhanh đều đã nghỉ hưu rồi.
Tô Thám uống sữa đậu nành, cũng đang đợi quà của Hiên Viên Thần được đưa tới.
Anh nói món quà sẽ lập tức đến, có nghĩa là đang trên đường đi rồi.
Cơ hồ có thể dự tính được, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng trước cửa, ân vang chuông cửa bên ngoài sân nhà cô.
Tô Thắm vội vàng mở cửa, chỉ thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc tây trang mỉm cười nói: “Tô Thấm tiểu thư phải không ạ?”
“Phải, là tôi.”
“Tôi được ủy thác mang đến cho tiểu thư một món quà, xin chờ một chút.” Nói xong, người đàn ông mở cửa ghế sau, trước tiên anh ta ôm một bó hoa hồng xuống, sau đó tay còn lại cầm theo một phần quà được gói vô cùng tỉnh tế.
Tô Thâm nhìn bó hoa, là một cô gái, nhìn thấy hoa hồng xinh đẹp, trong giây lát tâm tình liền vô cùng vui sướng. Cô cần thận đưa tay ôm bó hoa, sau đó lại duỗi tay nhận phần quà.
“Tô tiểu thư, vậy tôi đi trước.” Người đàn ông kia vô cùng cung kính hướng cô cúi người, lên xe rời đi.
Tô Thám nhìn bó hoa trong lòng mình, mùi hương ngập tràn khoang mũi. Dù đang trong mùa đông giá lạnh cũng vẫn như mùa xuân.
Chỉ là, bên trong phần quà này là cái gì?
Tô Thám ôm hoa và quà trở vào nhà, thấy bóng dáng mẹ trong phòng bếp, cô lập tức muốn lén ôm hoa lên lầu. Nhưng mà vẫn bị Lý Thiến phát hiện.
“Là ai tặng hoa?”
Tô Thắm vừa bước lên bậc thang thứ nhất liền cười quay lại, đặt hoa lên bàn: “Là một người bạn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiến nhìn hoa hồng, còn có một phần quà được đóng gói tinh xảo, trong lòng không khỏi mừng thầm: “Còn tặng cả quà nữa à? Bạn là nam giới sao?”
Tô Thắm dưới sự quan sát của mẹ, khó nén một tia xấu hồ, cô gật đầu: “Vâng ạ!
Là nam.”
“Nào, nói cho mẹ biết, có phải là người đang theo đuổi con không?” Lý Thiến vẻ mặt tò mò truy hỏi.
Mặt Tô Thám đỏ bừng. Lý Thiến nhìn con gái hiếm khi đỏ mặt, bà liền hiểu, lại không nhịn được dò hỏi: “Chàng trai đó tên gọi là gì? Nhà ở đâu? Là người thế nào?”
Trong lòng Tô Thắm khẽ động, việc này cô cũng không dám nói với mẹ, bằng không bà sẽ bị dọa đến ngất xỉu mắt!
“Mẹ, mẹ đang làm bữa sáng màit Con mang quà lên lầu xong lập tức xuống ngay.” Tô Thắm nói xong, ôm hoa và quà lên lầu.
Lý Thiến nhìn bóng dáng của con gái, cuối cùng cũng thở một hơi nhẹ nhõm. Xem ra, bà không phải sắp xếp để cô đi xem mắt nữa, chỉ cần là con gái thích mới là tốt nhất. Nhìn con gái nhận quà của người ta, vậy nhất định là thích rồi.
Tô Thắm trở về phòng, đem hoa đặt lên bàn, hô hấp có chút dồn dập. Cô nhìn bó hoa hồng xinh đẹp, mới phát hiện bên trong bó hoa hé ra một lá thư nhỏ, cô không khỏi vươn tay lấy ra.
“Thám, tôi cần phải có em mới hoàn mỹ.”
Người gửi, Thần.
Tô Thắm nhìn dòng chữ đơn giản lại biểu lộ tình cảm nồng đậm, cô nhẹ nhàng che đôi môi đỏ mọng của mình. Thật không nghĩ tới, người đàn ông như Hiên Viên Thần còn có thể lãng mạn tặng hoa, viết thư cho cô.
Nhưng mà, hết thảy đều chân thực xảy ra trước mắt, cô không thể không tin. Chữ viết này, đúng là của anh. Chữ Thần này, lộ ra khí phách đặc biệt.
Trái tim Tô Thắm đập mạnh, tâm tình cô đã lâu không kích động như vậy, giống như trở về thời thiếu nữ, trong giây lát làm trái tim cô vô cùng rung động.
Tô Thấm ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, trong đầu xuất hiện khuôn mặt ôn nhuận rồi lại bá đạo của Hiên Viên Thần.
Người đàn ông này, mị lực trên người đủ làm phụ nữ thần hồn điên đảo. Nếu anh lại làm như vậy, chỉ sợ liền giống như hôm nay, tặng một bó hoa, một lá thư.
Thử hỏi cô gái nào có thể từ chối? Tình cảm của Tô Thắm vẫn luôn trống rỗng.
Giờ phút này, anh mạnh mẽ chiếm lấy trái tim cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro