Anh Thanh Toán
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Mua thì sẽ không mua, một chiếc váy dạ hội cũng phải mất hàng triệu đến chục triệu tệ, cô có tiền cũng sẽ không tiêu vào đây.
Ôn Lệ Thâm biết cô không nỡ mua đồ nhưng đã tham gia với thận phận là bạn đồng hành của anh, đương nhiên cô không thể ăn mặc trang điểm tệ được.
“Chút nữa ăn xong tôi sẽ cùng cô đi chọn đồ.” Ôn Lệ Thâm bây giờ rất rảnh, các công ty trong và ngoài nước của anh đều hoạt động có trình tự rồi. Ngoài mấy quyết định quan trọng của công ty, thậm chí đến việc quản lý anh cũng không cần động tay, bởi vì mỗi một nghệ sĩ đều có những quy trình hoạt động tiêu chuẩn nhất định, đem lại cho công ty anh lợi nhuận rất lớn.
Tô Hi suy nghĩ có anh đi cùng chọn đồ thì chắc chắn sẽ càng tốt, cô không có ý kiến: “Được thôi!” Ăn xong bánh ngọt Tô Hi nấc lên một cái, cô giật mình, trộm nhìn gương mặt người đàn ông đối diện, thấy rõ nụ cười khó hiểu trên khóe miệng anh.
Đó không phải cười chế nhạo mà chỉ đơn giản là cảm thấy cô thật buồn cười.
Tô Hi ngay lập tức xoa xoa ngực thử nén cơn nấc xuống, tuy nhiên, vì lúc nãy ăn quá vội vàng, lại quá nhanh, nên cơn nắc này thực sự không thể trôi xuống trong tức khắc được.
Ôn Lệ Thâm bước đi phía trước, Tô Hi theo sau thỉnh thoảng lại che miệng chặn cơn nắc, Ôn Lệ Thâm đột nhiên dừng lại, Tô Hi từ phía sau không kịp phản ứng nên đụng phải người anh, cô nhanh chóng lùi lại hai bước, xin lỗi: “Xin lỗi.” Ôn Lệ Thâm mua một chai nước lọc tại một cửa hàng gần đó rồi đưa cho cô: “Uống chút nước đi!” “Cảm ơnTô Hi cầm chai nước lên rồi uống, uống còn lại một nửa cô không thể uống thêm được nữa, đóng nắp chai lại, không ngờ anh lại giật chai nước , mở nắp ra, uống hết phần nước còn lại, rồi vứt vỏ chai vào thùng rác ven đường.
Tô Hi uống nước xong, cơn nắc vậy mà lại trôi đi kì diệu. Nhưng chuyện họ vừa uống chung một chai nước khiến cô cảm thấy bồi hồi, lo lắng.
Tài xế của Ôn Lệ Thâm đã rời đi nên lúc này hai người họ không có xe, chỉ có thể gọi taxi. Rất nhanh có một chiếc taxi dừng trước mặt họ, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi cùng nhau lên xe.
Tô Hi vẫn chưa hiểu nhiều về đất nước này, vì vậy nếu đi một mình chắc chắn cô không dám đi xa, nhưng thời khắc này ngồi trên xe cùng người đàn ông này cô lại có một cảm giác an toàn không sợ trời không sợ đất.
Ôn Lệ Thâm nói ra một địa điểm, tài xế liền đưa họ tới đó.
Khi tài xế đi tới nơi, Tô Hi khẽ trừng to mắt, nhìn một cửa hàng thời trang nổi tiếng với bức tường vàng, sang trọng, cô thầm nghĩ đồ ở đây giá cả chắc chắn không rẻ.
Người đàn ông này đang làm gì vậy? Sao lại am hiểu nơi này vậy? Những nơi như này cô không thê tìm được.
Tô Hi thấy Ôn Lệ Thâm bước vào, cô cũng mau chóng bước theo. Vừa vào shop cô liền thấy hai nhân viên người nước ngoài vô cùng nhiệt tình chào đón anh, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác gọi anh là ngài Ôn, Tô Hi ngỡ ngàng.
Người đàn ông này hiển nhiên là khách quen ở đây! “Tìm cho vị tiểu thư này một chiếc váy dạ hội, hợp với cô ấy là được.” Ôn Lệ Thâm nói với nhân viên.
“Vâng ạ!” Ôn Lệ Thâm quay qua nói với Tô Hi: “Nếu cô muốn tự mình lựa chọn cũng được, thích cái gì thì đi mặc thử.” Tô Hi nhìn ngôi nhà cao sáu tầng lộng lẫy, sang trọng, cô thầm nghĩ lẽ nào ở đây toàn bộ đều là váy dạ hội? Đây quả là thiên đường mua sắm mà phụ nữ thích nhất.
Sau tầng ở đây, phân ra thành khu đồ của nữ, khu đồ của nam, khu trang sức phụ kiện. Đồ ở đây cũng phải lên đến hàng chục nghìn bộ, bộ nào bộ nấy đều độc nhất vô nhị.
Tô Hi đi theo hai cô nhân viên lên lầu. Đôi mắt cô ngay lập tức kinh hoàng, đứng trước một dãy tủ váy dạ hội Tô Hi như mở mang tầm mắt. Nhưng khi cô vô tình nhìn thấy giá của sản phẩm, tay cô bỗng nhiên rụt lại như chạm phải nước sôi, một chiếc váy dạ hội gần 5 triệu đôla, vậy mà lại chỉ được bày ở khu bình thường, vậy những chiếc váy dạ hội đặt trong tủ kính kia giá của chúng sẽ là bao nhiêu? Tô Hi bắt đầu nghĩ tới một vấn đề là nếu cô nhìn trúng một bộ ở đây thì nên thuê hay nên mua? Nếu chỉ vì một buổi tiệc mà chỉ nhiều tiền như vậy thì quả là không đáng.
Cảm xúc trong lòng Tô Hi lẫn lộn.
Cô chỉ có thể lựa chọn trước, không phát biểu thêm gì. Nếu thực sự quá đắt cô sẽ không lựa nữa.
Trải qua nửa tiếng lựa chọn, Tô Hi cũng thử vài bộ, bộ nào cũng tuyệt vời. Nhưng một bộ tuyệt vời hơn cả dường như đang chờ đợi cô, vì vậy, cô như một nàng công chúa, được hai nhân viên phục vụ chu đáo, ân cần.
Có điều, phong cách của Tô Hi thuộc kiểu thuần khiết, ngọt ngào. Dù cô mặc bộ sẫm màu cô cũng vẫn đẹp. Tuy nhiên, cô không muốn mình trông quá tuổi. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy dạ hội bằng vải sa màu trắng, mà chiếc váy này còn kết hợp với một dải lụa mềm mại, thướt tha như một nàng công chúa.
Mềm mại, sang trọng, cỗ điển, mà kim cương đính trên váy dạ hội lại là kim cương thật, trị giá khoảng 5 triệu tệ.
Khi nhìn giá của bộ đầm đó Tô Hi hoàn toàn cảm thấy vậy cũng coi là rẻ rồi. Cô mặc thử rồi bảo viên: “Tôi đi xuống cho anh Ôn xem thử.” “Được ạ!” Cô nhân viên cũng không có ý kiến gì, cô gái được Ôn Lệ Thâm đưa tới dù không biết thân phận của cô như thế nào nhưng cô cũng nhận được sự đãi ngộ của những vị khách cao cấp.
Tô Hi từng bước đi xuống cầu thang.
Những bậc thềm trắng ngà tôn lên bóng dáng cô, nhẹ nhàng như những đám mây trôi.
“Umm hmm…” Tô Hi khẽ kêu lên khiến người đàn ông đang ngồi trên sofa ở đại sảnh chú ý đến mình.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm ngước lên từ cuốn tạp chí, thấy cô từ từ bước xuống, chiếc váy dạ hội màu trắng đó vô cùng làm nỗi bật phong thái của cô. Quả nhiên, người phụ nữ này cũng coi như có mắt thầm mỹ, chọn được một bộ hợp với cô.
“Đẹp không?” Tô Hi hỏi anh vì anh đang ngắm nhìn.
Ôn Lệ Thâm liếc mắt cẩn thận chiêm ngưỡng, gật đầu: “Đẹp. Lấy bộ này đỉ!” Tô Hi cắn môi nói: “Vậy anh có biết, chiếc váy dạ hội này có thể thuê được không?” Vì cô thấy ngại khi hỏi nhân viên, đành hỏi anh.
“Thuê?” Ôn Lệ Thâm cau mày: “Sao phải thuê?” “Nhưng nếu mua thì quá đắt. Thuê vẫn hợp lí hơn.” Tô Hi phản bác.
*Ở đây không cho thuê bất kỳ chiếc váy dạ hội nào cả.” “Hả? Nếu vậy thì tôi không cần nữa.” Tô Hi nói xong, quay lại định thay đồ.
Sau lưng, giọng anh cắt lên có chút không hài lòng: “Sao lại không cần?” “Đắt quá! Tôi không mua ni.” Tô Hi không muốn lãng phí tiền.
Ôn Lệ Thâm không khỏi bực bội: “Ai nói để cô mua?” “Vậy…anh mua?” Tô Hi quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn anh.
Ôn Lệ Thâm nhìn đồng hồ: “Vẫn còn nửa tiếng nữa, cô đi lựa tiếp phụ kiện và giày cho tối nay đi. 5g30 chúng ta sẽ cùng nhau đến buổi tiệc.” Tô Hi lại một lần nữa bàng hoàng, bộ váy này đã đắt đến mức cô không chấp nhận nổi vậy mà bây giờ anh ta còn bắt cô chọn phụ kiện và giày?
Ôn Lệ Thâm biết cô không nỡ mua đồ nhưng đã tham gia với thận phận là bạn đồng hành của anh, đương nhiên cô không thể ăn mặc trang điểm tệ được.
“Chút nữa ăn xong tôi sẽ cùng cô đi chọn đồ.” Ôn Lệ Thâm bây giờ rất rảnh, các công ty trong và ngoài nước của anh đều hoạt động có trình tự rồi. Ngoài mấy quyết định quan trọng của công ty, thậm chí đến việc quản lý anh cũng không cần động tay, bởi vì mỗi một nghệ sĩ đều có những quy trình hoạt động tiêu chuẩn nhất định, đem lại cho công ty anh lợi nhuận rất lớn.
Tô Hi suy nghĩ có anh đi cùng chọn đồ thì chắc chắn sẽ càng tốt, cô không có ý kiến: “Được thôi!” Ăn xong bánh ngọt Tô Hi nấc lên một cái, cô giật mình, trộm nhìn gương mặt người đàn ông đối diện, thấy rõ nụ cười khó hiểu trên khóe miệng anh.
Đó không phải cười chế nhạo mà chỉ đơn giản là cảm thấy cô thật buồn cười.
Tô Hi ngay lập tức xoa xoa ngực thử nén cơn nấc xuống, tuy nhiên, vì lúc nãy ăn quá vội vàng, lại quá nhanh, nên cơn nắc này thực sự không thể trôi xuống trong tức khắc được.
Ôn Lệ Thâm bước đi phía trước, Tô Hi theo sau thỉnh thoảng lại che miệng chặn cơn nắc, Ôn Lệ Thâm đột nhiên dừng lại, Tô Hi từ phía sau không kịp phản ứng nên đụng phải người anh, cô nhanh chóng lùi lại hai bước, xin lỗi: “Xin lỗi.” Ôn Lệ Thâm mua một chai nước lọc tại một cửa hàng gần đó rồi đưa cho cô: “Uống chút nước đi!” “Cảm ơnTô Hi cầm chai nước lên rồi uống, uống còn lại một nửa cô không thể uống thêm được nữa, đóng nắp chai lại, không ngờ anh lại giật chai nước , mở nắp ra, uống hết phần nước còn lại, rồi vứt vỏ chai vào thùng rác ven đường.
Tô Hi uống nước xong, cơn nắc vậy mà lại trôi đi kì diệu. Nhưng chuyện họ vừa uống chung một chai nước khiến cô cảm thấy bồi hồi, lo lắng.
Tài xế của Ôn Lệ Thâm đã rời đi nên lúc này hai người họ không có xe, chỉ có thể gọi taxi. Rất nhanh có một chiếc taxi dừng trước mặt họ, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi cùng nhau lên xe.
Tô Hi vẫn chưa hiểu nhiều về đất nước này, vì vậy nếu đi một mình chắc chắn cô không dám đi xa, nhưng thời khắc này ngồi trên xe cùng người đàn ông này cô lại có một cảm giác an toàn không sợ trời không sợ đất.
Ôn Lệ Thâm nói ra một địa điểm, tài xế liền đưa họ tới đó.
Khi tài xế đi tới nơi, Tô Hi khẽ trừng to mắt, nhìn một cửa hàng thời trang nổi tiếng với bức tường vàng, sang trọng, cô thầm nghĩ đồ ở đây giá cả chắc chắn không rẻ.
Người đàn ông này đang làm gì vậy? Sao lại am hiểu nơi này vậy? Những nơi như này cô không thê tìm được.
Tô Hi thấy Ôn Lệ Thâm bước vào, cô cũng mau chóng bước theo. Vừa vào shop cô liền thấy hai nhân viên người nước ngoài vô cùng nhiệt tình chào đón anh, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác gọi anh là ngài Ôn, Tô Hi ngỡ ngàng.
Người đàn ông này hiển nhiên là khách quen ở đây! “Tìm cho vị tiểu thư này một chiếc váy dạ hội, hợp với cô ấy là được.” Ôn Lệ Thâm nói với nhân viên.
“Vâng ạ!” Ôn Lệ Thâm quay qua nói với Tô Hi: “Nếu cô muốn tự mình lựa chọn cũng được, thích cái gì thì đi mặc thử.” Tô Hi nhìn ngôi nhà cao sáu tầng lộng lẫy, sang trọng, cô thầm nghĩ lẽ nào ở đây toàn bộ đều là váy dạ hội? Đây quả là thiên đường mua sắm mà phụ nữ thích nhất.
Sau tầng ở đây, phân ra thành khu đồ của nữ, khu đồ của nam, khu trang sức phụ kiện. Đồ ở đây cũng phải lên đến hàng chục nghìn bộ, bộ nào bộ nấy đều độc nhất vô nhị.
Tô Hi đi theo hai cô nhân viên lên lầu. Đôi mắt cô ngay lập tức kinh hoàng, đứng trước một dãy tủ váy dạ hội Tô Hi như mở mang tầm mắt. Nhưng khi cô vô tình nhìn thấy giá của sản phẩm, tay cô bỗng nhiên rụt lại như chạm phải nước sôi, một chiếc váy dạ hội gần 5 triệu đôla, vậy mà lại chỉ được bày ở khu bình thường, vậy những chiếc váy dạ hội đặt trong tủ kính kia giá của chúng sẽ là bao nhiêu? Tô Hi bắt đầu nghĩ tới một vấn đề là nếu cô nhìn trúng một bộ ở đây thì nên thuê hay nên mua? Nếu chỉ vì một buổi tiệc mà chỉ nhiều tiền như vậy thì quả là không đáng.
Cảm xúc trong lòng Tô Hi lẫn lộn.
Cô chỉ có thể lựa chọn trước, không phát biểu thêm gì. Nếu thực sự quá đắt cô sẽ không lựa nữa.
Trải qua nửa tiếng lựa chọn, Tô Hi cũng thử vài bộ, bộ nào cũng tuyệt vời. Nhưng một bộ tuyệt vời hơn cả dường như đang chờ đợi cô, vì vậy, cô như một nàng công chúa, được hai nhân viên phục vụ chu đáo, ân cần.
Có điều, phong cách của Tô Hi thuộc kiểu thuần khiết, ngọt ngào. Dù cô mặc bộ sẫm màu cô cũng vẫn đẹp. Tuy nhiên, cô không muốn mình trông quá tuổi. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy dạ hội bằng vải sa màu trắng, mà chiếc váy này còn kết hợp với một dải lụa mềm mại, thướt tha như một nàng công chúa.
Mềm mại, sang trọng, cỗ điển, mà kim cương đính trên váy dạ hội lại là kim cương thật, trị giá khoảng 5 triệu tệ.
Khi nhìn giá của bộ đầm đó Tô Hi hoàn toàn cảm thấy vậy cũng coi là rẻ rồi. Cô mặc thử rồi bảo viên: “Tôi đi xuống cho anh Ôn xem thử.” “Được ạ!” Cô nhân viên cũng không có ý kiến gì, cô gái được Ôn Lệ Thâm đưa tới dù không biết thân phận của cô như thế nào nhưng cô cũng nhận được sự đãi ngộ của những vị khách cao cấp.
Tô Hi từng bước đi xuống cầu thang.
Những bậc thềm trắng ngà tôn lên bóng dáng cô, nhẹ nhàng như những đám mây trôi.
“Umm hmm…” Tô Hi khẽ kêu lên khiến người đàn ông đang ngồi trên sofa ở đại sảnh chú ý đến mình.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm ngước lên từ cuốn tạp chí, thấy cô từ từ bước xuống, chiếc váy dạ hội màu trắng đó vô cùng làm nỗi bật phong thái của cô. Quả nhiên, người phụ nữ này cũng coi như có mắt thầm mỹ, chọn được một bộ hợp với cô.
“Đẹp không?” Tô Hi hỏi anh vì anh đang ngắm nhìn.
Ôn Lệ Thâm liếc mắt cẩn thận chiêm ngưỡng, gật đầu: “Đẹp. Lấy bộ này đỉ!” Tô Hi cắn môi nói: “Vậy anh có biết, chiếc váy dạ hội này có thể thuê được không?” Vì cô thấy ngại khi hỏi nhân viên, đành hỏi anh.
“Thuê?” Ôn Lệ Thâm cau mày: “Sao phải thuê?” “Nhưng nếu mua thì quá đắt. Thuê vẫn hợp lí hơn.” Tô Hi phản bác.
*Ở đây không cho thuê bất kỳ chiếc váy dạ hội nào cả.” “Hả? Nếu vậy thì tôi không cần nữa.” Tô Hi nói xong, quay lại định thay đồ.
Sau lưng, giọng anh cắt lên có chút không hài lòng: “Sao lại không cần?” “Đắt quá! Tôi không mua ni.” Tô Hi không muốn lãng phí tiền.
Ôn Lệ Thâm không khỏi bực bội: “Ai nói để cô mua?” “Vậy…anh mua?” Tô Hi quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn anh.
Ôn Lệ Thâm nhìn đồng hồ: “Vẫn còn nửa tiếng nữa, cô đi lựa tiếp phụ kiện và giày cho tối nay đi. 5g30 chúng ta sẽ cùng nhau đến buổi tiệc.” Tô Hi lại một lần nữa bàng hoàng, bộ váy này đã đắt đến mức cô không chấp nhận nổi vậy mà bây giờ anh ta còn bắt cô chọn phụ kiện và giày?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro