Bình Tĩnh Đáp Trả
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt lộ ra ghen tị, Tô Thắm tuy không có xuất thân xuất sắc, nhưng không thể phủ nhận rằng cô xinh đẹp, cũng toát ra một loại điềm đạm trong việc xử lý mọi việc.
Cũng giống như bây giờ, Lâm Băng Nguyệt cảm thấy mình như bị bao trùm bởi cảm xúc ghen tị, nhưng Tô Thắm thì sao? Cô đang giả vờ thờ ơ, hay cô thực sự có thể đạt được sự bình tĩnh như vậy?
Cô càng như vậy thì cô ta càng tức giận, Lâm Băng Nguyệt đi tới gần cô, nhìn vào vài quyển sách được đặt trên bàn bên cạnh, đưa tay ra xem thử, cô ta chế nhạo: “Sao cô lại đọc loại sách này? Cô dự định mang thai sao?”
“Không phải, học thêm một số kiến thức cũng là một chuyện tốt.” Tô Thắm nhàn nhạt trả lời.
“Ò, tôi rõ ràng biết cô muốn dùng thủ đoạn để nhanh chóng mang thai đứa con của Hiên Viên Thần, sau đó dùng đứa nhỏ để ép anh ấy kết hôn với cô!” Lâm Băng Nguyệt tự cho mình là đúng, cô ta cho rằng mọi thứ cô ta tưởng tượng ra đều là sự thật.
Mặc dù tính tình Tô Thắm rất tốt nhưng sau khi nghe xong câu này thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống nói: “Lâm tiểu thư, xin đừng nghĩ lung tung.”
“Cô rõ ràng muốn làm chuyện này, còn dám bảo tôi là suy nghĩ lung tung? Tôi vừa rồi nghe Diệp Đông nói tối hôm qua cô ở chỗ này. Cô đừng nói với tôi là tối qua cô ngủ ở trong phòng khách!” Lâm Băng Nguyệt cố nén cảm giác ghen tị xuống chế nhạo.
Đột nhiên Tô Thắm cảm thấy Lâm Băng Nguyệt so với tưởng tưởng của cô thì càng không thành thục và hiểu chuyện.
Cô nhàn nhạt nhướng mày: “Lâm tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi . Ở thế giới của người trưởng thành, cô nên hiểu rằng chỉ cần chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm về nó, thì việc làm có ảnh hưởng gì?”
“Cô… cô thực sự không biết xấu hổ!” Lâm Băng Nguyệt tái mặt vì tức giận, ghen tức đến phát điên lên. Cô ta cảm thấy tức điên khi nghĩ đến chuyện thân mật giữa Hiên Viên Thần và Tô Ấ Thâm.
Tô Thắm không muốn để ý đến cô ta nữa, cô cúi đầu đọc sách, Lâm Băng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta không nhịn được lấy điện thoại di động ra nói: “Tô Thắm, hiện tại cô không sợ tôi gọi điện cho dì Lam, nói cho bà biết chuyện cô vụng trộm bò lên giường con trai bà ấy, định dùng thủ đoạn gạo nấu thành cơm sao?”
Tô Thắm chỉ cảm thấy Lâm Băng Nguyệt thật nhàm chán, nhưng trong lòng cô không hề sợ hãi, vì Hiên Viên Thần đã cho cô đủ sự tự tin.
“Cô gọi đi! Tôi sẽ không ngăn cản cô.” Tô Thắm để sách xuống, bình tĩnh nói.
“Cô thật sự không sợ sao?” Lâm Băng Nguyệt có chút đứng không vững.
“Tại sao tôi phải sợ? Anh ấy và tôi yêu nhau chân thành, chúng tôi có thể chịu được bất kỳ thử thách nào.” Tô Thắm bình tĩnh nói, nghĩ đến trước đây cô còn ngốc nghếch cho rằng người phụ nữ này có thể ở cùng Hiên Viên Thần. Cô thực sự hồi hận về quyết định của mình.
“Cô…” Lâm Băng Nguyệt tức giận đến mức không nói nên lời, thứ tự tin kia trên người Tô Thắm là thứ mà cô ta không có.
Cô ta cắn môi đặt điện thoại sang một bên nói: “Được, tôi sẽ tha cho cô một lần! Tô Thắm, chỉ cần bây giờ cô rời khỏi toà nhà tổng thống thì tôi sẽ không nói gì, như vậy đi?”
“Tôi sẽ không rời đi.” Tô Thắm kiên định trả lời.
“Cô … hôm nay tôi đến đây để ăn tối, chẳng lẽ cô muốn làm bóng đèn giữa tôi và anh Hiên Viên sao? Cô không sợ bị kích thích?” Lâm Băng Nguyệt giả vờ như thể mình được mời đến đây.
Tô Thắm khẽ giật mình, Hiên Viên Thần khẳng định sẽ không làm chuyện này, vậy thì ai đã mời cô ta tới?
Cô đoán có thể là Lâm Băng Nguyệt tự mình chạy tới.
“Lâm tiểu thư, ai mời cô vậy?” Tô Thắm giả vờ tò mò.
Vẻ mặt Lâm Băng Nguyệt hơi giễu cợt nói: “Tôi không cần thiết phải nói cho cô.”
Tô Thắm không có ý định vạch trần cô ta, cho dù cô ta muốn ở lại ăn tối thì cô cũng không ngăn cản, chỉ là không biết ai mới làm bóng đèn.
“Tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước, Lâm tiểu thư xin cứ tự nhiên.”
“Cô định nghỉ ngơi ở đâu?” Lâm Băng Nguyệt lập tức nhìn cô đầy phòng bị.
“Phòng khách.” Tô Thắm đáp.
Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, sau đó liền nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ Tô Thậm sống ở chỗ này, thật sự là ở trong phòng khách sao? Khẳng định là như vậy.
Với cương vị là tổng thống, Hiên Viên Thần tuyệt đối sẽ không làm loạn, việc Tô Thắm chủ động ôm ấp hẳn là sẽ bị anh từ chối đi!
Lâm Băng Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tinh thần tốt hơn, cô ta đứng dậy đi vào toilet, đối diện với gương mặt hoàn mỹ và thanh tú của mình trong gương, cô ta càng tự tin rằng tối nay cô ta có thể đối đầu cùng Tô Thắm.
Cô ta tin rằng giữa hai người, ai xuất sắc hơn liền có thể nhìn ra ngay trong nháy mắt.
Tô Thắm trở về phòng khách nghỉ ngơi tiếp tục đọc sách, chỉ là tìm một gian phòng mà Lâm Băng Nguyệt không tới quấy rầy mà thôi.
Ở dưới lầu, Diệp Đông cảm thấy cần phải báo cáo về chuyện này, anh không dám quấy rầy Hiên Viên Thần mà chỉ gọi điện thoại cho Lý Sâm nói đến việc của Lâm Băng Nguyệt.
Ở đầu dây bên kia, Lý Sâm cũng có chút kinh ngạc, tại sao Lâm Băng Nguyệt lại tới toà nhà tổng thống? Hai lần đầu đều là do Trình Tuyết Lam đưa cô ta vào.
“Hiện tại ngài tổng thống đang họp, chú sẽ nói với ngài ấy về chuyện này sau. Trước hết, cháu coi chừng một chút, không được để Tô tiểu thư chịu ủy khuát.” Lý Sâm giao phó mấy câu.
Gia thế Lâm Băng Nguyệt quá vượi trội vì vậy ông lo lắng cô ta sẽ bắt nạt Tô Thắm.
“Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ thông báo cho chú ngay lập tức.” Diệp Đông đáp.
Khi Lâm Băng Nguyệt thấy Tô Thắm đã trở lại phòng khách, cô ta quay lại đại sảnh, liếc mắt nhìn thời gian đã là ba giờ rưỡi, cô ta nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, hôm nay phiền anh làm bữa tối bởi vì tối nay em sẽ dùng bữa ở đây.”
“Được, nhưng hiện tại còn sớm, chút nữa tôi sẽ chuẩn bị sau.”
Diệp Đông không dám nói không làm.
4 giò 30 phút, cuộc họp của Hiên Viên Thần kết thúc, Lý Sâm tiến đến thu thập tài liệu. Hiên Viên Thần đang đọc tài liệu nên ông đứng đợi một lúc.
Sau khi xem hết, anh xoa xoa thái dương nói: “Một lát nữa tôi sẽ trở về bên kia, ông phân loại các tài liệu quan trọng gửi tới cho tôi.”
“Vâng! Tôi nghĩ ngài cũng mệt mỏi rồi nên về trước nghỉ ngơi đi!” Nói xong, Lý Sâm liền giả bộ nhớ tới nói: “Ngài tổng thống, có chuyện này tôi muốn nói với ngài, Diệp Đông vừa gọi điện thông báo Lâm tiểu thư Băng Nguyệt đến đang đợi ngài ở phòng khách.”
“Cái gì?” Ánh mắt Hiên Viên Thần đột nhiên nhướng lên: “Tại sao cô ta lại ở đó?”
“Tôi cũng hơi phân vân, nhưng nghĩ đến việc một số xe có thể thông qua sự kiểm tra của toà nhà tổng thống, Lâm tiểu thư chắc hẳn là lái xe của ông cô ta đến.”
“Cô ta đến làm cái gì?” Hiên Viên Thần cau mày, tựa hồ có chút không vui.
Hiên Viên Thần nghĩ đến Tô Thắm cũng đang ở toà nhà tổng thống, anh lập tức đứng lên nói: “Tôi đi xem một chút.”
“Vâng.” Lý Sâm quan sát anh.
Hiên Viên Thần chạy nhanh trên hành lang, trong đầu anh chỉ lo lắng một điều, Tô Thắm không bị Lâm Băng Nguyệt bắt nạt chứ!
Tính tình Lâm Băng Nguyệt tương đối thẳng thắng, còn tính tình Tô Thắm tương đối ổn trọng, vì vậy nếu cãi nhau thì hẳn là cô sẽ chịu thiệt thòi.
Lúc này, Hiên Viên Thần chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Tô Thắm, còn Lâm Băng Nguyệt đối với anh mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cũng giống như bây giờ, Lâm Băng Nguyệt cảm thấy mình như bị bao trùm bởi cảm xúc ghen tị, nhưng Tô Thắm thì sao? Cô đang giả vờ thờ ơ, hay cô thực sự có thể đạt được sự bình tĩnh như vậy?
Cô càng như vậy thì cô ta càng tức giận, Lâm Băng Nguyệt đi tới gần cô, nhìn vào vài quyển sách được đặt trên bàn bên cạnh, đưa tay ra xem thử, cô ta chế nhạo: “Sao cô lại đọc loại sách này? Cô dự định mang thai sao?”
“Không phải, học thêm một số kiến thức cũng là một chuyện tốt.” Tô Thắm nhàn nhạt trả lời.
“Ò, tôi rõ ràng biết cô muốn dùng thủ đoạn để nhanh chóng mang thai đứa con của Hiên Viên Thần, sau đó dùng đứa nhỏ để ép anh ấy kết hôn với cô!” Lâm Băng Nguyệt tự cho mình là đúng, cô ta cho rằng mọi thứ cô ta tưởng tượng ra đều là sự thật.
Mặc dù tính tình Tô Thắm rất tốt nhưng sau khi nghe xong câu này thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống nói: “Lâm tiểu thư, xin đừng nghĩ lung tung.”
“Cô rõ ràng muốn làm chuyện này, còn dám bảo tôi là suy nghĩ lung tung? Tôi vừa rồi nghe Diệp Đông nói tối hôm qua cô ở chỗ này. Cô đừng nói với tôi là tối qua cô ngủ ở trong phòng khách!” Lâm Băng Nguyệt cố nén cảm giác ghen tị xuống chế nhạo.
Đột nhiên Tô Thắm cảm thấy Lâm Băng Nguyệt so với tưởng tưởng của cô thì càng không thành thục và hiểu chuyện.
Cô nhàn nhạt nhướng mày: “Lâm tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi . Ở thế giới của người trưởng thành, cô nên hiểu rằng chỉ cần chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm về nó, thì việc làm có ảnh hưởng gì?”
“Cô… cô thực sự không biết xấu hổ!” Lâm Băng Nguyệt tái mặt vì tức giận, ghen tức đến phát điên lên. Cô ta cảm thấy tức điên khi nghĩ đến chuyện thân mật giữa Hiên Viên Thần và Tô Ấ Thâm.
Tô Thắm không muốn để ý đến cô ta nữa, cô cúi đầu đọc sách, Lâm Băng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta không nhịn được lấy điện thoại di động ra nói: “Tô Thắm, hiện tại cô không sợ tôi gọi điện cho dì Lam, nói cho bà biết chuyện cô vụng trộm bò lên giường con trai bà ấy, định dùng thủ đoạn gạo nấu thành cơm sao?”
Tô Thắm chỉ cảm thấy Lâm Băng Nguyệt thật nhàm chán, nhưng trong lòng cô không hề sợ hãi, vì Hiên Viên Thần đã cho cô đủ sự tự tin.
“Cô gọi đi! Tôi sẽ không ngăn cản cô.” Tô Thắm để sách xuống, bình tĩnh nói.
“Cô thật sự không sợ sao?” Lâm Băng Nguyệt có chút đứng không vững.
“Tại sao tôi phải sợ? Anh ấy và tôi yêu nhau chân thành, chúng tôi có thể chịu được bất kỳ thử thách nào.” Tô Thắm bình tĩnh nói, nghĩ đến trước đây cô còn ngốc nghếch cho rằng người phụ nữ này có thể ở cùng Hiên Viên Thần. Cô thực sự hồi hận về quyết định của mình.
“Cô…” Lâm Băng Nguyệt tức giận đến mức không nói nên lời, thứ tự tin kia trên người Tô Thắm là thứ mà cô ta không có.
Cô ta cắn môi đặt điện thoại sang một bên nói: “Được, tôi sẽ tha cho cô một lần! Tô Thắm, chỉ cần bây giờ cô rời khỏi toà nhà tổng thống thì tôi sẽ không nói gì, như vậy đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi sẽ không rời đi.” Tô Thắm kiên định trả lời.
“Cô … hôm nay tôi đến đây để ăn tối, chẳng lẽ cô muốn làm bóng đèn giữa tôi và anh Hiên Viên sao? Cô không sợ bị kích thích?” Lâm Băng Nguyệt giả vờ như thể mình được mời đến đây.
Tô Thắm khẽ giật mình, Hiên Viên Thần khẳng định sẽ không làm chuyện này, vậy thì ai đã mời cô ta tới?
Cô đoán có thể là Lâm Băng Nguyệt tự mình chạy tới.
“Lâm tiểu thư, ai mời cô vậy?” Tô Thắm giả vờ tò mò.
Vẻ mặt Lâm Băng Nguyệt hơi giễu cợt nói: “Tôi không cần thiết phải nói cho cô.”
Tô Thắm không có ý định vạch trần cô ta, cho dù cô ta muốn ở lại ăn tối thì cô cũng không ngăn cản, chỉ là không biết ai mới làm bóng đèn.
“Tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước, Lâm tiểu thư xin cứ tự nhiên.”
“Cô định nghỉ ngơi ở đâu?” Lâm Băng Nguyệt lập tức nhìn cô đầy phòng bị.
“Phòng khách.” Tô Thắm đáp.
Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, sau đó liền nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ Tô Thậm sống ở chỗ này, thật sự là ở trong phòng khách sao? Khẳng định là như vậy.
Với cương vị là tổng thống, Hiên Viên Thần tuyệt đối sẽ không làm loạn, việc Tô Thắm chủ động ôm ấp hẳn là sẽ bị anh từ chối đi!
Lâm Băng Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tinh thần tốt hơn, cô ta đứng dậy đi vào toilet, đối diện với gương mặt hoàn mỹ và thanh tú của mình trong gương, cô ta càng tự tin rằng tối nay cô ta có thể đối đầu cùng Tô Thắm.
Cô ta tin rằng giữa hai người, ai xuất sắc hơn liền có thể nhìn ra ngay trong nháy mắt.
Tô Thắm trở về phòng khách nghỉ ngơi tiếp tục đọc sách, chỉ là tìm một gian phòng mà Lâm Băng Nguyệt không tới quấy rầy mà thôi.
Ở dưới lầu, Diệp Đông cảm thấy cần phải báo cáo về chuyện này, anh không dám quấy rầy Hiên Viên Thần mà chỉ gọi điện thoại cho Lý Sâm nói đến việc của Lâm Băng Nguyệt.
Ở đầu dây bên kia, Lý Sâm cũng có chút kinh ngạc, tại sao Lâm Băng Nguyệt lại tới toà nhà tổng thống? Hai lần đầu đều là do Trình Tuyết Lam đưa cô ta vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiện tại ngài tổng thống đang họp, chú sẽ nói với ngài ấy về chuyện này sau. Trước hết, cháu coi chừng một chút, không được để Tô tiểu thư chịu ủy khuát.” Lý Sâm giao phó mấy câu.
Gia thế Lâm Băng Nguyệt quá vượi trội vì vậy ông lo lắng cô ta sẽ bắt nạt Tô Thắm.
“Được rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ thông báo cho chú ngay lập tức.” Diệp Đông đáp.
Khi Lâm Băng Nguyệt thấy Tô Thắm đã trở lại phòng khách, cô ta quay lại đại sảnh, liếc mắt nhìn thời gian đã là ba giờ rưỡi, cô ta nói với Diệp Đông: “Anh Diệp, hôm nay phiền anh làm bữa tối bởi vì tối nay em sẽ dùng bữa ở đây.”
“Được, nhưng hiện tại còn sớm, chút nữa tôi sẽ chuẩn bị sau.”
Diệp Đông không dám nói không làm.
4 giò 30 phút, cuộc họp của Hiên Viên Thần kết thúc, Lý Sâm tiến đến thu thập tài liệu. Hiên Viên Thần đang đọc tài liệu nên ông đứng đợi một lúc.
Sau khi xem hết, anh xoa xoa thái dương nói: “Một lát nữa tôi sẽ trở về bên kia, ông phân loại các tài liệu quan trọng gửi tới cho tôi.”
“Vâng! Tôi nghĩ ngài cũng mệt mỏi rồi nên về trước nghỉ ngơi đi!” Nói xong, Lý Sâm liền giả bộ nhớ tới nói: “Ngài tổng thống, có chuyện này tôi muốn nói với ngài, Diệp Đông vừa gọi điện thông báo Lâm tiểu thư Băng Nguyệt đến đang đợi ngài ở phòng khách.”
“Cái gì?” Ánh mắt Hiên Viên Thần đột nhiên nhướng lên: “Tại sao cô ta lại ở đó?”
“Tôi cũng hơi phân vân, nhưng nghĩ đến việc một số xe có thể thông qua sự kiểm tra của toà nhà tổng thống, Lâm tiểu thư chắc hẳn là lái xe của ông cô ta đến.”
“Cô ta đến làm cái gì?” Hiên Viên Thần cau mày, tựa hồ có chút không vui.
Hiên Viên Thần nghĩ đến Tô Thắm cũng đang ở toà nhà tổng thống, anh lập tức đứng lên nói: “Tôi đi xem một chút.”
“Vâng.” Lý Sâm quan sát anh.
Hiên Viên Thần chạy nhanh trên hành lang, trong đầu anh chỉ lo lắng một điều, Tô Thắm không bị Lâm Băng Nguyệt bắt nạt chứ!
Tính tình Lâm Băng Nguyệt tương đối thẳng thắng, còn tính tình Tô Thắm tương đối ổn trọng, vì vậy nếu cãi nhau thì hẳn là cô sẽ chịu thiệt thòi.
Lúc này, Hiên Viên Thần chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Tô Thắm, còn Lâm Băng Nguyệt đối với anh mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro