Chị Em Tâm Sự
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Dùng xong bữa tối ở toà nhà tổng thống, dưới sự yêu cầu của Tô Thám, Hiên Viên Thần vẫn nói cấp dưới đưa cô về, giờ đây cô đã mở rộng lòng với anh, hai bên tiếp nhận tình cảm của nhau, nhưng họ vẫn còn nhiều chuyện cần đối mặt.
Hiên Viên Thần không phải người trăng hoa, anh chờ đợi ở thế giới này lâu hư vậy, Tô Thắm mới tới bên người anh, anh không gấp gáp, có kiên nhẫn chờ đợi tiếp, anh tin Tô Thắm sẽ không để anh phải chờ lâu.
Tô Thắm kéo valy về nhà, vừa về đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Tiểu Hi.”
“Chị? Chị về rồi.” Âm thanh của Tô Hi lập tức vang lên, chạy tới cửa, mà lúc này, sau lưng cô, Lý Thiến vội vàng đuỏi theo.
“Hi Hi, con cẩn thận chút cho mẹ.” Nói xong, Lý Thiến cũng chạy tới.
Tô Thắm vừa đổi giày, vừa nhìn Tô Hi cười: “Em sao thế? Để mẹ lo thế này.”
Tô Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa xấu hỗ nói: “Bây giờ em không phải một người nữa.”
Mặt Tô Thắm lập tức trợn tròn, vui mừng ngắm nhìn cô: “Chị có cháu rồi? Từ khi nào?”
“Còn sớm lắm! Tuần trước em đi khám, tính ra thì cũng mới được tháng.” Tô Hi cong môi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Tiểu Thắm, sao đột nhiên con lại về? Kết thúc kỳ nghỉ rồi sao?”
Lý Thiến tò mò nhìn con gái lớn, không phải nói được nghỉ một tháng sao? Sao mới chưa đến một tuần đã về?
“Dạ, con về trước ngày.” Tô Thắm mím môi cười, giấu hết thảy mọi chuyện trong lòng.
“Chị, thế thì tốt quá rồi, như vậy chị vẫn còn được nghỉ lâu!
Chúng ta phải đi chơi vài buổi mới được.”
“Lệ Thâm chưa về sao?” Tô Thám tò mò hỏi.
“Anh ấy bận đi công tác, em này, em về mẹ dưỡng thai, bồi bổ cơ thể?”
“Bây giờ cơ thể em yếu ớt, đừng có chạy lung tung.” Tô Thắm cười kéo tay cô, ánh mắt thoáng qua tia hâm mộ.
“Chị, chị cũng phải cố gắng lên, sớm ngày tìm được nửa kia của đời mình.” Tô Hi ở nhà hai ngày cũng bị mẹ ảnh hưởng, vô cùng quan tâm đến chuyện này.
“Không vội.” Tô Thắm cười, kéo tay cô nói: “Thời gian tới chị sẽ ở nhà với mẹ và em.”
Lý Thiến lập tức múc cho con gái lớn một chén canh gà để cô bồi bổ cơ thể, hai chị em Tô Thắm và Tô Hi ngồi trước bàn.
Có cảm giác như trở về thời thơ ấu, chỉ là bây giò cả hai đều đã lớn, có được cảm giác này nhất định phải trân quý vô cùng.
Vừa uống canh vừa trò chuyện, nói về tình hình gần đây, bắt giác đã đến nửa đêm.
Tô Thắm trở về phòng, tắm rửa xong, cô lê một thân mệt mỏi, chiều nay ngủ một giấc, bây giờ cô lại rất tình táo.
Lúc này, Tô Hi gõ cửa đi vào, Tô Thám lập tức định hình lại tâm trạng, cười hỏi: “Em bây giờ là phụ nữ có thai, trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Em cũng đang cố gắng điều chỉnh lại giấc ngủ, nhưng phải từng bước một, 11 rưỡi em mới ngủ được.” Tô Hi ngồi trước giường, nhìn cô: “Chị, chị đúng là một đại mỹ nữ! Em thấy nếu chị vào giới giải trí, nhất định sẽ hot.”
Tô Thắm đưa tay vuốt mái tóc dài, mang theo một dạng phong tình tự nhiên của phái nữ, trên người cô lại có khí chất của người phụ nữ thành thục, lại thêm ngũ quan đẹp đẽ, đúng là có phong thái nữ thần.
“Chị, chị nói vói em đi, chị thực sự không có bạn trai sao? Mẹ gấp lắm, em thấy ba đang rất vội rồi.” Tô Hi tò mò hỏi.
Ánh mắt Tô Hi thoáng qua một nét cười ngọt ngào, cô cũng không nói, nhưng chỉ nụ cười kia là đủ để Tô Hi ngạc nhiên mùng rỡ.
“Chị có người mình thích rồi? Chị, mau nói cho em nghe, là tuýp đàn ông thế nào? Hai người qua lại bao lâu rồi? Khi nào thì dẫn về nhà?”
Tô Thắm bật cười: “Em bảo chị trả lời chuyện gì trước đây?”
“Có hình của anh ấy không? Cho em xem anh rễ tương lai trông thế nào nào.” Mặt Tô Hi đầy tò mò.
“Em hẳn là đã từng thấy anh ấy.” Tô Thắm cười lên, nghĩ đến chuyện cho em gái đoán trước, vào lúc này, đây hẳn là chuyện không tưởng được.
“Em đã từng thấy anh ấy? Nhân vật của công chúng sao? Nam minh tinh?” Tô Hi trừng mắt, bắt đầu đoán.
“Không đâu, không phải người của giới giải trí.” Tô Thắm lắc đầu phủ nhận.
“Không phải người của giới giải trí, em đã thấy?” Tô Hi nháy mắt, mặt đầy khó hiểu suy nghĩ, nhưng cô có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
“Chị, chị đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho em đi.”
Tô Hi kéo tay cô lắc lắc, làm nũng.
Lòng Tô Thắm liền bị lắc tới mềm nhữn, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị có thể nói cho em, nhưng em đồng ý với chị trước, không được nói với ba mẹ, phải giữ bí mật cho chị, được không?”
“Thần bí như vậy?” Tô Hi cũng căng thẳng.
“Em đồng ý không?” Tô Thắm chăm chú nhìn cô.
“Được, em đồng ý với chị, nhất định sẽ không nói cho ba mẹ, chỉ là, bao giờ thì chị định nói đây!”
“Chờ tới lúc thích hợp.” Tô Thắm thở dài, đây cũng là điều cô hết sức bắt đắc dĩ.
Tô Hi lại lần nữa bảo đảm: “Chị yên tâm, em sẽ không nói anh rễ tương lai em là ai đâu!”
“Anh ấy… em thấy trên tivi rồi.” Tô Thám vẫn ngại không muốn nói thẳng ra, vậy nên cô để Tô Hi đoán trước, cho cô suy luận một hồi.
“Trên tỉ vi? Giới chính trị sao? Em cũng không quan tâm lắm cái này, sợ là không biết.” Tô Hi khổ não nói: “Chị, chị nói luôn đi!
Anh áy là ai.”
Tô Thắm thấy cô không đoán được, không còn cách nào khác đành cúi bên tai cô nói: “Anh ấy tên Hiên Viên Thần.”
“Cái tên này hình như em từng nghe rồi.” Tô Hi cảm thấy rất quen tai, chỉ mấy giây sau, đầu cô đùng một tiếng nổ, phát ra ba chữ ngài tổng thống.
“Ngài tổng thống của chúng ta có phải cũng tên Hiên Viên Thần không? Cùng tên cùng họ sao?” Tô Hi vẫn không thể nào tin được anh rễ tương lai lại là ngài tổng thống.
“Trong đất nước của chúng ta, Hiên Viên là họ của Hoàng tộc, nào có chuyện cùng tên cùng họ?” Tô Thắm buồn cười giải thích.
Tô Hi trực tiếp ngây dại, sau đó mới định hình lại.
“Chị, bạn trai chị là ngài tổng thống?” Tô Hi trố mắt nghẹn họng hỏi.
“Em cũng thấy không tưởng tượng nồi đúng không? Cảm thấy anh ấy là một người ở rất xa đúng không! Đúng, bọn chị ở bên nhau rồi.” Tô Thắm lúc này, hệt như những cô gái ngại ngùng.
Sau một hồi khiếp sợ, Tô Hi lập tức thấy vui vẻ, hưng phần, kích động.
“Trời ạ! Anh rễ tương lai của em lại là ngài tổng thống, chị, không phải trước kia em từng nói điều này rồi sao.” Tô Hi cảm thấy thật vi diệu.
“Đúng là trước kia em từng đùa như vậy, không nghĩ tới lại thành một lời tiên đoán.” Tô Thấm cũng thấy không tưởng được.
“Chị vậy lúc nào chị dẫn anh ấy về gặp ba mẹ!”
Hiên Viên Thần không phải người trăng hoa, anh chờ đợi ở thế giới này lâu hư vậy, Tô Thắm mới tới bên người anh, anh không gấp gáp, có kiên nhẫn chờ đợi tiếp, anh tin Tô Thắm sẽ không để anh phải chờ lâu.
Tô Thắm kéo valy về nhà, vừa về đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Tiểu Hi.”
“Chị? Chị về rồi.” Âm thanh của Tô Hi lập tức vang lên, chạy tới cửa, mà lúc này, sau lưng cô, Lý Thiến vội vàng đuỏi theo.
“Hi Hi, con cẩn thận chút cho mẹ.” Nói xong, Lý Thiến cũng chạy tới.
Tô Thắm vừa đổi giày, vừa nhìn Tô Hi cười: “Em sao thế? Để mẹ lo thế này.”
Tô Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa xấu hỗ nói: “Bây giờ em không phải một người nữa.”
Mặt Tô Thắm lập tức trợn tròn, vui mừng ngắm nhìn cô: “Chị có cháu rồi? Từ khi nào?”
“Còn sớm lắm! Tuần trước em đi khám, tính ra thì cũng mới được tháng.” Tô Hi cong môi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Tiểu Thắm, sao đột nhiên con lại về? Kết thúc kỳ nghỉ rồi sao?”
Lý Thiến tò mò nhìn con gái lớn, không phải nói được nghỉ một tháng sao? Sao mới chưa đến một tuần đã về?
“Dạ, con về trước ngày.” Tô Thắm mím môi cười, giấu hết thảy mọi chuyện trong lòng.
“Chị, thế thì tốt quá rồi, như vậy chị vẫn còn được nghỉ lâu!
Chúng ta phải đi chơi vài buổi mới được.”
“Lệ Thâm chưa về sao?” Tô Thám tò mò hỏi.
“Anh ấy bận đi công tác, em này, em về mẹ dưỡng thai, bồi bổ cơ thể?”
“Bây giờ cơ thể em yếu ớt, đừng có chạy lung tung.” Tô Thắm cười kéo tay cô, ánh mắt thoáng qua tia hâm mộ.
“Chị, chị cũng phải cố gắng lên, sớm ngày tìm được nửa kia của đời mình.” Tô Hi ở nhà hai ngày cũng bị mẹ ảnh hưởng, vô cùng quan tâm đến chuyện này.
“Không vội.” Tô Thắm cười, kéo tay cô nói: “Thời gian tới chị sẽ ở nhà với mẹ và em.”
Lý Thiến lập tức múc cho con gái lớn một chén canh gà để cô bồi bổ cơ thể, hai chị em Tô Thắm và Tô Hi ngồi trước bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có cảm giác như trở về thời thơ ấu, chỉ là bây giò cả hai đều đã lớn, có được cảm giác này nhất định phải trân quý vô cùng.
Vừa uống canh vừa trò chuyện, nói về tình hình gần đây, bắt giác đã đến nửa đêm.
Tô Thắm trở về phòng, tắm rửa xong, cô lê một thân mệt mỏi, chiều nay ngủ một giấc, bây giờ cô lại rất tình táo.
Lúc này, Tô Hi gõ cửa đi vào, Tô Thám lập tức định hình lại tâm trạng, cười hỏi: “Em bây giờ là phụ nữ có thai, trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Em cũng đang cố gắng điều chỉnh lại giấc ngủ, nhưng phải từng bước một, 11 rưỡi em mới ngủ được.” Tô Hi ngồi trước giường, nhìn cô: “Chị, chị đúng là một đại mỹ nữ! Em thấy nếu chị vào giới giải trí, nhất định sẽ hot.”
Tô Thắm đưa tay vuốt mái tóc dài, mang theo một dạng phong tình tự nhiên của phái nữ, trên người cô lại có khí chất của người phụ nữ thành thục, lại thêm ngũ quan đẹp đẽ, đúng là có phong thái nữ thần.
“Chị, chị nói vói em đi, chị thực sự không có bạn trai sao? Mẹ gấp lắm, em thấy ba đang rất vội rồi.” Tô Hi tò mò hỏi.
Ánh mắt Tô Hi thoáng qua một nét cười ngọt ngào, cô cũng không nói, nhưng chỉ nụ cười kia là đủ để Tô Hi ngạc nhiên mùng rỡ.
“Chị có người mình thích rồi? Chị, mau nói cho em nghe, là tuýp đàn ông thế nào? Hai người qua lại bao lâu rồi? Khi nào thì dẫn về nhà?”
Tô Thắm bật cười: “Em bảo chị trả lời chuyện gì trước đây?”
“Có hình của anh ấy không? Cho em xem anh rễ tương lai trông thế nào nào.” Mặt Tô Hi đầy tò mò.
“Em hẳn là đã từng thấy anh ấy.” Tô Thắm cười lên, nghĩ đến chuyện cho em gái đoán trước, vào lúc này, đây hẳn là chuyện không tưởng được.
“Em đã từng thấy anh ấy? Nhân vật của công chúng sao? Nam minh tinh?” Tô Hi trừng mắt, bắt đầu đoán.
“Không đâu, không phải người của giới giải trí.” Tô Thắm lắc đầu phủ nhận.
“Không phải người của giới giải trí, em đã thấy?” Tô Hi nháy mắt, mặt đầy khó hiểu suy nghĩ, nhưng cô có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
“Chị, chị đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho em đi.”
Tô Hi kéo tay cô lắc lắc, làm nũng.
Lòng Tô Thắm liền bị lắc tới mềm nhữn, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị có thể nói cho em, nhưng em đồng ý với chị trước, không được nói với ba mẹ, phải giữ bí mật cho chị, được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thần bí như vậy?” Tô Hi cũng căng thẳng.
“Em đồng ý không?” Tô Thắm chăm chú nhìn cô.
“Được, em đồng ý với chị, nhất định sẽ không nói cho ba mẹ, chỉ là, bao giờ thì chị định nói đây!”
“Chờ tới lúc thích hợp.” Tô Thắm thở dài, đây cũng là điều cô hết sức bắt đắc dĩ.
Tô Hi lại lần nữa bảo đảm: “Chị yên tâm, em sẽ không nói anh rễ tương lai em là ai đâu!”
“Anh ấy… em thấy trên tivi rồi.” Tô Thám vẫn ngại không muốn nói thẳng ra, vậy nên cô để Tô Hi đoán trước, cho cô suy luận một hồi.
“Trên tỉ vi? Giới chính trị sao? Em cũng không quan tâm lắm cái này, sợ là không biết.” Tô Hi khổ não nói: “Chị, chị nói luôn đi!
Anh áy là ai.”
Tô Thắm thấy cô không đoán được, không còn cách nào khác đành cúi bên tai cô nói: “Anh ấy tên Hiên Viên Thần.”
“Cái tên này hình như em từng nghe rồi.” Tô Hi cảm thấy rất quen tai, chỉ mấy giây sau, đầu cô đùng một tiếng nổ, phát ra ba chữ ngài tổng thống.
“Ngài tổng thống của chúng ta có phải cũng tên Hiên Viên Thần không? Cùng tên cùng họ sao?” Tô Hi vẫn không thể nào tin được anh rễ tương lai lại là ngài tổng thống.
“Trong đất nước của chúng ta, Hiên Viên là họ của Hoàng tộc, nào có chuyện cùng tên cùng họ?” Tô Thắm buồn cười giải thích.
Tô Hi trực tiếp ngây dại, sau đó mới định hình lại.
“Chị, bạn trai chị là ngài tổng thống?” Tô Hi trố mắt nghẹn họng hỏi.
“Em cũng thấy không tưởng tượng nồi đúng không? Cảm thấy anh ấy là một người ở rất xa đúng không! Đúng, bọn chị ở bên nhau rồi.” Tô Thắm lúc này, hệt như những cô gái ngại ngùng.
Sau một hồi khiếp sợ, Tô Hi lập tức thấy vui vẻ, hưng phần, kích động.
“Trời ạ! Anh rễ tương lai của em lại là ngài tổng thống, chị, không phải trước kia em từng nói điều này rồi sao.” Tô Hi cảm thấy thật vi diệu.
“Đúng là trước kia em từng đùa như vậy, không nghĩ tới lại thành một lời tiên đoán.” Tô Thấm cũng thấy không tưởng được.
“Chị vậy lúc nào chị dẫn anh ấy về gặp ba mẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro